Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con

Chương 157: C157






Vài ngày sau, Chu Trạch Hàn thức dậy trong đêm và răng của cậu ấy đã rụng.

Cậu ấy bắt đầu giai đoạn mà nói ra gió (gió lùa khe răng :v).

Tiếng Anh của Tư Niệm rất chuyên nghiệp, vì vậy việc dạy trẻ không khó.

Thời gian còn lại, cô bắt đầu tự học.

Nguyên chủ đúng là người có thành tích tốt nhất trong quân khu, lúc chưa học cô không để ý, học xong mới biết, trí nhớ của cô ấy tốt đến không ngờ.

Dù nói rằng cô thuộc nhóm xuất sắc trong tương lai, cô cũng đã học được những kiến thức của trường đại học.

Nhưng những điều học được trong thời đại này và trong tương lai khác nhau.

Đó là lý do tại sao cô đọc nó một cách nghiêm túc để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm tới.

Cô không nghĩ tới nguyên chủ trí nhớ tốt như vậy, tuỳ ý nhìn thoáng qua, trí nhớ lưu lại kiến thức ngay lập tức, cô căn bản không cần nghiên cứu, chúng đã rót vào tâm trí cô.

Nó giống như chìa khóa mở của thư viện.

Khả năng học hỏi của hai đứa trẻ nhanh đến kinh ngạc, đặc biệt là Chu Trạch Đông, Tư Niệm phát hiện đứa trẻ này có trí nhớ không thua gì mình, có thể nhớ hết những gì từng được dạy.

Thằng hai hơi lầm lì nhưng nghiêm túc thì học không tệ.


Với tốc độ này, khi hai đứa vào cấp hai, sau này dù có lên thị trấn học cũng không cần lo sẽ không theo kịp.

Tư Niệm thở dài, quả nhiên nhân vật phản diện trong tiểu thuyết không phải người bình thường.

Đọc sách cũng chán, cô chỉ xách giỏ tre đi ra ngoài.

hoa quế ngào ngạt đầu thôn đang độ nở rộ, thơm phức.

Nhà họ Chu ở gần, mùi luôn xộc vào mũi Tư Niệm.

Bản thân cô không thích ăn những món ăn quá ngọt.

Nhưng nhớ lại đã hứa với mấy đứa nhỏ sẽ làm bánh ngọt khác cho chúng, vẫn nghĩ nên làm một ít trước khi hoa mộc rụng xuống.

Bước ra khỏi cửa với chiếc giỏ trên tay, Chu Trạch Đông đang tưới vườn rau.

Chu Trạch Hàn đang nhổ cỏ.

Vì đất được trồng rau nên không một con bọ hay cỏ dại nào trong đất.

Hai đứa ngày nào cũng nhìn nhìn, hễ thấy cỏ mọc là phải nhổ mới chịu đến lớp.

Chỉ trong vòng hơn một tuần, những mầm rau tươi tốt đã mọc trên mảnh sân cằn cỗi, lá rau xanh mướt lấm tấm những giọt nước, nhìn thôi đã thấy ngon mắt.

Mấy con thỏ ngày nào cũng chăm chỉ chui vào đó, mấy con thỏ trắng nhỏ trước kia giờ đã rất lớn.

Chúng được nuôi béo mập và bụ bẫm.

Tuy nhiên, hai bạn nhỏ không muốn để chúng làm hỏng vườn rau nên thường xuyên cho chúng ăn cỏ mỗi ngày.

Trên đường đi học về, có rất nhiều cỏ dại mà lũ thỏ rất thích ăn, hai đứa có thể ôm một bó suốt quãng đường về.

Đối với Đại Hoàng, nó không theèm nhìn lần hai, nó chỉ quan tâm đến thịt.

Dao Dao gần đây học được càng nhiều từ vựng, không biết mấy ngày nay có phải do Đại Hoàng sủa liên tục hay không mà vốn từ vựng của cô bé lại thêm một tiếng "gâu ~"

Sủa cùng Đại Hoàng mỗi ngày.

Tư Niệm chào một tiếng sau đó để bọn trẻ tự chơi, xách giỏ đi ra ngoài.

Đầu thôn chỉ có một cây hoa quế, không lớn nhưng hoa nở rất tươi.

Dù sao Tư Niệm cũng không kén chọn quá nhiều, thứ cô muốn chính là mùi hương.

Cô cũng không hái gì nhiều, xách giỏ tre về nhà, chỉ thấy đạp xe của Vu Đông dựng ở cửa.


Trên tay cậu cầm một miếng xương sườn lớn.

Thấy Tư Niệm đã trở lại, cậu lập tức kêu lên: "Chị dâu, chị về rồi, ông chủ bảo tôi đi giao sườn cho chị."

Tư Niệm vội vàng tiến lên: "Thực xin lỗi, vào trong uống chút nước đường."

Vu Đông vội vàng lắc đầu nói: "Không cần chị dâu, tôi còn có việc khác, sau này muốn ăn gì nói cho tôi biết, tôi cứ mang qua cho chị."

Tư Niệm nhìn miếng sườn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được thôi, lần sau không cần gửi xương sườn nữa, nói với ông chủ anh gửi một ít cật lợn, ruột già và giò lợn."

So với sườn lợn, Tư Niệm vẫn thích thịt kho hơn.

Đặc biệt, phải kể đến hương vị của móng giò và ruột già.

Càng nhai miếng thịt thăn càng thơm.

Khẩu vị cô ấy hơi nặng.

Thật không ngờ, khi nghe điều này, Vu Đông im lặng.

Tư Niệm có chút khó hiểu: "Sao vậy?"

Vu Đông nhìn trái nhìn phải, thấy ở đây không có ai, bèn nhỏ giọng nói: "Chị dâu, em hiểu rồi."

Tư Niệm: "?"

Cậu ấy hiểu gì?

"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho lão đại."

Tư Niệm: "..."


Sau khi Vu Đông nói xong, cậu ta bỏ đi như một tên trộm.

Tư Niệm bối rối.

Ăn những thứ này có gì lạ sao?

Cô gãi gãi mặt, vừa định vào phòng, thím Trương từ đâu đi ra.

Thấy Vu Đông đã đi xa, bà vội vàng tiến lên, kéo Tư Niệm sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Niệm Niệm, nói thật cho dì biết, ông chủ Chu có khoẻ không?"

Tư Niệm: "?"

"Dì Trương, dì nói cái gì?"

Mặc dù ban đầu cô ấy nghĩ như vậy, nhưng tại sao dì Trương và những người khác cũng nghĩ như vậy?

Thím Trương nói: "Cháu đừng nói dối, trước đây dì đã nhìn thấy kỷ tử và những thứ bồi bổ cơ thể khác trước cửa nhà con. Vừa rồi con nhờ Tiểu Tiểu đưa mấy thứ đó qua, không phải cho cơ thể ông chủ Chu không tốt sao?"







Đọc full tại Page: Một Nhành Hoa hoặc Wordpress: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/link-in-bio-painting/