Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 23: Ngũ ca, chúc ca được thỏa nguyện như mong muốn.



Thúy Cô vô cùng bất mãn, ả muốn nhìn thấy Tạ Uẩn kinh hoàng thất thố, muốn nhìn thấy hắn khóc rống cầu xin, muốn cho hắn hối hận vì đã đắc tội với ả. Nhưng Thúy Cô phải thất vọng rồi, biểu tình trêи mặt Tạ Uẩn vô cùng bình tĩnh.

Chẳng qua, tiếp đó Thúy Cô lại nghĩ, trong lòng cười lạnh, thằng nhãi con chết bầm chắc chắn không biết dọn ra khỏi phủ sẽ gian nan thế nào đi. Không có Tạ gia chống lưng, để xem hắn còn dám tự tin nói phét, vọng tưởng dựa vào năng lực của mình tạo nên tiền đồ nữa hay không. Xuy, không phải Thúy Cô khinh thường Tạ Uẩn, mà là Thúy Cô hiểu rất rõ, võ giả tán tu không có chỗ dựa, sinh hoạt vô cùng khó khăn vất vả, muốn tấn giai lại càng khó, chờ đến thời gian sau này, hắn sẽ biết hắn hối hận cỡ nào.

Trong lòng Thúy Cô có chút oán hận, còn có một ít hối hận, ả biết tính tình Tạ Uẩn thay đổi, nhưng lại không nghĩ rằng hắn sẽ trở nên như vậy. Không chỉ tính tình biến lớn, mà ngay cả thái độ cũng trở nên cường ngạnh hơn. Sớm biết như thế, ả đã không bàn đến việc hôn nhân này, tính cách của Tạ Uẩn hiện tại, cho dù có đi Vân Châu, chỉ sợ cũng khó có thể khống chế, hiện giờ...

Thúy Cô có chút đau đầu, Tạ lão gia tử vô cùng muốn để ngũ thiếu gia đến Vân Châu, việc này ả nên nói thế nào với tiểu thư đây. Có điều, nhớ tới Tạ lão gia tử cuối cùng cũng nhượng bộ ả. Thúy Cô cảm thấy rất vừa lòng, lão gia tử quả nhiên không dám đắc tội ả. Thúy Cô dương dương tự đắc, biểu tình trêи mặt lập tức khôi phục lại vênh váo tự đắc khi xưa.

Ngày đó, tin tức Tạ Uẩn bị phân ra khỏi phủ, nhanh chóng lan truyền khắp Tạ gia.

Tạ Uẩn sau khi từ Đông viện ra, cũng không có đi theo Tạ Tuân trở về, mà là trực tiếp trở về viện tử của mình. Nếu quyết định phải đi, vậy thì càng nhanh càng tốt, những thứ khác hắn có thể không mang theo, nhưng những hạt giống linh thảo, hắn nhất định phải lấy đi.

Tạ Uẩn bước vào viện tử đã bị tàn phá, trong lòng có chút buồn bã, nơi này dù sao cũng là nơi hắn luôn ở từ sau khi xuyên qua. Chưa bao giờ hắn nghĩ tới nó sẽ bị người khác hủy hoại như vậy. Sau này, chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Tạ Uẩn trầm tư trong chốc lát liền nhanh chóng đem đồ thu thập thật tốt, tiếp đó không chút lưu luyến xoay người rời đi.

" Nha, này không phải thất đệ sao?" Ha ha ha, không nghĩ tới thất đệ cũng có thời điểm như chó nhà có tang, nhị tỷ thật đúng là thương ngươi mà." Tạ Tranh thần thái phi dương, đứng ở cổng lớn trước sân, hiển nhiên là đã đứng chờ từ lâu.

Tạ Uẩn liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: " Ngũ ca tới cười nhạo ta à."

" Không không không!" Tạ Tranh cao hứng lắc lắc đầu, hưng phấn nói: " Ngũ ca là tới cảm tạ ngươi, ngươi yên tâm, lần này ngươi giúp ca ca nói tốt, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ. Sau này nếu như thành công, ca ca nhất định sẽ không quên ngươi đâu, ta không giống như nhị tỷ chỉ biết đến danh lợi."

Tạ Uẩn nghe vậy, tức khắc trợn mắt há hốc mồm, trong lòng có một loại cảm giác tất liễu cẩu liễu*, ngũ ca tới đây ngồi chờ là để trêu ghẹo mình sao, mình cũng đâu có ý tốt như vậy.

