Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 11: Cơn Lốc Lật Đổ.



Chương 11: Cơn Lốc Lật Đổ.

Xuyên Về Thời Tự Đức.

Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua các tán cây cổ thụ, nhuộm vàng cả không gian rộng lớn của cung điện. Hơi ấm của buổi sáng mùa thu len lỏi vào những góc tối, làm dịu đi cái lạnh lẽo của những bức tường đá. Mỗi tia sáng, mỗi gợn sóng phản chiếu trên mặt đất như một lời nhắc nhở về những gì đang diễn ra dưới ánh mắt của quyền lực. Nhưng, giữa sự thanh bình ấy, không khí trong triều đình lại nặng trĩu những âm mưu, những toan tính. Không ai có thể đoán trước được, trong vòng xoáy chính trị đầy mưu mẹo này, ai sẽ là người chiến thắng, và ai sẽ là người gục ngã.

Nguyễn Hải hiện giờ là vị trẻ tuổi, đứng trước thử thách lớn nhất trong đời mình. Những tháng ngày cải cách, dù cam go, đã chứng minh cho cậu thấy một điều là đất nước cần thay đổi, và không ai có thể ngừng lại sự phát triển của xã hội. Tuy nhiên, giờ đây cậu không chỉ đối diện với sự phản kháng từ phe bảo thủ, mà còn phải đối mặt với những thế lực ngầm trong chính triều đình của mình. Hồng Bảo, người từng là đồng minh thân thiết, giờ đây lại đứng ở phía đối lập, kiên quyết bảo vệ những giá trị xưa cũ mà ông cho là không thể thay đổi. Đây không còn chỉ là một cuộc chiến giữa hai cá nhân, mà là một cuộc đối đầu giữa hai thế giới quan, hai tầm nhìn đối lập về tương lai của Đại Nam.

Nguyễn Hải hiểu rằng nếu để cho tình hình tiếp tục căng thẳng như hiện tại, đất nước sẽ không thể nào phát triển được. Cậu nhận thức rõ rằng những cải cách của mình, dù mang lại tiềm năng lớn lao, nhưng lại gây ra sự xáo trộn trong lòng xã hội. Nhiều người cảm thấy lo sợ khi thấy những truyền thống lâu đời bị xâm hại, trong khi không ít quan lại trong triều cũng bất mãn, lo lắng về sự thay đổi đột ngột. Dẫu vậy, Nguyễn Hải vẫn quyết tâm tiến bước, không thể lùi lại, bởi nếu không thay đổi, Đại Nam sẽ mãi nằm trong vũng lầy của sự trì trệ và phụ thuộc.

Dân chúng ở các vùng nông thôn, nơi truyền thống còn mạnh mẽ, bắt đầu lan truyền những tin đồn về sự bất ổn trong triều đình. Họ lo ngại rằng những cải cách sẽ đẩy xã hội vào một cuộc khủng hoảng, làm mất đi những giá trị cốt lõi mà họ đã gìn giữ bao đời nay. Những cuộc b·ạo l·oạn lẻ tẻ bắt đầu nổ ra, khiến tình hình thêm căng thẳng. Triều đình lục đục, nhưng Nguyễn Hải vẫn kiên định. Cậu hiểu rằng nếu không hành động nhanh chóng và kiên quyết, tất cả những gì mình đã xây dựng sẽ sụp đổ như lâu đài cát trước sóng dữ.

Vào một buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu xuống cung điện, Nguyễn Hải quyết định triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với những quan lại thân tín. Cậu cần phải tìm ra hướng đi đúng đắn, tránh những sai lầm có thể dẫn đến mất mát to lớn. Buổi họp này không chỉ là một cuộc thảo luận thông thường, mà còn là cơ hội để cậu đánh giá lại sức mạnh của chính quyền và xác định chiến lược đối phó với phe bảo thủ.

Tôn Thất Thuyết, một trong những tướng lĩnh uy tín và trung thành nhất của Nguyễn Hải, là người đầu tiên lên tiếng. Gương mặt ông đầy lo lắng, nhưng ánh mắt vẫn thể hiện sự quyết đoán.

