Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 109: Tiên phủ truyền thừa



Một chuyện vui sướиɠ xóa mờ lo lắng âm u trong lòng mọi người.

Cho dù bầu trời vẫn còn tối đen, di chỉ vẫn còn tràn ngập nguy cơ tứ phía, nhưng trong cái trận pháp nho nhỏ này, cảm giác khẩn trương khi chạy trốn vừa rồi dần rút đi, vui mừng không tự giác nảy sinh trong lòng họ.

" Chúc mừng đệ, thất đệ." Tư Dật cười nói.

Tư Cần cũng cao hứng: " Con lại được làm ca ca."

Tạ Phong nhịn không được ao ước, cảm thán thất đệ thật có phúc khí, song nhi không dễ mang thai như nữ tữ. Hắn và Tĩnh Hiên phải thành thân ba năm mới có một cục cưng bảo bối. Lúc này thất đệ chỉ mới cách mấy năm, thế mà lại được làm cha lần nữa.

Tạ Uẩn thật cẩn thận, đưa dị năng vào trong cơ thể Cảnh Nhiên, từng chút từng chút tẩm bổ thai nhi chưa thành hình.

Theo thời gian trôi đi, sắc mặt Cảnh Nhiên càng thêm hồng nhuận, trong lúc ngủ say còn treo một mạt ý cười nhẹ trêи môi. Tạ Uẩn yên tâm hơn, đồng thời, hắn cũng phát hiện linh khí trong không khí đang dần xói mòn nhanh chóng. Hiện giờ nếu hắn muốn khôi phục lại, chỉ có thể dựa vào đan dược, linh lực trong không khí đã không còn đủ để hắn hấp thu.

Sắc mặt Tần Tùy trở nên khó coi, hắn vốn bị trọng thương trong người, nếu không thể hấp thu linh khí, đối với thân thể hắn mà nói, quả thực chính là dậu đổ bìm leo. ( ý là đã tệ mà còn tệ hơn)

" Cho nè!" Tạ Bác lấy một trái linh quả ra cho hắn, rối rắm nói: " Tuy ta không thể cưới ngươi, nhưng vẫn sẽ thu ngươi làm tiểu đệ."

" Ha ha..." Tư Dật hết sức vui vẻ, lại cười ngã trái ngã phải.

Tạ Bác trừng mắt nhìn cô phụ mà nhóc ghét nhất, bất mãn nói: " Sau này con muốn trở thành Võ Vương, cô phụ thật không có chí khí gì hết."

Tư Dật buồn cười, cười nói: " Tốt, Bác nhi của chúng ta có chí khí, cô phụ chờ mong con trở thành Võ Vương, về sau có thể chống lưng cho cha và phụ thân của con."

Tạ Bác ghét bỏ nói: " Cô phụ, người thật ngốc, phụ thân và cha đến lúc đó chắc chắn đã sớm trở thành Võ Vương rồi, sau này con sẽ che chở cho tiểu đệ."

Tiểu đệ Tần Tùy trong lòng rối rắm, rốt cuộc thì hắn nên ăn hay không ăn linh quả này đây. Quả thật, hiện giờ hắn rất cần linh khí để khôi phục thân thể. Nhưng làm một cửu tinh Võ Sư, bị người gọi là tiểu đệ, cảm giác này rất không được tự nhiên.

Tạ Bác vội nói: " Ngươi yên tâm, làm tiểu đệ của ta rất tốt, ta sẽ cho ngươi linh thạch, linh quả, còn chơi với ngươi, còn cho ngươi ôm, còn có thể cho ngươi hôn hôn nữa nè. Ấy chết, ngươi là song nhi, không thể để ngươi hôn được, ta sẽ cho ngươi ăn ngon, không sợ bị đói. Chuyện tốt như vậy, ngươi còn chưa chịu đáp ứng sao?"

Tần Tùy không biết nên khóc hay nên cười, không biết nên nói gì mới tốt, lần đầu có người khai ra loại điều kiện này để hắn làm tiểu đệ.

Tạ Thù chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: " Đệ đệ ngốc."

Tạ Bác trừng mắt: " Đệ không ngốc." Quay đầu nhìn về phía Tần Tùy, lại lấy ra một trái linh quả cấp tám, chờ đợi nói: " Ngươi thật sự không muốn sao, không có hại gì nha."