(哔了狗了 " tất liễu cẩu liễu": là một câu nói cửa miệng dùng khi gặp phải một chuyện cực kì đen đủi, đặc biệt khiến bạn điên tiết, nó không có ý nghĩa nhất định. Có thể hiểu là rất chán nản, fuck)

Tạ Tranh lại nói: " Ngũ ca biết trước kia ta luôn nhằm vào ngươi, nhưng ngươi cũng không thử nghĩ, với bộ dạng ngu dốt kia của ngươi, dựa vào cái gì mà có thể chiếm dụng nhiều tài nguyên tốt như vậy. Ngươi yên tâm, ngũ ca biết đã hiểu lầm ngươi, nhị tỷ nàng ngoại trừ tam ca ra thì không thương ai nữa, chút tiền này ngươi cầm đi, cũng coi như là một chút tâm ý của ca ca."

Tạ Tranh không nói nhiều lời, liền dúi hai tấm ngân phiếu cho hắn, một tờ là một ngàn lượng.

Tạ Uẩn lần đầu hỗn độn trong gió, tâm tình vô cùng sảng kɧօáϊ, tư vị này đúng là một lời khó nói hết. Bất quá, miệng của ngũ ca đúng là miệng thối, còn là một tên ngốc, Tạ Uẩn nghẹn nửa ngày, khô cằn nói: " Chúc mừng ngũ ca được thỏa ước nguyện."

Tạ Tranh đắc ý cười nói: " Ngươi yên tâm, việc này tổ phụ đã định rồi, nhị tỷ chắc chắn sẽ không thể cự tuyệt, ta chắc chắn là được đến châu thành rồi. Tiểu tử ngươi lúc này mới đúng là thuận mắt, đâu giống trước kia cứ ngu như heo. Nhị tỷ không phải chỉ là thϊế͙p͙ cho người ta thôi sao, còn tự cho mình là gia chủ Tạ gia. Ta nói thật, nhị tỷ quả thật quá bất công, cứ tưởng ngươi là đệ đệ ruột của nàng, thì sẽ được săn sóc nhiều hơn. Không nghĩ tới, Thúy Cô một lời không hợp, thế mà kêu tổ phụ đuổi ngươi ra khỏi phủ..."

Tạ Tranh giống như tìm được người có tiếng nói chung, blah blah nói xấu sau lưng nhị tỷ.

Tạ Uẩn mặt vô biểu tình, nghẹn đến mức trong lòng khó chịu, hắn sợ mình sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng mất. Sắc mặt hắn cổ quái liếc nhìn Tạ Tranh một cái, nhìn tính tình này của hắn, đi Vân Châu hẳn là có thể lăn lộn tốt, Phương hầu phủ kia chính là nơi dưỡng lão mà Thúy Cô giới thiệu cho nguyên chủ...

Hai người lại nói trong chốc lát, kỳ thật là Tạ Tranh nói, còn Tạ Uẩn thì như đi lạc vào cõi thần tiên.

Đứng trước viện tử của Tạ Uẩn, Tạ Tranh cuối cùng cũng chịu im miệng, nói: " Ta sẽ không đi cùng thất đệ, ngươi yên tâm, chờ tương lai ta rạng rỡ, chắc chắn sẽ khiến cho ngươi được trở về. Dựa vào cái gì chỉ vì một câu nói của Thúy Cô, liền đem con cháu Tạ gia đuổi ra khỏi phủ, nhị tỷ tỷ nếu thực sự thương ngươi, Thúy Cô sẽ không dám..."

Mắt thấy Tạ Tranh bắt đầu muốn lải nhải, Tạ Uẩn vội vàng nói: " Tiện nội thân thể không tốt, ngũ ca, đệ đệ cáo từ đi trước."

Tạ Tranh bĩu môi, nhìn bóng dáng Tạ Uẩn rời đi, bất mãn nói thầm một câu: " Diễn cái gì vậy, chỉ là một tên xấu xí thôi, vậy mà lại coi trọng như vậy, đúng là cái đồ không có kiến thức."

Tạ Uẩn quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, ngũ ca có kiến thức, chờ hắn đến Vân Châu, liền biết cái gì gọi là kiến thức lớn...nam thϊế͙p͙, ha ha ha. Tạ Uẩn vui sướиɠ khi người gặp họa, không biết lúc đó ngũ ca sẽ có vẻ mặt gì đây.

" Thiếu gia, ngài đã về rồi." Tạ An vội vã chạy lên đón, nôn nóng nói: " Thiếu gia, lão gia tử thật sự nhẫn tâm như vậy sao, muốn đem ngài phân ra khỏi phủ?"

Tạ Uẩn nhướng mày, tin tức trong Tạ phủ truyền đúng là mau. Có điều, lúc này cũng chính là lúc khảo nghiệm lòng người, Tạ An, Lý Kỳ có đắc dụng hay không, còn phải xem biểu hiện lần này của họ.

