Tạ Bác cao hứng phấn chấn, blah blah kể lại quá trình trải qua nguy hiểm trong bí cảnh.
Kỳ thật, chuyện này rất đơn giản, Tạ Bác và Tần Tùy bị rơi vào một thủy vực vô cùng hung hiểm, trong nước không chỉ có rất nhiều ác ngư khát máu mà còn có rất nhiều mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Hai người vừa mới rớt vào nước, thậm chí không có một chỗ để đặt chân, thủy vực không hề có lục địa, tất cả đều là một mảnh đại dương mênh ʍôиɠ bao la, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít đá ngầm, tạm thời có thể cho hai người nghỉ tạm một lát.
Ở trong nước hành động không tiện, không có linh khí khôi phục thể lực, lại không thể mở túi trữ vật ra. Tần Tùy mang theo Tạ Bác bôn đào* ( bôn ba chạy trốn) trong nước có thể nói là hết sức khó khăn. Cố tình cái thằng nhóc Tạ Bác này đúng là khiến người ta không bớt lo được, chuyên môn thích trêu chọc mấy con cá khổng lồ hung ác.
Tần Tùy quả thực đã sắp bị thằng nhóc làm tức chết rồi, nhưng mà...
Nhưng mà nếu không có Tạ Bác cấp lực Tần Tùy cũng không thể thuận lợi thông quan. Nguyên nhân chủ yếu là vì, không gian giới tử mà Tạ Uẩn cho nhi tử có bỏ vào không ít linh quả, linh dược, còn có không ít linh thạch mà Tạ Bác kiếm được.
Có tiền có thể sử quỷ thôi ma, những lời này bất luận là ở nơi nào cũng đều có hiệu quả. Tạ Bác dùng linh quả hối lộ Thất Tinh Sa ( Sa là con cá mập), không nghĩ tới nhóc vậy mà thành công. Dù sao, hai tên nhân loại nhỏ gầy còn chưa đủ để nhét kẽ răng cá mập, nào có ngon bằng linh quả chứ.
Sau khi thu phục được Thất Tinh Sa, Tạ Bác liền phóng túng cưỡi trêи người Thất Tinh Sa chơi muốn điên luôn, khắp nơi trêu chọc phiền toái. Tần Tùy đi theo sau ʍôиɠ nhóc mà run sợ gần chết. Có lần Tạ Bác thậm chí còn trêu chọc một đám Hắc Thương Ngư, cho dù Thất Tinh Sa có thân thể khổng lồ, cũng có chút ăn không tiêu, Tần Tùy đành phải anh dũng đảm nhiệm vị trí tay đấm.
Lần trải nghiệm trong bí cảnh lần này, Tần Tùy chất chứa oán hận đầy bụng, hắn gần như cảm thấy cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc nữa, cho dù có linh quả bổ sung thể lực, nhưng hắn vẫn nghẹn một bụng lửa giận. Tạ tiểu thiếu gia đúng là....quá hoạt bát.
Nhưng nguyên nhân cũng vì Tạ Bác quá bướng bỉnh, nên bọn họ mới gặp được Dương Thanh Miểu đang thoi thóp trêи một khối đá ngầm, thuận lý thành chương, Tạ Bác lại thu được một tiểu đệ. Đấy chính là ân cứu mạng.
Tiếp sau đó, Tạ Bác chơi mệt rồi, cuối cùng cũng cảm thấy chán, lúc này mới nhớ tới phụ thân và cha, liền vội vàng bảo Thất Tinh Sa mang theo bọn họ đi tìm kiếm lục địa.
Khóe miệng Tạ Uẩn khẽ co rút, trước đó quả nhiên hắn đã lo lắng dư thừa.
Cảnh Nhiên xách lỗ tai nhi tử nhà mình, đánh vào ʍôиɠ nhóc " Bốp, bốp!" vài cái, phong bế linh khí trong cơ thể Tạ Bác lại, rồi ném một cái trận bàn vào góc tường. Tiếp đó liền trực tiếp ném nhi tử vào đó. Tiểu tử này chỉ biết làm xằng làm bậy, không dạy dỗ là không được, lần này vận khí nó tốt. Vậy lần sau thì sao, Cảnh Nhiên kiên quyết sẽ không để cho thằng nhóc này sinh ra thói hư tật xấu.
Tần Tùy thở phào một cái, trong lòng cuối cùng cũng thấy thoải mái.
