Cuối cùng, cô đứng dậy.
Cô vừa đi được hai bước thì tay anh bất ngờ bị kéo lại.
Bàn tay to móc lấy eo cô, cô khẽ sà vào lòng
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô: "Em tức giận sao?
Tư Niệm mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: "Không."
Chu Việt Thâm nhéo cằm cô, buộc cô phải nhìn lên.
Anh trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói: "Niệm Niệm, mấy ngày nay em không gọi anh như vậy nữa..."
"Cái gì?" Tư Niệm không hiểu lời này có ý gì.
Đôi mắt đen của Chu Việt Thâm cụp xuống thật sâu, quả nhiên ngày đó cô đột nhiên xưng hô như vậy chính là muốn kích thích cái Phó Dạng kia?
Chu Việt Thâm đột nhiên cau mày và buông tay.
Tư Niệm ngây người chớp chớp mắt.
Cô tinh tường cảm giác được khí tức Chu Việt Thâm thay đổi, nhưng trong lúc nhất thời không biết vì sao, lo lắng nhìn anh hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Việt Thâm nhìn cô một hồi, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Không có việc gì."
Tư Niệm khẳng định nói: "Anh chán em sao?"
Chu Việt Thâm sửng sốt một chút, sau đó dở khóc dở cười: "Sao em lại nói như vậy?"
"Trước đây anh sẽ không đối với em như vậy." Tư Niệm buộc tội: "Vậy ra khi có được rồi anh sẽ không trân trọng nữa, đúng không?"
Nói xong, cô thất vọng rũ vai xuống, như thể cô thực sự bị tổn thương.
Nụ cười trên mặt Chu Việt Thâm tắt ngấm, anh đưa tay ôm cô vào lòng: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng mình, khẽ thở dài, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: "Đồ ngốc, không phải, ngủ thêm một lát đi, anh đi làm bữa sáng."
Biểu hiện mềm mỏng của người đàn ông quả nhiên có ích, sự không hài lòng của Tư Niệm lập tức biến mất, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không nói ra được.
Cô không thích điều đó, vì vậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông và nói: "Lần sau đừng làm thế nữa".
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc tiểu nữ nhân, suy nghĩ trong lòng Chu Việt Thâm liền tiêu tán, có lẽ do anh quá để ý quá khứ.
Vốn anh đã biết hoàn cảnh trước đây của cô, làm sao lúc này lại bận tâm vì chúng.
Cô còn trẻ, bốc đồng một chút cũng là bình thường.
Ngay cả khi dùng anh để kích thích những người đàn ông khác, điều đó không có gì sai.
Đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô gái, Chu Việt Thâm trả lời: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Không nghỉ ngơi, vừa hay em định nói cho anh biết, hôm nay em cùng mẹ và chị dâu lên thị trấn bán bánh ngọt, bọn họ lần đầu kinh doanh, không biết nhiều, em muốn nhìn một chút, hôm nay buổi trưa không thể đem đồ ăn cho anh, bây giờ em làm thêm nhiều, hay anh mang theo dùng vào bữa trưa?"
Nghĩ đến lúc này phía chị dâu có lẽ đã đi rồi, Tư Niệm cũng không thèm để ý đến chuyện nhỏ với người đàn ông này, vội vàng hỏi.
Chu Việt Thâm sửng sốt một lúc, Tư Niệm đã kể anh nghe việc dạy gia đình làm bánh ngọt, nhưng anh không nghĩ họ có kế hoạch bắt đầu kinh doanh nhỏ.
Xem xét tình hình của gia đình Lâm, có thể bắt đầu kinh doanh nhỏ thực sự là chuyện tốt.
Anh khẽ gật đầu: "Được, anh đưa em đến đó."
Tư Niệm nghĩ rồi gật đầu. "Được rồi, anh lái chở mẹ và chị dâu đến trước đi, em sẽ đạp xe chở bánh ngọt đến đó, đẩy đi bán sẽ tiện hơn, nhưng Dao Dao còn chưa dậy, em đã nhờ dì Trương, phiền dì ấy trông con bé trong một ngày, khi anh quay lại hãy gửi con bé cho dì Trương.
Tư Niệm và thím Trương đều quen biết, hai người lại ở gần nhau, mà Thạch Đầu còn chưa đi học, có thể chơi cùng Dao Dao cũng tiện hơn nhiều.
Vì vậy, mỗi khi làm được món ngon, cô đều gửi một phần cho nhà họ Trương, thím Trương cũng rất vui vẻ giúp đỡ.
Chu Việt Thâm gật đầu.
Hai người vừa ăn xong bữa sáng thì giọng nói của mẹ Lâm vang lên ở cổng.