Tạ Uẩn liếc nhìn Tạ An một cái, hỏi: " Các ngươi muốn đi theo ta, hay là ở lại Tạ phủ."

Trong lòng Tạ An căng thẳng, vội vàng nói: " Chúng tiểu nhân tất nhiên là đi theo thiếu gia rồi."

Tạ Uẩn nhàn nhạt cười, rất vừa lòng với câu trả lời của hắn.

Tạ An vốn đang vô cùng sốt ruột, thấy thiếu gia còn cười được, trong lòng lập tức liền thả lỏng, hắn biết thiếu gia là một người rất có bản lĩnh, đi theo thiếu gia chắc chắn là một lựa chọn không sai. Kỳ thật, chỉ bằng một thân năng lực luyện dược này của thiếu gia, bất luận đi nơi nào cũng có thể lăn lộn rất tốt. Hắn chỉ có chút lo lắng, thiếu gia đắc tội Vu gia, Trương gia, Lý gia, những người này nếu biết thiếu gia bị đuổi ra khỏi cửa, khẳng định sẽ trả thù. Thiếu gia thế đơn lực mỏng, thiếu phu nhân lại đang mang thai, đến lúc đó phải làm cái gì bây giờ.

Tạ An do dự nói: " Thiếu gia, chúng ta rời khỏi Tạ phủ, vậy sau này muốn đi đâu."

Tạ Uẩn suy tư trong chốc lát, nói: " Việc này ta đã có tính toán, đúng rồi, biểu ca của ngươi hiện giờ thế nào rồi?"

Tạ An cười nói: " Biểu ca đã tỉnh, ít nhiều cũng nhờ dược mà tứ thiếu gia cho, biểu ca bị thương không nặng."

Tạ uẩn gật gật đầu, phân phó: " Nếu vậy thì, hôm nay chúng ta liền xuất phát, ngươi với Lý Kỳ mau chóng đi thu thập đi."

" Hôm nay liền đi?" Tạ An vừa kinh vừa giận, tức giận nói: " Bọn họ thật quá đáng, cho dù thiếu gia bị phân phủ, nhưng cũng đâu cần vội vã đuổi ngài đi như vậy."

Tạ Uẩn trừng hắn một cái, khó có khi giải thích: " Việc này không nên chậm trễ, muộn sẽ sinh biến. Trước khi Thúy Cô rời đi, chúng ta phải đi ngay, chờ tới khi tin tức này truyền ra ngoài, còn không bằng chúng ta nhanh chóng rời đi." Kỳ thật hắn cũng có chút lo lắng Vu gia, Trương gia, Lý gia sẽ trả thù. Nếu như hắn chỉ có một mình, Tạ Uẩn sẽ không sợ hãi, nhưng lần này còn mang theo Cảnh Nhiên đang mang thai, thân thể sau lần bị thương này càng trở nên nghiêm trọng hơn, hắn không dám mạo hiểm dù chỉ một chút.

Tạ An bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: " Tiểu nhân liền đi thu thập ngay."

Những ngày gần đây, Tạ phủ yến khách, hiện giờ Tạ gia có hậu đài làm chỗ dựa, Vu gia, Trương gia, Lý gia có lòng kiêng kị, liền mau chóng đem những người đang giám thị Tạ gia tạm thời triệu trở về. Thiếu gia nói không sai, lúc này không đi, thì đợi đến khi nào.

Sau khi Tạ An rời đi, Tạ Uẩn lập tức liền đến phòng cho khách, lúc này Cảnh Nhiên đã tỉnh, lười nhác dựa vào trêи giường, tinh thần thoạt nhìn khôi phục cũng không tệ lắm.

Tạ Uẩn quan tâm hỏi: " Thân thể của ngươi hiện giờ thế nào, có ổn không?"

Cảnh Nhiên kinh ngạc, Tạ thất thiếu từ trước đến nay luôn ghét bỏ y muốn chết. Hôm nay thế mà đổi tính, chẳng qua, đây cũng là chuyện tốt. Nhớ tới tình huống hôm qua, tới bây giờ y nghĩ mà sợ không thôi, nếu hài tử xảy ra chuyện gì, y nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình.

Cảnh Nhiên thu liễm cảm xúc, ôn hòa trả lời: " Tốt hơn chút, hôm qua đa tạ ngươi đã lo lắng."

Tạ Uẩn nói: " Về sau ngươi hãy chăm sóc thân thể của mình một chút, đừng có động vào mấy chuyện rối loạn lung tung, lần này ngươi bị thương, tổn hại căn nguyên, trước khi sinh hài tử, ngươi phải cẩn thận một chút."