Tạ Uẩn nhướng mày, lúc lão bà giáo ɖu͙ƈ nhi tử, hắn chưa bao giờ xen vào, tiểu tử thúi này đúng là nên giáo huấn một chút, mệt hắn còn lo lắng nhi tử sẽ chịu khổ, ai ngờ nó lại chơi bời phóng túng như vậy.
Tạ Uẩn quay đầu nhìn về phía Dương Thanh Miểu, nếu hắn nhớ không lầm, đôi nam nữ trước đó từng nói người này đã chết.
Ánh mắt của Cảnh Nhiên cũng nhìn lại đây, tháp rèn luyện là nơi truyền thừa của di chỉ tiên phủ, Dương Thanh Miểu sao lại xuất hiện ở bí cảnh tháp rèn luyện.
Dương Thanh Miểu cười khổ: " Ta bị người đánh rớt xuống vực sâu, tỉnh lại liền thấy mình ở một vùng thủy vực, ta ở bên trong suốt một năm, linh khí đã sớm tiêu hao sạch, trọng thương chưa lành, tu vi bị thụt lùi. Nếu không gặp được Tạ tiểu thiếu gia, sợ là không bao lâu nữa, ta cũng sẽ trở thành thức ăn cho bầy cá."
Cảnh Nhiên nhăn mày, nói vậy chẳng lẽ còn có thông đạo nào khác để đến được tháp rèn luyện sao, người khác sớm hay muộn gì cũng sẽ phát hiện ra nơi này.
Tạ Uẩn nói: " Dương Nguyên Hâm đã chết, việc này ngươi có biết không?"
Dương Thanh Miểu giật mình, không biết cảm giác trong lòng là mất mát hay là giải thoát, thở dài nói: " Ta đã nghe Tạ tiểu thiếu gia kể rồi."
Cảnh Nhiên hỏi: " Ngươi muốn tham gia tranh cử tiến vào mật địa hoàng thất sao?"
Dương Thanh Miểu hơi xuất thần, khuôn mặt tuấn tú lộ ra mấy phần u sầu: " Ta bây giờ, nào còn tư cách gì nữa, sợ là cha nương sẽ trách tội ta thôi."
Tần Tùy không cho là đúng, buột miệng thốt ra: " Không đi mới là chuyện tốt."
Tạ Uẩn kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: " Lời này có ý gì?"
Tần Tùy lập tức ngậm miệng, do dự một chút rồi nói: " Xưa nay người tiến vào mật địa, phần lớn là song nhi và nữ tử, ta luôn cảm thấy có gì đó rất bất thường, ngươi vẫn là đừng tham gia. Đôi cha nương kia của ngươi đối xử bất công, hại ngươi suýt chết, ngươi...ngươi vẫn nên cùng ta về Khánh quốc đi, cha ta nhất định sẽ chiếu cố cho ngươi."
Dương Thanh Miểu bất đắc dĩ cười nói: " Không liên quan đến cha nương của ta, là ta tự mình muốn đi mật địa, cho dù không có tư cách, ta cũng muốn đi thử xem sao. Nghe nói thượng giới rất rộng lớn, ta cũng muốn đi kiến thức một chút."
Tần Tùy muốn nói lại thôi, nhẫn rồi lại nhịn, đem lời nói nghẹn trở về.
Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe, hắn luôn để ý đến nét mặt của Tần Tùy, nhìn dáng vẻ này xem ra hoàng thất có vấn đề, vậy không phải chỉ có mình hắn hoài nghi. Chẳng qua, hoàng thất thanh to thế lớn, không ai dám có can đảm nói ra.
Tạ Uẩn lại thử nói: " Mỗi lần tranh cử mật địa hoàng thất, đều chết không ít người đi."
Tần Tùy vội gật đầu, khuyên nhủ: " Đúng vậy, Dương Thanh Miểu, ngươi cũng chỉ là người được đề cử, đừng đi đoạt cái danh ngạch này, không có lời đâu."
Dương Thanh Miễu ghi nhận hảo ý của hắn, nhưng vẫn cười nói: " Bất luận là đoạt hay không đoạt, chỉ cần đi ra khỏi bí cảnh, bản thân ta thân bất do kỷ. Nếu như thế, sao không thử xem sao, tiến vào mật địa hoàng thất, ít ra ta cũng coi như báo đáp được ân dưỡng ɖu͙ƈ của người nhà."
Tần Tùy trợn mắt, gắt gao ngậm miệng, ảo não muốn tìm cái khe đất chui vào, Dương Thanh Miểu tự mình nguyện ý muốn tiến vào mật địa, hắn cần gì phải xen vào việc của người khác.