Tần Tùy có chút động tâm, linh quả cấp tám tuy không thể làm hắn khôi phục hoàn toàn, nhưng có thể khiến hắn tạm thời tự bảo vệ được lực lượng của bản thân. Có điều, làm tiểu đệ của một đứa nhỏ tám tuổi, sau khi trở về, hắn làm sao ăn nói với cha đây....

" Grào...grào..." Sau núi truyền đến tiếng rít gào.

Sắc mặt Tần Tùy biến đổi, vội cầm lấy linh quả ăn lấy ăn để. Tạ Bác thấy vậy thì hớn ha hớn hở, kiêu ngạo như con gà trống nhỏ, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thần thái phi dương, tuyên cáo: " Con thu được tiểu đệ rồi nè."

Tư Dật không biết nên nói gì, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, đệ mặc kệ không quản sao.

Tạ Phong bất động thanh sắc, thất đệ không ngăn cản chắc là cũng có chủ trương, bọn họ chỉ cần im lặng xem biến thôi là được.

Tạ Uẩn thấy không sao cả, cứ mặc nhi tử quậy đi, cho dù nhi tử không làm thì hắn cũng sẽ trị liệu cho Tần Tùy. Dù sao, có thêm một cửu tinh Võ Sư giúp đỡ, còn đỡ hơn vác theo một đứa con ghẻ. Hắn nhìn ra được Tần Tùy này rất ngây thơ có lẽ chưa trải sự đời nhiều, nếu không cũng sẽ không bị nhi tử lừa dối. Tạ Uẩn rất có tự tin, cho dù Tần Tùy có làm thủ hạ của hắn cũng không tạo nổi bọt sóng. ( Ý nói là không gây ra được sóng gió gì)

Bởi vậy, Tạ Uẩn dứt khoát mặc kệ nhi tử làm bậy. Dù sao, Tần Tùy hiện giờ thế đơn lực mỏng, cho dù đơn đả độc đấu, Tạ Uẩn cũng có thể khẳng định, mình sẽ thắng chứ không thua.

Tạ Bác vỗ đầu vai Tần Tùy, an ủi nói: " Ngươi yên tâm, về sau ta sẽ che chở cho ngươi."

Tần Tùy đỏ mặt, nghẹn tới khó chịu, cẩn thận liếc mắt quan sát khắp nơi, phát hiện mọi người không ai để ý, hắn lại cho đây là lời nói vui đùa của con trẻ, trong lòng lúc này mới dễ chịu chút. Vội vàng đả tọa vận công, hấp thu công hiệu của linh quả.

Khác với sự yên lặng trong trận pháp, thanh âm từ tình huống bên ngoài lại khiến lòng người cảm thấy run sợ.

" Grào....Grào..."

" Ầm ầm ầm..."

Thanh âm nứt toạc của núi đá, còn có tiếng quỷ khóc sói gào đan xen vào nhau, có thể tưởng tượng được cảnh tượng bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm.

Thời gian trôi qua thật sự quá chậm, không thể hấp thu linh khí, mỗi một giây trôi qua đều cảm thấy rất gian nan.

Cũng không biết trải qua bao lâu, không trung dần dần sáng lên, đứng trêи thiên thê, nhìn về phía xa xa bên dưới, trong lòng đám người Tạ Phong bất ngờ sinh ra một loại cảm giác sống sót sau thiên tai.

Lối vào di chỉ cách đó không xa, núi đá sụp xuống từng khối lớn, những địa phương tiếp giáp với sau núi và chủ phong đều lõm xuống một cái hố to đen ngòm, sâu như những cái động không đáy, liếc mắt nhìn xuống không thấy được điểm cuối, giống như một cái miệng khổng lồ nhe răng nanh thật lớn, cắn nuốt hết linh khí trong di chỉ.

Tần Tùy đã sớm bị tình huống trước mắt dọa sợ ngây người, may mà....may mà bọn họ không có tin theo lời hắn nói. Nếu thật sự chạy đến sau núi, loại hậu quả này, ngẫm lại hắn liền không rét mà run. Có điều...