Tư Niệm vội vã đi ra ngoài, hai người cõng trên lưng một thùng xốp.
"Mẹ, chị dâu, hai người đến rồi, mau vào đi."
"Không vào, chúng ta ở bên ngoài chờ con." Lâm mẹ vội vàng lắc đầu.
Tư Niệm bất đắc dĩ: "Được, vậy đợi con, con đẩy xe."
Chu Việt Thâm cũng ra tay giúp đỡ.
"Chị dâu, mẹ Lâm, con dẫn hai người đi trước."
"Vậy làm sao được? Con bận như vậy, còn tiễn chúng ta đi, không sao, chúng ta tự mình đi " Mẹ Lâm vội vàng từ chối.
Bà ấy đã rất xấu hổ khi để con gái mình phải dậy sớm để đi cùng họ.
Làm sao có thể để chậm trễ thời gian của con rể trăm công nghìn việc lại giúp bọn họ chuyện nhỏ này?
Chu Việt Thâm thấp giọng nói: "Đi xe chỉ hai mươi phút là tới, đi sớm một chút, con tìm cho mẹ một chỗ ngồi."
Anh có người quen ở bên đó, nên không khó để tìm một vị trí tốt.
Tư Niệm đẩy xe đạp ra, nói: "Mẹ và chị dâu lên xe đi, con chở cái này qua đó là được, con đạp xe đi theo sau, nếu đi bộ thì trễ mất."
Lâm mẹ nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có lý, xấu hổ nói: "Vậy phiền tiểu Chu, Lâm gia chúng ta thật là may mắn có được con rể như con."
"Mẹ, chúng ta đều là người nhà, làm sao khách khí như vậy? Mau đi, bán hết rồi trở về, đến trễ không còn chỗ trống."
Nói xong, cô tìm một sợi dây buộc thùng xốp vào ghế sau.
Bánh hoa quế thơm ngọt cũng không nặng bao nhiêu, Tư Niệm chở nó khá dễ dàng.
Chủ yếu là xe đạp không có cách nào để chở theo hai người họ.
Đây đã là cách nhanh nhất.
Nghe con gái nói, mẹ Lâm không dám chậm trễ, lên xe máy của con rể.
Tư Niệm đạp xe theo sau, bên ngoài cũng có rất nhiều người vội vã.
Ngay từ sáng sớm, người dân đã tấp nập ra đường đổ về chợ.
Tư Niệm đạp xe, bánh ngọt theo sau, người đi qua đều dừng lại nhìn cô.
"Mùi gì mà thơm thế?"
"Đó không phải là con dâu của Chu gia sao? Thật ghen tị. Cô ấy đạp xe đi chợ. Trong mười dặm tám thôn của chúng ta có ai có thể mua được một chiếc xe đạp! Ông chủ Chu thực sự yêu vợ !"
"Đồng chí Tư Niệm, cô làm gì ở đây?"
Tư Niệm dừng xe đạp, chào mọi người: "Chào buổi sáng cô chú, cháu cùng mẹ đi thị trấn bán bánh ngọt."
"Bán bánh hả? Thật sao? Tưởng mấy người nói giỡn."
"Bánh đậu xanh nhà chị trước kia phải không? Khó trách ăn ngon như vậy?"
"Bao nhiêu tiền, cho tôi một ít."
Tư Niệm mở hộp xốp ra, mùi bánh ngọt bốc khói trong nháy mắt xông tới.
Những người xung quanh giật mình, không ngờ lại thơm như vậy, vội vàng xúm lại xung quanh.
"Đây là hoa quế thơm, thơm quá!"
"Đắt không? Cho tôi hai tệ nữa. Mùi này làm tôi đói."
Mọi người đều đi chợ từ sáng sớm, chưa ăn gì, phần lớn đều vào thị trấn, chỉ mua hai cái bánh bao hoặc bánh nướng, nếu có thể thì đi ăn nhà hàng.
Bây giờ ai cũng đang đói, ngửi thấy mùi này, nước miếng sắp chảy xuống.
Tư Niệm Đình ra giá cũng không cao, cô cười nói: "Không đắt, banh đậu xanh hai mươi lăm xu một cân, bánh hoa quế thơm ba mươi xu một cân."
"Hai mươi lăm xu mà gọi không mắc lắm. Tất cả bánh bao hấp trong thị trấn chỉ có mười xu một cái."
Tư Niệm nhìn qua, là một gương mặt xa lạ.
Cô nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, vậy dì đi ăn bánh bao lớn đi."
Bên kia nghẹn lời.
Đọc full tại: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/24/tn80-chuong-161-giu-the-dien-dan-ong/
FB: Một Nhành Hoa