Cảnh Nhiên nhướng mày, liếc mắt nhìn Tần Tùy một cái, hỏi: " Ngươi còn biết gì nữa?"
Tần Tùy để lộ vẻ mặt vô cùng hối hận, nhưng vẫn ra vẻ trấn định nói: " Ta không biết gì hết, dù sao vẫn cảm thấy quá nguy hiểm, tu giả không dễ, Võ Sư trẻ dưới ba mươi tuổi, ai ai mà không phải người có thiên phú xuất chúng, vì một cái danh ngạch mà chết, thật là..."
Tần Tùy liếc mắt nhìn Dương Thanh Miểu, trong mắt lộ vẻ tràn đầy tiếc hận. Nếu không nhờ cái tính bướng bỉnh của Tạ Bác, e là Dương Thanh miểu không thể còn sống mà ra khỏi bí cảnh.
Cảnh Nhiên cười nhạo, hiển nhiên không tin lý do hắn thoái thác, y quay đầu nhìn Tạ Uẩn, giao cho hắn ra mặt.
Tạ Uẩn lấy túi trữ vật ra, nhàn nhạt nói: " Nghe nói ngươi tới bí cảnh, là vì tìm kiếm..." Tạ Uẩn lấy ra một lọ đan dược, nhẹ nhàng mở nắp bình, dược khí nồng đậm nháy mắt tràn ngập không khí.
" Võ Vương Đan..." Tần Tùy kinh hô.
Tạ Uẩn nhếch môi, tán thưởng: " Ánh mắt của ngươi không tệ."
Đương nhiên, càng làm cho Tần Tùy khϊế͙p͙ sợ, thậm chí tức giận: " Này...đây là..."
Tạ Uẩn thảy thảy cái túi, nói: " Nga, đây là nhặt được đó." Trí nhớ của tu giả rất tốt, đây là túi của Vân Hải, Tần Tùy chắc chắn vẫn còn nhớ.
Tần Tùy trừng lớn đôi mắt, hối hận đến nỗi chỉ muốn đâm đầu vào tường, chẳng lẽ Võ Vương Đan và hắn đã từng đi lướt qua nhau như vậy sao.
Tần Tùy dù sao cũng không phải quá ngốc, nếu Tạ Uẩn không muốn cho hắn, chắc chắn sẽ không lấy ra, hắn cảnh giác nói: " Ngươi có điều kiện gì?"
Tạ Uẩn tươi cười thân thiết nói: " Đơn giản thôi, nói ra hết những chuyện ngươi biết đi."
Tần Tùy tức giận trừng Tạ Uẩn, hắn biết phụ tử Tạ gia rất giảo hoạt mà, tuy hắn rất muốn có Võ Vương Đan. Nhưng nếu như chuyện bí mật này bị lan truyền ra ngoài, chỉ sợ cha và hắn lại không có chốn dung thân nữa.
Tạ Uẩn thấy hắn tức giận như thế, trong lòng càng thêm khẳng định chuyện này không hề đơn giản, không để Tần Tùy do dự nữa, Tạ Uẩn liền bổ sung: " Hoàng thất khống chế thông đạo đến thượng giới, mỗi lần diễn ra tranh cử mật địa đều có người chết, cứ mỗi mười năm các quốc gia diễn võ đều có người chết. Bí cảnh hoàng gia mở ra mà lại muốn càng nhiều người chết như vậy. Bởi thế nên ta có chút nghi hoặc, muốn biết cho rõ ràng."
Tạ Uẩn quơ quơ Võ Vương Đan, cười nói: " Ta lấy cái này cũng vô dụng, sau này ngươi cũng chưa chắc sẽ tìm được. Ở nơi này chỉ có mấy người chúng ta, ta dám cam đoan, bọn ta sẽ không truyền ra bất cứ tin tức gì."
Dương Thanh Miểu ngẩn ngơ không hiểu gì, đối thoại giữa Tần Tùy và Tạ Uẩn, một chữ hắn cũng nghe không hiểu. Địa vị của hoàng thất là chí cao vô thượng, là sự tồn tại mà rất nhiều tu giả hướng tới, vì cái gì bọn họ...Nhưng mà, có rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc, ngẫm kỹ lại thì, trong mấy ngàn năm nay, bởi vì cuộc tuyển chọn của hoàng thất mà đại lục Hằng Võ chết không ít thiên tài.