Tần Tùy cười lạnh, trong lòng có chút vui sướиɠ khi người gặp họa. Mọi người đều nghĩ sau núi rất an toàn, những kẽ đã hãm hại người của hắn, giờ phút này e là cũng không tốt đẹp gì.

Cảnh Nhiên ở trong ngực Tạ Uẩn tỉnh lại, hai tròng mắt mê man phiếm hơi nước nhàn nhạt, một giấc này y ngủ thật ngon, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào.

Vẻ mặt Tạ Uẩn ôn hòa, giữa mày khó nén vui mừng, nói: " Ngươi tỉnh rồi, bây giờ thấy thế nào?"

Cảnh Nhiên phục hồi tinh thần lại, hơi cười nhạt nói: " Khá hơn nhiều." Y có thể cảm giác được, năng lượng của Tạ Uẩn vẫn còn sót lại trong cơ thể mình, thân thể như đã được tẩm bổ qua một lần.

Tạ Uẩn trách cứ liếc nhìn y: " Ngươi đó, chính mình mang thai cũng không biết, đã hơn hai tháng rồi, về sau không được hao tâm tổn sức nữa, phải chú trọng giữ gìn thân thể."

Cảnh Nhiên kinh ngạc, giật mình ôm bụng, không thể tin nói: " Ngươi nói ta mang thai."

Tạ Uẩn nở nụ cười: " Vừa được hai tháng rưỡi."

Cảnh Nhiên vừa mừng vừa sợ, đôi mắt trong trẻo tản mát ra ánh sáng nhu hòa, ảo não nói: " Là ta không tốt, vô tư vô tâm quá." Đoạn thời gian gần đây y luôn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng lại không để trong lòng, chỉ cho là thấy trường hợp máu me nhiều, nên ngực mới khó chịu.

Tạ Uẩn cầm tay y: " Về sau ngươi phải chú ý nhiều hơn, mấy thứ trong bí cảnh có hay không cũng không sao cả, người một nhà chúng ta được an toàn mới là quan trọng nhất."

" Ta..." Cảnh Nhiên đang muốn mở miệng, lại liếc mắt nhìn Tần Tùy một cái, phất tay bố trí ngay một cái trận pháp cách âm.

Tạ Uẩn kinh ngạc, trước đây lão bà rất giỏi bố trí trận pháp, nhưng còn chưa có bản lĩnh này.

Cảnh Nhiên khẽ cười nói: " Hình như ta đạt được truyền thừa của tiên phủ."

" Cái gì..." Tạ Uẩn giật mình.

Cảnh Nhiên nói: " Lúc tiến vào bí cảnh, ta dùng thiên phú thần thông giải toán trận pháp, ai ngờ càng tính càng loạn, hệt như một cuộn chỉ rối, sau không biết thế nào, những trận pháp đó như được khắc vào đầu ta, cũng may lúc đó ngươi cho ta ăn hạt Tố Thủy Tịnh Liên, có đủ linh khí bổ sung, lúc giải toán trận pháp không hề mệt mỏi nữa. Thiên phú thần thông của ta sau khi tấn giai, những đường vẽ hội tụ trong trận pháp liền biến thành một đoạn hình ảnh, hiện giờ ta chính là truyền nhân của tiên phủ."

Tạ Uẩn cứng họng, vậy cũng được sao, lão bà mới là vai chính trong tiểu thuyết đi, chuyện tốt như vậy mà cũng có thể gặp được. Có điều, cẩn thận ngẫm lại thì, tựa hồ cũng không khó lý giải lắm, rất nhiều người tiến vào tiên phủ tìm bảo bối, chỉ sợ có nằm mơ cũng không nghĩ đến, truyền thừa quý trọng nhất của tiên phủ này thế mà lại tùy tiện truyền xuống như vậy. Chỉ tiếc, ngoài lão bà ra thì không còn ai có bản lĩnh phá giải trận pháp nữa.

Cảnh Nhiên khẽ cười nói: " Nơi này vốn là Phù Vân Tiên Tông, là một môn phái tu luyện thời thượng cổ, có điều..." Cảnh Nhiên thở dài nói: " Môn phái lợi hại thế nào đi nữa, gặp phải thiên địa biến đổi lớn, cũng chỉ có thể bó tay không biện pháp."

Tạ Uẩn tò mò: " Sao lại thế?"