- Thưa bệ hạ, tình hình trong triều không còn khả quan nữa. Phe bảo thủ đã bắt đầu tập hợp lực lượng, họ không chỉ phản đối mà còn tìm cách p·há h·oại các cải cách của chúng ta. Thậm chí, chúng tôi đã phát hiện ra một số âm mưu t·ấn c·ông vào triều đình. Nếu không hành động ngay lập tức, Đại Nam sẽ lâm vào nguy cơ sụp đổ.

Nguyễn Hải gật đầu, ánh mắt sắc lạnh, không chút do dự.

- Ta biết. Nhưng chúng ta không thể hành động vội vàng. Nếu t·ấn c·ông mà không có sự chuẩn bị kỹ càng, mọi việc sẽ rối tung lên, lợi bất cập hại. Cần phải làm cho họ tin rằng chúng ta sẽ không nhượng bộ, nhưng đồng thời, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho một cuộc t·ấn c·ông không thể tránh khỏi.

Phan Thanh Giảng, một vị tướng lão thành đã sát cánh cùng Nguyễn Hải từ những ngày đầu cải cách, liền tiếp lời, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy lo âu:



- Thưa bệ hạ, phe bảo thủ không chỉ có thế lực trong triều, mà còn có những mối quan hệ sâu rộng trong dân gian. Họ đang khuyến khích những cuộc b·iểu t·ình và lợi dụng lòng trung thành của người dân đối với truyền thống để gây rối. Nếu không củng cố q·uân đ·ội và kiểm soát các vùng trọng yếu, chúng ta sẽ không thể ngăn chặn các cuộc nổi dậy ngay từ trong trứng nước.

Nguyễn Hải suy nghĩ một lúc, rồi quay sang các quan lại khác nói:

- Các ngươi sẽ được phân công đến các khu vực chiến lược, nơi phe bảo thủ có ảnh hưởng mạnh mẽ. Các khu vực ven biển, các cảng biển, và những trạm gác quan trọng sẽ nằm dưới sự kiểm soát của các ngươi. Tăng cường sự hiện diện quân sự ở những vị trí then chốt. Và phải giá·m s·át chặt chẽ những kẻ có ý đồ phản loạn, không để bất kỳ ai có thể gây rối từ bên trong.

Cả phòng họp im lặng, nhưng ánh mắt của các quan lại đều đầy vẻ đồng tình. Nguyễn Hải hiểu rằng những quyết định của cậu giờ đây không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân mỗi người trong triều, mà còn đến vận mệnh của cả đất nước. Cậu cần phải tính toán kỹ lưỡng, và mỗi bước đi phải cẩn trọng. Nhưng đồng thời, Nguyễn Hải cũng hiểu rằng, nếu chỉ phụ thuộc vào những biện pháp quân sự, Đại Nam sẽ chỉ rơi vào một cuộc c·hiến t·ranh nội bộ không hồi kết. Do đó, cậu quyết định thực hiện một kế hoạch táo bạo hơn, nhằm giải quyết tình hình triều đình từ gốc rễ.

Một tuần sau, Nguyễn Hải triệu tập một cuộc họp kín, một cuộc họp không dành cho tất cả các quan lại, mà chỉ cho những người mà cậu biết sẽ có ảnh hưởng quyết định trong triều. Trong số này có những quan lại đã từng là đồng minh của Hồng Bảo, những người có quan hệ mật thiết với các thế lực bảo thủ. Cậu cần phải thuyết phục họ, hoặc lôi kéo họ về phe mình, hoặc làm cho họ trở thành đồng minh bất đắc dĩ.

Bầu không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt. Các quan lại đều biết rằng cuộc họp này sẽ quyết định không chỉ sự tồn vong của họ trong triều, mà còn là vận mệnh của Đại Nam. Nguyễn Hải nhìn vào từng người trong phòng, ánh mắt bình tĩnh nhưng thấu suốt.