Sắc mặt Dương Thanh Miểu tái nhợt, chậm rãi giơ tay lên, nói ra từng câu từng chữ: " Dương Thanh Miểu ta hôm nay xin thề với trời, bất luận nghe được chuyện gì, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người nào biết. Nếu không, tu vi mất hết, chết không chỗ chôn." Vừa dứt lời, một đạo ước thúc lời thề liền đánh vào trong thần thức của hắn.
Tần Tùy liếc mắt nhìn đám người Tạ Uẩn, nghĩ thôi cũng biết bắt họ thề là không có khả năng, hắn rầu rĩ nói: " Ta biết cũng không nhiều lắm, dù sao thì tốt nhất là đừng có nhấc lên quan hệ với hoàng thất, tiến vào mật địa hoàng gia là sẽ bị đánh nhãn của hoàng thất. Sau này cũng chỉ là nô ɭệ của hoàng gia, nô ɭệ là cái gì biết không? Là do chủ tử khống chế hết thảy, tùy ý thao túng sinh tử của ngươi. Đương nhiên, tu vi càng cao, càng có khả năng thoát khỏi loại khống chế này, nhưng mà...."
Sắc mặt Tần Tùy tối tăm, nói: " Cho dù có thoát khỏi khống chế, cũng không thể đánh vỡ lá chắn không gian."
Tạ Uẩn nói thẳng: " Cha ngươi tiến vào mật địa hoàng gia."
Sắc mặt Tần Tùy khó coi: " Ừ, cha ta muốn thoát khỏi khống chế nên bị phản phệ, cần phải tấn giai Võ Vương mới có thể tạm thời bảo đảm được tính mạng."
Dương Thanh Miểu khϊế͙p͙ sợ: " Võ Vương mà cũng chỉ có thể tạm thời bảo đảm được tính mạng?"
Tần Tùy gật đầu, nếu đã nói ra rồi, vậy cứ dứt khoát nói ra không giấu diếm nữa: " Nghe nói hơn ba mươi năm trước, Khánh quốc có một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, hắn là người đầu tiên phát hiện ra mật địa hoàng thất có điều bất thường. Đáng tiếc, lúc ấy hắn đã bị dán nhãn nô ɭệ."
Tần Tùy nghĩ nghĩ, nói: " Đúng rồi, hắn cùng họ với Cảnh công tử, tên húy là Lan, mỗi lần cha ta nhắc tới hắn, ngữ khí đều vô cùng khâm phục. Cảnh Lan vốn được sinh ra trong một tiểu gia tộc ở hoàng thành Khánh quốc, nhưng lại coi trọng một tiểu tử không rõ lai lịch. Vì tránh bị gia tộc liên hôn, hắn ra sức giành được tư cách tiến vào mật địa, ai ngờ khi có được tư cách tiến vào mật địa, trái lại còn mất đi tự do."
" Cảnh Lan không cam lòng bị người khống chế, sau khi đột phá Võ Vương, lập tức liền bỏ mặc hoàng thất để xa chạy cao bay cùng ái nhân. Từ đó trở đi liền bị người người đuổi giết, may mà bản lĩnh hai người này bất phàm, đều là nhân trung long phượng. Vân công tử còn là tông sư trận pháp, trong lúc đào vong bọn họ vẫn không rời không bỏ, rốt cuộc tìm được biện pháp mở được lá chắn không gian. Đáng tiếc, người hữu tình khó thành thân thuộc...."
Tần Tùy thở dài nói: " Trêи người Cảnh Lan đã bị đóng ấn, không gian không thừa nhận hắn, nên không thể rời khỏi đây. Nghe nói, lúc ấy hoàng thất đã đuổi đến nơi. Cảnh Lan đánh cược tính mạng, ra sức đưa ái nhân rời đi. Từ đó về sau liền biến mất không rõ tung tích."
" Nhưng mà, chuyện của hắn lại gõ một hồi chuông cảnh báo đến người khác, hoàng thất phát động một cuộc thanh trừ, người biết được chuyện này hoặc là đều giữ kín như bưng, hoặc là đã chết. Cha ta có thể thoát được một mạng, cũng nhờ ông ấy rất cẩn thận kín đáo, không ở trước mặt gia chủ gây chướng mắt. Sau đó lại cùng Tần gia phân rõ giới hạn, trở mặt thành thù. Bằng không, cha ta hiện giờ cũng sẽ không...."
Toàn thân Cảnh Nhiên run rẩy, hai mắt ʍôиɠ lung mờ sương, không hiểu sao, khi nghe thấy cái tên Cảnh Lan này, y có một loại xúc động muốn khóc. Cảnh Lan...Cảnh Lan, người đó có phải cũng là người Cảnh gia hay không....