Xuyên Việt Bắt Đầu Thành Luyện Kim Thuật Sư

Chương 12: Vào tay số tiền lớn



Chương 12: Vào tay số tiền lớn

Qiu nhìn lại sản phẩm của mình một chút, bất đắc dĩ chép chép miệng.

Không phải cậu không muốn tạo hình nhỏ gọn một chút mà trình độ không cho phép, khắc nhiều ma pháp trận lên kính mắt với khả năng của cậu đã là cực hạn. Muốn tốt hơn phải đợi trình độ điều khiển ma lực của cậu tiến bộ hơn nữa mới được.

Nhưng không sao, về sau vẫn còn có thể cải tạo. Tuy không phù hợp với hình tượng của cậu lắm nhưng nếu người lớn tuổi mang lên vẫn rất xứng đôi.

Từ trong hộc tủ lấy ra một cặp kính giống như đúc, “Có lẽ thầy Ando sẽ thích món quà này.”

Qiu bắt đầu chất đồ lên xe dự định sau khi giao hàng xong lại ghé qua chỗ thầy Ando.

Nhấc xe đẩy lên, Qiu chợt cứng người lại thầm trách: “Đáng lẽ mình nên tạo một phương tiện giao thông mới phải!”

Những ngày này đều chú tâm chế tạo những thứ mới mẻ mà quên đi cải thiện cuộc sống của bản thân.

Được rồi về nhà sau lại làm.

“K1, ghi chú lại việc tạo công cụ giao thông.”

“Đã ghi nhận, chủ nhân.”

...

“Tổng cộng là 330 medal.”

Giao hàng cho khách hàng, nhận được số tiền thanh toán sau, Qiu bắt tay chào hỏi.

“Cảm ơn ngài đã quan tâm đến việc làm ăn của tôi.”

“Không không, tất cả đều là nhờ sự đặc sắc của chính bản thân sản phẩm.” Thương nhân khoát khoát tay từ chối, tỏ vẻ đây đều là nhờ chất lượng sản phẩm của cậu rất tốt lại mới lạ rất có tiềm năng bán chạy.

Nghe vậy cậu vui vẻ khiêm tốn tiếp tục cười nói.



“Tôi có thể biết được lần này ngài định bán đến đâu sao?”

“Ài, không cần thiết gọi ngài lễ phép như vậy, gọi tên tôi Lamdo là được. Đơn hàng này tôi định sẽ quay về cửa hàng của tôi ở thủ đô vương quốc để bán.

Thế nào cậu có cần gì mua ở vương đô, lần sau tôi sẽ mang đến cho cậu.”

Lamdo nhướn nhướn mày, một tay chắp sau lưng, tay vuốt cái cằm thứ ba ra hiệu Qiu cứ mở lời, ông có thể mua được tất.

Qiu kinh ngạc nhìn Lamdo, không thể không khâm phục tuy là đoán sai nhưng thần thái này của ông rất ra dáng thương nhân chuyên nghiệp.

“Không phải, nếu là vương đô thì người ở đó tiêu phí sẽ rất cao phải không?”

“Đúng là như vậy. Tôi nói cho cậu biết, ở tiệm của tôi giá cả đều là từ 50 medal trở lên huống chi là những thương hội lớn chỉ chuyên phục vụ giới thượng lưu giá cả đắt đến cả ngàn medal.

Có một lần cả vương đô đều truyền miệng bá tước phu nhân chi hơn 3 ngàn kim medal để mua một bộ váy.”

Lamdo nói xong cũng đắc ý, “Thế nào, kh·iếp sợ rồi sao?”

Nói thật Qiu cũng có chút bị bất ngờ đến, không nghĩ tới mọi người có thể chịu chi đến như vậy.

Nhưng nếu như thế, cậu càng có lòng tin hơn.

“Ngài Lamdo này, ngài xem thử vật này đánh giá một chút.” Qiu vẫy tay gọi Lamdo đến một góc tối, thần thần bí bí lấy ra một chiếc hộp làm công tinh xảo đưa đến trước mặt ông từ từ mở ra.

Lamdo nhìn thấy chiếc hộp tinh mỹ như thế cũng bị câu lên lòng hiếu kỳ, khe hở từ từ mở rộng chỉ thấy bên là một mảnh đệm lót vải nhung đỏ, phía trên cố định một loại trang sức đeo tay.

Không biết làm bằng chất liệu gì, lấp lánh sáng bóng, nhưng theo kinh nghiệm giám định trang sức của ông thiết kế nhỏ gọn thanh lịch như thế này chắc chắn đây là nữ trang.

Theo bản năng muốn cầm lấy để xem rõ ràng hơn, Qiu lại đóng hộp lại.



“Ngài trước tiên phải mang găng tay mới có thể đụng vào nàng.”

Chưa kịp phàn nàn, Lamdo đã nghe thấy tiếng Qiu cảnh cáo.

“Đúng vậy đối đãi trang sức quý giá nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận.”

Lamdo gật đầu đồng ý với Qiu, mày mò khắp người lại thấy được cậu đưa qua một đôi găng tay.

