Chu Việt Thâm (周越深) không quên đôi mắt sáng ngời của cô khi lần trước anh đưa cho cô sáu trăm tệ.
Tư Niệm (司念) ngậm miệng kinh ngạc, đưa tay đón lấy.
Thành thật mà nói, cô thực sự tò mò về số tiền tiết kiệm của người đàn ông này.
Cô đưa tay nhận lấy, mở ra xem.
Một tiệu, một vạn, mười vạn...
Tư Niệm (司念) sửng sốt!
"Em có thể tiêu tất cả chỗ này sao?"
Hơn mười vạn, ở thời đại này, đều đã là phú quý cường giả!
Người đàn ông này, mắng anh ngu ngốc, khi anh cho cô cơ hội và thời gian hối hận.
Vừa khen anh thông minh, anh liền đưa cho cô số tiền tiết kiệm hơn một vạn tệ.
Bất kể thời nào, nguyên tắc cơ bản là không để lộ sự giàu có.
Trong một khoảnh khắc, Tư Niệm (司念) đã bị sốc bởi độ nghiêm túc của người đàn ông này đối với cô.
Trước đây anh đưa cho cô hai trăm mỗi tháng, cô đã cảm thấy số tiền đó đã rất nhiều.
Bây giờ anh đưa cô hơn mười vạn tệ, nói rằng cô có thể tùy ý sử dụng... Tư Niệm (司念) cuối cùng cũng trải qua ảo tưởng rằng mình không thể tiêu hết số tiền này.
"Có thể." Chu Việt Thâm (周越深) khẽ gật đầu.
Anh trao cho cô, toàn tâm toàn ý tin tưởng cô.
Cô đã chọn trở thành nửa kia của anh, trở thành một trong những người giám hộ cho lũ trẻ.
Nó xứng đáng được trao cho cô.
Tất nhiên, Chu Việt Thâm (周越深) không phải một kẻ ngốc.
Ít nhất những người khác khi ở bên anh không được đối xử như vậy.
Hắn hiện tại muốn cùng Tư Niệm (司念) thử một lần...
"Anh không sợ em cầm tiền chạy trốn sao?" Hơn mười vạn a~, cho dù tôi từng có ba nghìn tệ sính lễ, trước số tiền lớn như vậy cũng khó không bị cám dỗ?
Chẳng trách nhiều người phụ nữ vừa yêu vừa ghét Chu Việt Thâm (周越深).
Chu Việt Thâm (周越深) dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Không thể trách em, là anh tin lầm người, nếu vậy cứ xem như học được một bài học."
Tiền hết thì có thể kiếm lại, mất bà xã thì chết thật.
Hơn nữa, ngoài thẻ này, Chu Việt Thâm (周越深) còn có một tài khoản khác cho trang trại.
Ngay cả khi Tư Niệm (司念) lấy tiền đi, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến trang trại.
Trong một khoảnh khắc, Tư Niệm (司念) cảm thấy rằng anh ấy đang yêu.
Nhưng trong thời đại lạc hậu này, thật sự rất hiếm khi một người đàn ông tự nguyện nộp thẻ lương của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên Tư Niệm (司念) trải qua cảm giác được người khác coi trọng và tin tưởng.
Cô khép sổ lại, trịnh trọng nói: " Chu Việt Thâm (周越深), anh yên tâm, em không phải loại người như vậy."
"Anh tin em." Người đàn ông đối diện đáp ngắn gọn.
Quả nhiên, những từ đơn giản nhất thường cảm động nhất.
Thần kinh của Tư Niệm (司念) trở nên căng thẳng với cuốn sổ tiết kiệm trị giá hàng trăm nghìn tệ, cô không biết nên cất nó vào tủ quần áo hay gầm giường.
Thứ này không phải người nào cũng có được, dù sao số tiền trong này cũng quá bắt mắt.
Nhưng sẽ không tốt nếu ai đó có tâm tư riêng phát hiện ra nó.
Trong một khoảnh khắc, Tư Niệm (司念) cảm thấy cuốn sổ tiết kiệm với hàng trăm nghìn tệ này trở nên phỏng tay.
Cuối cùng, cô tìm thấy chiếc tủ trang sức nhỏ của mình và khoá cuốn sổ tiết kiệm bên trong.
Lúc đó cô mới yên tâm xuống nhà nấu ăn.
Chu gia vốn yên bình, nhưng bởi vì vụ việc của Lý Minh Quân, quan hệ hai người bọn họ càng thêm thân thiết.
Nhưng có rất nhiều tiếng bàn tán bên ngoài.
Mọi người đều tin rằng Tư Niệm (司念) và Lý Minh Quân thực sự có quan hệ tình cảm, và Lý Minh Quân bị đánh vì Chu Việt Thâm (周越深) phát hiện ra.