Cảnh Nhiên gật đầu, không cần Tạ Uẩn dặn dò, y cũng sẽ càng thêm cẩn thận. Nhớ tới lần mạo hiểm đêm qua, Cảnh Nhiên ủy khuất nghẹn ngào một tiếng: " Ta cũng không phải cố ý mà, lúc ấy Thúy Cô xông vào viện tử, ta sợ ả phát hiện ra dược điền, nên mới chạy ra bố trí vài trận pháp che lấp. Loại trận pháp này nếu không có người cố ý điều tra, sẽ không phát hiện ra được. Ta chỉ là lo lắng, ngươi nói sẽ luyện chế ủ chín tề, lại còn gieo trồng linh dược trong sân, ta sợ người khác sẽ phát hiện ra manh mối..."

Cảnh Nhiên hốc mắt ửng đỏ, bi thương nói: " Ta hối hận rồi, nếu ta sớm biết sẽ liên lụy đến hài tử, nhất định ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, ta chỉ là không nghĩ tới ả sẽ đột nhiên ra tay."

Tạ Uẩn không được tự nhiên quay đầu đi, Cảnh Nhiên ngày thường miệng lưỡi sắc bén, lúc này đột nhiên yếu thế, khiến cho hắn cảm thấy có chút biệt nữu, thô thanh thô khí mà nói: " Được rồi, ngươi đừng lo lắng, hôm nay chúng ta sẽ dọn ra khỏi Tạ phủ, về sau sẽ không gặp phải chuyện này nữa, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."

Cảnh Nhiên cảm động nói: " Cảm ơn ngươi, hôm qua nếu không nhờ có ngươi, ta hiện giờ, hiện giờ..."

Cảnh Nhiên nói nói, thương tâm giống như sắp khóc.

Tạ Uẩn hoảng sợ vội vàng lui về sau vài bước, vốn định bảo y đừng khóc, càng khóc càng xấu. Nhưng nghĩ đến đôi song bào thai, lập tức liền ngậm miệng lại. nhưng mà, khi nhìn đến biểu tình bi thương của Cảnh Nhiên, trong lòng hắn có một loại cảm giác quái dị không cách nào vứt đi được, vội vàng ném lại một câu: " Ta còn có việc." Sau đó liền vội vã chạy trốn giống như có quỷ đuổi theo phía sau, đảo mắt đã chạy mất bóng.

Cảnh Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi lóe lóe, lúc này y nào còn có bộ dáng bi thiết kia nữa, hai tròng mắt giảo hoạt tràn đầy vẻ tính kế.

Cảnh Nhiên cười lạnh, hôm qua ăn mệt lớn như vậy, chịu tội lớn như vậy, y không thể nói là không khổ. Y đối với Tạ Uẩn cảm kϊƈɦ là thật, nhưng mà, y cũng phải để cho Tạ Uẩn biết, chính mình bởi vì hắn, cho nên mới bị Thúy Cô làm trọng thương, bằng không...

Nói thật, trong lòng Cảnh Nhiên dâng lên một loại nguy cơ, đặc biệt là khi biết Thúy Cô muốn làm mai mối cho Tạ Uẩn, cho dù Tạ Uẩn không đáp ứng, nhưng ai biết tương lai sẽ thế nào?

Cảnh Nhiên từ trước đến nay luôn là một người hẹp hòi như vậy đấy, cho dù y có chướng mắt Tạ Uẩn, ghét bỏ cái tật hay soi mói, yêu cái đẹp của hắn. Nhưng mà, người này lại là cha của con y, vì hài tử, vả lại lúc này thân thể của mình còn chưa khôi phục. Hoặc là nói, y không muốn quan hệ của mình và Tạ Uẩn vẫn tệ như trước kia, người này đừng mơ vứt y, bỏ thê tử cưới người mới, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có mà chui đâu.

Kỳ thật, cho dù Tạ Uẩn có đủ loại tật xấu, nhưng Cảnh Nhiên không thể không thừa nhận, người nọ quả thực không tồi. Có điều, nhớ tới bộ dáng chật vật bỏ chạy của Tạ Uẩn, Cảnh Nhiên lại cảm thấy vô cùng ghét bỏ. Bộ dáng của mình cũng đâu đến nỗi dọa hắn sợ thành như vậy. Cảnh Nhiên có chút buồn bực, nhưng nghĩ lại thì trong lòng lại có chút đắc ý. Tạ Uẩn biết sợ cũng tốt, sau này y đã có biện pháp đối phó với hắn.

Đương nhiên, nếu lúc này Cảnh Nhiên biết Tạ Uẩn đang nghĩ gì, chỉ sợ y sẽ không đắc ý như vậy nữa, mà sẽ tức giận đến hộc máu.