Lúc này đây Nguyễn Hải hỏi:

- Các ngươi đều biết, thời gian không còn nhiều. Đã đến lúc chúng ta phải lựa chọn. Các ngươi muốn tiếp tục làm những con rối trong tay của phe bảo thủ, hay sẽ đứng về phía ta, giúp Đại Nam vươn lên, trở thành một quốc gia độc lập, tự cường?

Một vị quan lão thành, trước đây luôn là đồng minh của Hồng Bảo, cuối cùng cũng không kìm được sự lo lắng, mở miệng:

- Thưa bệ hạ, chúng tôi hiểu rằng cải cách là cần thiết. Nhưng liệu chúng ta có đủ sức mạnh để chống lại phe bảo thủ? Họ không chỉ có thế lực trong triều, mà còn có mối quan hệ chặt chẽ trong dân chúng. Chúng tôi sợ rằng nếu làm vậy, sẽ dẫn đến một cuộc n·ội c·hiến không thể kiểm soát được.

Nguyễn Hải nở một nụ cười lạnh lùng. Đôi mắt cậu như dao sắc, không hề nao núng:

- Các ngươi lo lắng về sức mạnh à? Hãy lo lắng về tương lai của Đại Nam đi. Nếu chúng ta không đứng lên ngay bây giờ, những kẻ bảo thủ sẽ đưa đất nước này vào con đường suy vong. Các ngươi có muốn trở thành một phần trong lịch sử của đất nước, hay sẽ bị lãng quên như những kẻ phản bội?



Lời nói của Nguyễn Hải như một đòn chí mạng, đánh thẳng vào nỗi sợ hãi của những kẻ do dự. Im lặng bao trùm căn phòng trong vài giây. Cuối cùng, một người trong số họ đứng lên, ánh mắt quyết tâm:

- Thần xin theo hạ lệnh của bệ hạ.

Nguyễn Hải nhìn họ, ánh mắt sáng ngời như một tia chớp. Cậu biết rằng, một khi đã quyết định đi theo con đường này thì không thể quay lại. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, mỗi quyết định đều phải trả giá. Chỉ có sự kiên quyết và khôn ngoan mới giúp cậu vượt qua được thử thách này.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp:

- Tốt lắm. Hãy chuẩn bị ngay lập tức. Chúng ta sẽ không chỉ chiến đấu với những kẻ thù bên ngoài, mà còn phải đối mặt với những âm mưu trong chính nội bộ triều đình. Sự tồn vong của Đại Nam phụ thuộc vào quyết định của chúng ta.

Cuộc họp kết thúc trong im lặng. Mỗi người đều hiểu rằng, từ giờ trở đi, không còn đường lui nữa.

Trong bối cảnh triều đình đang rối ren, các đại thần ngày càng đối đầu căng thẳng, Nguyễn Hải, vị vua đầy tài năng và nhiệt huyết nhận thức rằng đất nước không thể thay đổi chỉ bằng những sắc lệnh từ triều đình hay sức mạnh quân sự. Cậu hiểu rằng, để thực sự giải thoát đất nước khỏi vòng xoáy trì trệ, không chỉ cần một cuộc cải cách chính trị, mà còn phải thay đổi cách thức tư duy của toàn thể xã hội. Đó là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, nhưng cậu không thể chùn bước.

Ngay từ khi lên ngôi, Nguyễn Hải đã nhận thức sâu sắc rằng một nhà lãnh đạo không thể chỉ đơn giản là người áp đặt quyền lực, mà phải là người dẫn dắt xã hội, đưa đất nước đi đúng hướng. Cậu không chỉ cần thay đổi chính trị, mà phải thay đổi cả tư duy của dân chúng để xây dựng một quốc gia mạnh mẽ và thịnh vượng trong tương lai. Cậu hiểu rằng, muốn thực sự thay đổi đất nước, cậu cần phải bắt đầu từ chính nền tảng giáo dục, khơi dậy lòng tin và sáng tạo của người dân, nhất là thế hệ trẻ, những người sẽ gánh vác tương lai.