Cảnh Nhiên nói: " Nghe nói thời kỳ thượng cổ, linh khí trong thiên địa rất nồng đậm, kỳ trân dị bảo tùy ý là có thể thấy được. Nhưng, tu sĩ không biết giữ gìn, phá hoại khắp nơi, thẳng đến khi đại địa bắt đầu phân liệt, bọn họ mới bắt đầu sợ hãi. Đáng tiếc, khi đó đã chậm, vì mưu cầu sinh tồn nơi nơi, tu sĩ chỉ có thể rời khỏi cố thổ. Bởi vì trong lòng luyến tiếc, nên bọn họ mới phong tỏa tiên tung để lại truyền thừa, hi vọng những người đến đây có thể đạt được truyền thừa. Nhưng họ lại không nghĩ tới, theo thời gian dần trôi, không gian chuyển biến, nơi đã từng là Phù Vân Tiên Tông hiện giờ lại trở thành một di chỉ trong bí cảnh."

Suy nghĩ trong đầu Tạ Uẩn xoay chuyện thật nhanh, nói: " Nói vậy là, thượng giới và đại lục Hằng Võ chúng ta ban đầu vốn là một."

Cảnh Nhiên lắc đầu, thở dài nói: " Hẳn là không phải, căn cứ theo ký ức trong truyền thừa, thượng giới chính là thần giới, phải tu luyện đến Võ Thần thì mới có thể phi thăng, hiện giờ ở nơi đó mà cũng dám tự xưng là thượng giới, đúng là cuồng vọng."

" Phi thăng?" Tạ Uẩn sinh lòng hướng tới.

Cảnh Nhiên sao lại không hướng tới, bất quá, hết thảy còn phải chờ bọn họ đến được đại lục khác rồi mới nói, đại lục Hằng Võ này giống như đã bị hạ cấm chế, từ Võ Vương trở lên căn bản không thể đột phá được.

" A..."

" Bạch Văn Hạo, ngươi đê tiện, lão tử liều mạng với ngươi."

"Keng keng..."

" Ầm!"

Đao thương va chạm, tiếng lôi điện oanh tạc, thanh âm của một trận đánh nhau truyền tới.

Cảnh Nhiên nhanh chóng giải trừ trận pháp: " Có người chạy từ sau núi tới." Lúc này, đại đa số địa phương trong di chỉ đã rối loạn lung tung, chỉ có thiên thê là hoàn hảo không tổn hao gì, tất nhiên sẽ trở thành nơi tị nạn trong mắt nhiều người.

Tạ Uẩn lập tức tỉnh táo tinh thần, hai mắt lóe sáng, hắn chờ người Bạch gia lạc đàn thật lâu, nghe thấy tên Bạch Văn Hạo, hắn liền biết cơ hội đã tới.

Tạ Uẩn vội triển khai tinh thần lực thám thính, bên Bạch Văn Hạo có hai nam và một nữ, trong đó không có Vân Hải.

Hắn lại tìm kiếm ở địa phương khác, bên người Vân Hải đồng dạng cũng có hai tên bát tinh Võ Sư.

Tạ Uẩn nhíu mày, thấy Tần Tùy đã khôi phục không ít, nói: " Ngươi cùng ta ra ngoài."

Tần Tùy bất mãn, hắn đường đường là cửu tinh Võ Sư, dựa vào cái gì phải nghe một nhị tinh Võ Sư phân phó, mặc dù hắn rất muốn rống giận, nhưng hiện thực là...Tần Tùy giận mà không dám nói gì, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, người ta là ân nhân cứu mạng hắn, có bất mãn đến đâu hắn chỉ có nín nhịn.

Kỳ thật, chủ yếu là do hắn lo lắng, hắn không có túi trữ vật, không có linh thạch, không có linh quả, hắn sợ sau khi mình tiêu hao hết linh khí sẽ không thể bổ sung lại, đến lúc đó hắn làm sao có thể chạy trốn trong di chỉ được nữa.

Tạ Uẩn ném cho hắn một trái linh quả: " Khôi phục chút linh lực đi, xong rồi thì chúng ta nhanh chóng đi thôi."

Tần Tùy nghe vậy liền vui vẻ, lập tức trở nên cam tâm tình nguyện.