Những người hâm mộ của Lý Minh Quân cảm thấy tiếc cho hắn.
Có lẽ là Tư Niệm (司念) dụ dỗ hắn, vì sao Chu Việt Thâm (周越深) chỉ đánh Lý Minh Quân.
Lại nói, ông chủ Chu là người luôn trầm ổn, điềm tĩnh, thực sự vì Tư Niệm (司念) mà ra tay.
Mọi người đều cho rằng sautất cả những rắc rối như thế này, Chu Việt Thâm (周越深) không coi trọng Tư Niệm (司念) nữa, có lẽ anh sẽ đuổi cô ta khỏi nhà.
Rốt cuộc, ruồi không đậu lên quả trứng liền*, nếu Tư Niệm (司念) thực sự không liên quan gì đến Lý Minh Quân thì sao Chu Việt Thâm (周越深) lại đánh người chứ?
(Ruổi bọ không đinh vô phùng trứng (苍蝇不叮无缝的蛋) : ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ. Câu này có ý: Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân.)
Mọi người hả hê chờ Tư Niệm (司念) bị đuổi đi.
Tuy nhiên, họ không đợi đưuọc Tư Niệm (司念) rời đi, mà lại chờ tin hai người sắp kết hôn...
Tin tức lan truyền rộng rãi đến nỗi ngay cả thôn bên cạnh cũng phải hoảng hốt.
Mẹ Lâm lo lắng cho Tư Niệm (司念), vì vậy bà cầm theo một cái giỏ đi đến thôn Hạnh Phúc từ sáng sớm.
Trước đây bà ấy đã từng đến nhà của Chu Việt Thâm (周越深) và nay bà ấy đến đây để nói về đám cưới.
Lúc đó nhìn thấy căn nhà lớn, mẹ Lâm vô cùng kinh ngạc, nhìn lại vẫn có cảm giác không chân thực.
Tuy nhiên, hiện tại không có thời gian để nghĩ về điều đó, vì vậy bà vội vàng bước tới và gõ cửa.
Nhìn thoáng qua cũng không sao, có thể thấy cô con gái đang ôm khúc xương cho chú chó to cao hơn mình ăn.
Chân mẹ Lâm gần như khập khiễng.
Trước đây bà đã vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy con chó này nhưng không ngờ con gái mình lại liều lĩnh như vậy.
Vội vàng gọi Tư Niệm (司念): "Niệm Niệm (念念)."
Tư Niệm (司念) nghe thấy giọng nói nhìn lại.
Thấy đó là mẹ Lâm, cô vội vàng đứng dậy, ném khúc xương cho Đại Hoàng, bước tới mở cổng sắt.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Mẹ Lâm vội vàng đi vào trong nhà, nắm tay Tư Niệm (司念) đi kiểm tra, xác định con gái không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nghe nói Tiểu Chu vì con mà đánh nhau trong trang trại, mẹ lo lắng cho con, muốn đến xem, con không sao chứ?"
Trên đường bà vừa đến đây đã nghe thấy ai đó nhắc đến.
Vẫn còn một vài người nhắm vào con gái bà.
Mẹ Lâm nghe xong vô cùng tức giận, mặt khác lại lo lắng con gái mình sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời này.
Tư Niệm (司念) cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của mẹ, trong lòng ấm áp: "Con không sao."
"Đừng để ý, con đừng quá coi trọng những lời đó, mẹ biết con là người như thế nào." Mẹ Lâm vỗ vỗ mu bàn tay con gái.
Con gái bà nhìn thoáng qua đã biết cô là một cô gái tốt bụng.
Tư Niệm (司念) biết sau chuyện ngày hôm qua xảy ra, trong thôn nhất định sẽ có vài lời khó nghe về cô.
Cô nghĩ rằng ngay cả cha mẹ ở thôn bên cạnh trong một đêm cũng biết chuyện này, chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Cô gật đầu nói: "Con biết."
"Trong nhà không có gì tốt, mẹ mang cho con một ít gạo cùng trứng gà, có thể bồi bổ cho bọn trẻ."
Mẹ Lâm vội vàng đưa cho cô chiếc giỏ mà bà đang mang trên tay.
Tư Niệm (司念) có chút xấu hổ: "Làm sao lại như vậy?"
Người phụ nữ trước mặt cô ấy thực sự rất đơn giản, cho dù bà ấy chỉ mới nhận ra con gái của mình, nhưng bà ấy thực sự quan tâm và yêu thương cô.
Chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, sang hôm nay bà đã mang theo đồ đến gặp cô ấy.
Mẹ Lâm vội vàng đẩy nó cho cô: "Sao không được, mau nhận đi, rồi kể chi tiết cho mẹ nghe."