Nguyễn Hải nhận ra rằng nền giáo dục cũ kỹ, giáo trình lạc hậu, những phương pháp giảng dạy truyền thống không thể tiếp tục giúp đất nước phát triển. Vì vậy, cậu quyết định thực hiện một cuộc cải cách mạnh mẽ trong hệ thống giáo dục. Cậu muốn xây dựng những ngôi trường hiện đại, nơi mà học sinh không chỉ được trang bị kiến thức cơ bản về văn hóa, lịch sử, mà còn phải được đào tạo về khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ, và cả các chiến lược quân sự tiên tiến. Nguyễn Hải tin rằng, chỉ khi người dân, đặc biệt là thế hệ trẻ, được tiếp cận với những kiến thức mới, họ mới có thể phát triển tư duy độc lập, sáng tạo, và khả năng đối phó với mọi thay đổi trong xã hội.

Một trong những buổi sáng mưa phùn đầu xuân, Nguyễn Hải cùng các cố vấn đã có mặt tại một trong những ngôi trường đầu tiên mà cậu sáng lập. Những học sinh ngồi ngay ngắn, chăm chú nghe giảng bài về các nguyên lý cơ bản của toán học và cơ học. Không khí trong lớp học ngập tràn sự tươi mới và hy vọng. Nguyễn Hải bước vào lớp, khuôn mặt sáng ngời với quyết tâm:

– Chúng ta không chỉ dạy các em về lịch sử, mà còn phải dạy các em về tương lai. Các em chính là tương lai của đất nước này. Các em sẽ là những người tạo ra một xã hội mới, nơi tri thức và sáng tạo sẽ được tôn vinh.

Những lời của Nguyễn Hải như một lời hứa hẹn với thế hệ trẻ, rằng họ không chỉ học để sống, mà còn học để thay đổi đất nước. Tuy nhiên, cậu cũng biết rằng cuộc cải cách giáo dục không chỉ đơn giản là thay đổi sách vở hay phương pháp giảng dạy. Đó là một quá trình thay đổi tư duy trong cả xã hội, một cuộc cách mạng về cách nhìn nhận giá trị của tri thức và sự sáng tạo.



Nhận thức được tầm quan trọng của việc thay đổi tư duy xã hội, Nguyễn Hải tiếp tục tổ chức những cuộc hội thảo lớn về cải cách giáo dục, mời các học giả, các nhà khoa học từ phương Tây đến để chia sẻ những tri thức mới nhất về khoa học, kỹ thuật và phương pháp giáo dục tiên tiến. Những buổi hội thảo này không chỉ thu hút sự chú ý của các học giả trong triều đình, mà còn làm dấy lên một làn sóng nhận thức mới trong giới trí thức và những người yêu mến sự đổi mới.

Dù vậy, không phải ai trong triều đình cũng đồng tình với những cải cách của Nguyễn Hải. Các quan lại bảo thủ, những người gắn bó với những giá trị truyền thống, phản đối kịch liệt những thay đổi này. Họ cho rằng xã hội không thể thay đổi quá nhanh, rằng những giá trị truyền thống phải được bảo vệ, và những cải cách quá lớn có thể làm xáo trộn trật tự hiện tại của đất nước.

Một trong những vị quan lớn, đứng đầu Bộ Lễ, trong một cuộc họp triều đình đã nghiêm túc chất vấn:

– Hoàng thượng, liệu chúng ta có thể duy trì được trật tự xã hội nếu mọi thứ thay đổi quá nhanh chóng không?

Nguyễn Hải im lặng một lúc, rồi quay lại nhìn thẳng vào vị quan, ánh mắt đầy kiên quyết:

– Chúng ta không thể tiếp tục sống mãi trong quá khứ. Nếu không thay đổi, đất nước này sẽ bị lạc hậu và bị các quốc gia khác bỏ xa. Chỉ khi nào chúng ta dám thay đổi, dám bước ra khỏi bóng tối của quá khứ, thì đất nước mới có thể bước vào ánh sáng của tương lai.

Dù cậu đã nói như vậy, sự phản đối từ các thế lực bảo thủ không dễ dàng bị dập tắt. Những quan lại bảo thủ bắt đầu âm mưu chống lại những cải cách của cậu, tìm cách làm suy yếu uy tín của Nguyễn Hải trong triều đình. Họ bắt đầu âm thầm kích động những cuộc nổi loạn ở các vùng xa xôi, nơi mà sự kiểm soát của triều đình còn yếu kém.