Tên nhóc này chắc chắn là có chuẩn bị mà đến. Nghĩ thầm, Lamdo vẫn nhận lấy găng tay đeo vào từ trên tay Qiu cầm lấy hộp mở ra.

Lúc nãy vội vàng không nhìn kỹ, bây giờ mới thấy rõ phía trên khảm nạm lại một khuôn tròn mà không phải là đá quý như những trang sức khác.

“Đây là đồng hồ!?”

Lamdo ngạc nhiên quay người hỏi Qiu, ông không ngờ có người lại nghĩ ra được cách đeo đồng hồ như một loại trang sức, tạo hình tinh mỹ lại biểu hiện thời gian một cách rất đặc biệt, ngắn gọn.

Qiu nghe vậy cũng gật đầu thừa nhận.

“Như vậy, ngài hẳn là đánh giá ra được giá trị của nàng nha.”

“Hừ, tuy nó rất đẹp nhưng với kiểu dáng phi chủ lưu như vậy chưa chắc sẽ có mấy người để ý.

Nhưng xem ở cậu tuổi trẻ tài cao, tôi có thể thu mua với giá 1000 medal xem như làm quen, đầu tư cho thế hệ trẻ.”

Qiu nhìn Lamdo một mặt biểu lộ đều là vì nâng đỡ cậu, cậu rất có hời dáng vẻ chỉ một mặt mỉm cười không mảy may ý động.

Lamdo thấy vậy cũng bắt đầu tăng giá, “5 ngàn, tôi có thể trả cho cậu 5 ngàn medal.”

“Thôi nào, ngài Lamdo, ngài biết nếu mang thứ này về được vương đô sẽ đem lại cho ngài lợi ích lớn như thế nào mà.”

Nhìn Qiu vẫn cứ không chịu nhả ra, Lamdo biết tên nhóc này chắc chắn còn muốn nhiều hơn nhưng đúng như Qiu nói, nếu có thể có được chiếc đồng hồ này về, sự nghiệp của ông sẽ nâng lên một tầm cao mới.

Đắn đo do dự, Lamdo cắn răng, “8 ngàn medal, đây là tất cả số tiền tôi mang theo, nếu cậu không chịu bán thì thôi.”



“Tất nhiên, nàng là của ngài.” Qiu mỉm cười nói.

“Hừ, tên nhóc đáng ghét.” Lamdo bực bội đi chuẩn bị tiền.

Cầm trên tay số tiền thanh toán, Qiu hài lòng vẫy tay tạm biệt khách hàng lớn.

Chiếc đồng hồ Qiu bán cho Lamdo do cậu chú tâm chế tác, các chức năng tựa như cái mà cậu tặng Drek, toàn thể đều được làm bằng sắt mạ thêm một tầng niken tạo vẻ đẹp sáng bóng đồng thời bảo vệ khỏi sự oxi hoá.

Ngoài ra Qiu còn khắc thêm một ma pháp trận đặc biệt do cậu nghiên cứu ra.

Nếu chiếc đồng hồ này bị mở ra sẽ làm r·ối l·oạn tuyến ma lực, bảo vệ bí mật bên trong. Hiển nhiên đồng hồ cũng không hoạt động được nữa, triệt để trở thành trang sức không hơn không kém.

Cậu biết sẽ không ngăn được người tài giỏi mô phỏng nhưng chỉ cần loại bỏ những kẻ tầm thường là được. Người có tài kiếm được số tiền này là điều hiển nhiên.

Người thương nhân tên Lamdo vừa rồi cũng là do cậu dò hỏi được ra, ông là thương nhân có tiền nhất thị trấn. Tra xét một hồi, quả nhiên cửa hàng của ông cũng đặt một đơn ở chỗ cậu, lại là đơn hàng lớn mà không phải là như những thương nhân khác mua thử 5, 10 cái về bán.

Đến tháp Ando, Qiu cất xe kéo qua một bên, nhìn chằm chằm xe kéo một hồi, cậu quả nhiên vẫn cần một phương tiện giao thông mới.

Bắt đầu nổi lên ý tưởng, Qiu lại lắc đầu xua đi.

“Vẫn là gặp thầy Ando trước, mình có lẽ sẽ có ý tưởng mới.”

Đứng trước cửa, cửa đã bị G1 mở ra. Cậu còn chưa kịp gõ cửa đây, là trùng hợp sao? Hay là tâm ý tương thông?

Nếu có thể cậu mong đó chỉ là do trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Qiu một mặt ngạc nhiên đi theo G1 vào nhà ngồi xuống, nhận lấy tách trà G1 đưa qua uống một ngụm tới đáy dằn xuống suy nghĩ lung tung trong đầu.

Hoà hoãn một hồi, Qiu vỗ đầu một cái thầm nghĩ, chắc chắn là một loại như ma pháp điều tra hay cảm ứng thiết bị gì gì đó nhận biết được cậu tới sau G1 liền ra mở cửa.

Lại uống cạn một tách trà, Ando cũng từ cầu thang bước xuống, mang đầy ý cười chào hỏi.

“Là Qiu à, hôm nay có rảnh rỗi đến thăm ta, cậu lại định nhờ vả gì nữa đây?”
— QUẢNG CÁO —