Tư Niệm (司念) gật đầu, kể cho bà nghe đầu đuôi sự việc.
Mẹ Lâm nghe xong, trong lòng tràn đầy phẫn nộ: "Thật sự có chuyện như vậy sao?!"
Nghĩ đến những lời đồn đại và lời lẽ không hay dành cho con gái mình ở bên ngoài, mẹ Lâm cảm thấy đau lòng và lo lắng: "Vậy Tiểu Chu nói gì..."
Con gái bà đã chuyển đến đây sống cùng Chu Việt Thâm (周越深), nếu cô và Chu Việt Thâm (周越深) chia tay vì chuyện này, thì sau này sẽ ra sao...
Mặc dù bà Lâm biết rằng đó không phải là lỗi của con gái mình, nhưng hầu hết đàn ông ngày nay đều tự cho mình là trung tâm, chỉ cần những tin đồn như vậy lan rộng, anh ta sẽ nghĩ rằng phụ nữ của mình không trong sạch và sẽ có hoài nghi.
Đây là điều mà mẹ Lâm lo lắng nhất.
Tư Niệm (司念) khẽ mỉm cười: "Mẹ, Chu Việt Thâm (周越深) không hề nghi ngờ con, anh ấy còn nói mấy ngày nữa dẫn con đi lĩnh chứng."
Trong lời nói của cô ấy có một chút ngượng ngùng cùng hạnh phúc mà ngay cả cô cũng không nhận thấy.
Mẹ Lâm giật mình: "Thật sao?"
Tư Niệm (司念) gật đầu: "Nhưng trước khi chuyện này, hộ khẩu nhất định phải chuyển về, mẹ tới vừa đúng lúc, con đang định tìm cơ hội thông báo cho mẹ chuyện này."
Mẹ Lâm gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy, quay về cũng thuận tiện, mẹ về nhà nói với cha con, nếu có thời gian chúng ta cùng nhau đi thị trấn làm."
Đám cưới sắp diễn ra, vấn đề này không thể trì hoãn.
Tư Niệm (司念) gật đầu.
Nghĩ tới điều gì, cô nói: "Đúng rồi, con nghe Chu Việt Thâm (周越深) nói anh cả ở huyện thị giúp người lái xe?"
Mẹ Lâm kinh ngạc: "Sao Tiểu Chu lại biết? Mẹ nghe anh con nói, ông chủ dạy nó lái xe là vì thấy nó còn trẻ, coi trọng nó."
Tư Niệm (司念) gật đầu: "Chuyện của Chu Việt Thâm (周越深) và Lý Minh Quân mẹ cũng biết, anh cả ở bên ngoài làm việc vất vả, Chu Việt Thâm (周越深) định để anh ấy đến trang trại giúp vận chuyển hàng hoá. Mẹ thấy thế nào?"
Mẹ Lâm vui mừng: "Thật sao? Nhưng anh con là người mưới, liệu có giúp được không?"
Trước đây bà đã nghe nói rằng làm việc trong trang trại của Chu Việt Thâm (周越深) có thể kiếm tiền, nhiều người không thể vào được vì không có mối quan hệ.
Thật bất ngờ, con rể bắt đầu giúp đỡ gia đình ruột của con gái mình trước khi kết hôn.
Đây là lý do tại sao bà ấy cảm động không thôi.
"Nếu Chu Việt Thâm (周越深) đã đề cập đến thì nhất định có cách để giúp anh cả. Con nghĩ đây là một cơ hội tốt, nhưng mẹ có thể thương lượng với anh cả trước khi đưa ra quyết định."
Mẹ Lâm vội vàng gật đầu, khi đến, bà mang nét mặt u buồn, nhưng khi rời đi lại có vẻ hạnh phúc.
*
Vài ngày sau, Lâm gia và Tư Niệm (司念) cùng Chu Việt Thâm (周越深) đến thị trấn để sắp xếp việc chuyển hộ khẩu.
Tuy nhiên, khi đến khu vực quân sự, chỉ có Tư Niệm (司念) có thể vào.
Nhà họ Phó khá thân thiết với nhà họ Tư, đường về nhà cũng cùng một hướng.
Khi Phó Dạng (傅炀) nhìn thấy Tư Niệm (司念), hắn nghĩ rằng mình đã nhìn sai.
Thấy cô ấy đi về hướng nhà Tư, hắn nheo mắt lại, tâm trạng hắn trở nên u uất sau khoảng thời gian nhìn thấy của Tư Niệm (司念) ở cửa trung tâm thương mại, lúc này lập tức cải thiện: "Chú Lưu, chú nhìn xem, cô ấy thật sự đã trở lại rồi. Vẫn không bỏ cuộc?"
Chú Lưu: "?"