Vào một đêm m·ưa b·ão, khi cơn gió lạnh cắt qua những khe cửa, Nguyễn Hải nhận được báo cáo từ các chỉ huy q·uân đ·ội. Các cuộc nổi dậy đã bắt đầu bùng phát ở các vùng ven biển, đặc biệt là ở Đà Nẵng, nơi có một cảng lớn và là tuyến đường giao thương quan trọng của đất nước. Quân đội của phe phản loạn đã tập trung tại đó, chuẩn bị cho một cuộc t·ấn c·ông quy mô lớn. Không để mất thời gian, Nguyễn Hải lập tức ra lệnh cho q·uân đ·ội sẵn sàng hành động. Cậu biết rằng, nếu Đà Nẵng rơi vào tay phe bảo thủ, nó sẽ tạo ra một cú sốc lớn cho triều đình.

Nguyễn Hải ra lệnh một cách cứng rắn:

– Không thể để Đà Nẵng rơi vào tay kẻ thù!

Khi q·uân đ·ội của cậu tiến gần đến Đà Nẵng, họ phát hiện phe phản loạn đã c·hiếm đ·óng những vị trí chiến lược quan trọng. Trận chiến ác liệt nổ ra. Những tiếng gươm đao va vào nhau vang lên, máu nhuộm đỏ trên mặt đất. Nhưng q·uân đ·ội của Nguyễn Hải, được huấn luyện bài bản và có chiến thuật chiến đấu linh hoạt, đã nhanh chóng giành lại thế trận. Cậu không chỉ dùng sức mạnh quân sự để giành chiến thắng, mà còn thể hiện tài năng lãnh đạo xuất sắc, điều khiển q·uân đ·ội theo những chiến thuật táo bạo, bất ngờ.

Dù phe phản loạn đông đảo hơn, nhưng sự lãnh đạo tài ba của Nguyễn Hải đã giúp q·uân đ·ội của cậu giành chiến thắng trong trận chiến quyết định. Đà Nẵng bị giành lại trong sự tốn kém về nhân mạng. Tuy nhiên, trận chiến này đã giúp Nguyễn Hải vạch trần những âm mưu phản loạn trong triều đình, đồng thời củng cố uy tín của mình trong mắt quân dân.

Sau khi đánh bại phe phản loạn, Nguyễn Hải không dừng lại. Cậu quyết tâm dùng cơ hội này để thanh trừng những kẻ phản bội trong triều đình, làm sạch bộ máy chính quyền. Một số đại thần trong phe bảo thủ b·ị b·ắt và đưa ra xét xử. Những kẻ này không chỉ bị vạch trần trong những m·ưu đ·ồ phản loạn mà còn bị loại bỏ khỏi chính quyền, giúp triều đình củng cố quyền lực. Tuy nhiên, Nguyễn Hải hiểu rằng, mặc dù đã chiến thắng một trận lớn, nhưng cuộc chiến này chưa kết thúc.

Đối với cậu, một đất nước mạnh mẽ không chỉ dựa vào sức mạnh quân sự mà còn phải dựa vào sự đoàn kết của nhân dân. Vì vậy, sau những cuộc chiến đẫm máu, cậu tiếp tục đẩy mạnh các cải cách trong mọi lĩnh vực. Cải cách hành chính, pháp luật, và hệ thống chính trị trở thành những mục tiêu mới của Nguyễn Hải. Cậu xây dựng một hệ thống pháp luật minh bạch, công bằng, nơi mà mọi người đều có thể tin tưởng vào công lý.

Những khó khăn vẫn còn phía trước, và Nguyễn Hải biết rằng cuộc chiến thực sự không chỉ diễn ra trên chiến trường mà còn trong tâm trí và trái tim của mỗi người dân. Cậu phải kiên trì, sáng suốt hơn nữa trong việc xử lý các mối nguy từ bên trong và bên ngoài, để đất nước có thể phát triển mạnh mẽ và bền vững trong tương lai.