Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 39: Hai bánh bao nhỏ



Thời gian cứ thế mà yên ả trở lại, Tạ Uẩn vẫn như cũ mỗi ngày đều vùi đầu vào trong biển sách, không thì luyện chế dược tề mới vừa học được cho Tạ An đem ra ngoài bán.

Ba ngày sau, Đỗ Thần dàn xếp xong chuyện nhà, cho dù cứ cách mấy ngày hắn lại trở về nhà một chuyến. Tạ Uẩn đối với chuyện này cũng không có gì bất mãn, chỉ cần Đỗ Thần sau khi Cảnh Nhiên đủ bảy tháng chịu ở lại là được, còn giờ thì lúc nào hắn đến cũng được.

Đỗ Thần trong lòng có sở cầu, nên tất nhiên vội vàng đáp ứng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hết thảy chuyện bên ngoài, phảng phất như không có xíu quan hệ nào đến Tạ Uẩn.

Tạ An, Lý Kỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Cảnh Nhiên thì lại ẩn ẩn có một ít suy đoán. Từ cái buổi tối hôm đó, sau khi Tạ Uẩn suốt đêm không về, tâm tình tựa hồ trở nên rất tốt, như là đã giải quyết được một cục phiền toái lớn.

Trong lòng Cảnh Nhiên có chút kinh ngạc, y không nghĩ tới, Tạ thất thiếu quả nhiên không hề nói xạo, nói không có vấn đề gì lớn, nhanh như vậy đã giải quyết được phiền toái rồi. Nhưng mà...đợi đến khi Cảnh Nhiên nghe được tin tức bên ngoài truyền đến, vẫn bị bút tích của Tạ Uẩn dọa cho sợ ngây người, một tên tu vi tam tinh Võ Giả, cư nhiên có thể ở dưới sự bảo hộ của rất nhiều thị vệ cao thủ, trực tiếp xới tung biệt viện của Chu gia, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Tạ Uẩn đây là không trả thù thì thôi, vừa báo thù một cái là tận diệt luôn.

Cảnh Nhiên tuy không biết người Chu gia là ai, nhưng chuyện Tạ Uẩn phế tu vi của ba tên đích tử của ba gia tộc lớn ở trấn Thanh Thạch thì y có nghe nói. Cho nên, khi y nghe đến biệt viện của Chu gia bị người hủy hoại, người chết vô số, bao gồm cả cô nãi nãi đã sớm được gả đến Vu gia ở trấn Thanh Thạch cũng bị người độc chết. Cảnh Nhiên rất nhanh liền nghĩ đến, chuyện này có lẽ có liên quan đến Tạ Uẩn, dù sao thì, Tạ Uẩn ở nhà chế độc cũng không có giấu giếm bọn họ.

Cảnh Nhiên rất ngoan không có hỏi nhiều về chuyện đó, nhưng trong lòng lại tò mò như bị mèo cào. Tạ thất thiếu lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, nghe nói vào cái buổi tối biệt viện Chu gia bị hủy, khắp nơi đều là tiếng gầm rú giận dữ, ánh lửa văng khắp nơi, độc khí lượn lờ, võ giả tu vi thấp không một ai sống sót, quả thực khiến người người phải khϊế͙p͙ sợ.

Đâu chỉ khiến người khϊế͙p͙ sợ không thôi, toàn bộ Phạm huyện đều đã sắp nổ tung rồi, Chu gia là hộ nhân gia kiểu gì, là một trong tám thế lực lớn nhất Phạm huyện, thế mà lại bị người dùng thủ đoạn độc ác tàn nhẫn như vậy hủy hoại biệt viện, hơn nữa còn đả thương vô số người, thể diện của bọn họ đều mất hết.

Có người chê cười.

Cũng có người vui sướиɠ khi người gặp họa.

Cũng có người khe khẽ nói nhỏ, đến cùng thì Chu gia đã đắc tội với ai vậy, thế mà lại xuống tay tàn nhẫn như vậy. Vì thế, Phạm huyện truyền lưu ra một cái danh hiệu Độc Thủ Ma Tâm.

Người Chu gia rất nhanh liền phát hiện, Thập Thất Lang đã mất tích mấy ngày rồi, nếu không phải vì chuyện này mà họ bài tra nhân khẩu, chỉ sợ ít nhất cũng phải nửa tháng sau, bọn họ mới có thể phát hiện ra không thích hợp, đệ tử trong nhà ra cửa chưa về. Chu gia cũng không quản quá nghiêm, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, hài tử này mất tích lại chọc ra phải sự tình lớn như vậy.

Tam trưởng lão lửa giận ngập trời, sát ý trêи người lẫm nhiên, chỉ hận không thể đem tên tặc tử kia băm vằm.

Nhưng mà, tôn tử của hắn vừa mới mất tích, biệt viện Hồng Lĩnh liền bị người hủy hoại, trong lòng tam trưởng lão có hận thế nào đi nữa, cũng không thể thắng nổi tộc nhân oán trách.

Trương gia nhanh chóng rút quân về, Chu Khiết đã chết rồi, còn có cái gì để mà hợp tác nữa.

Chu gia cũng không dám chậm trễ, chuyện đã phát sinh rồi, thể diện cũng đã mất hết, bọn họ chỉ có thể khắp nơi tra tìm hung thủ. Có điều, vô cùng tiếc nuối, bất luận bọn họ có tra tìm thế nào, hung phạm phảng phất như tan biến vào hư không vậy, không hề có một chút tung tích nào. Nhưng cho dù vậy, bọn họ chưa bao giờ chuyển hướng lên người Tạ Uẩn...Đương nhiên, có lẽ đã từng nghĩ tới, dù sao, mục tiêu của hung thủ là Chu Khiết, trừ Tạ Uẩn có thâm cừu đại hận với Chu Khiết ra thì còn ai khác nữa. Nhưng mà có hoài nghi hung thủ thì cũng phải suy xét đến tình hình thực tế nữa, tu vi của Tạ Uẩn thực sự quá thấp, vừa tới Phạm huyện đã không thấy bóng dáng đâu. Chu gia cho dù có nghĩ tới hắn, cũng không đem mục tiêu đặt trêи người hắn.

Nguyên nhân chủ yếu đó là, Tạ Uẩn còn không lọt nổi vào mắt bọn họ.

Chu gia loạn thành một nồi cháo, trong khoảng thời gian ngắn, danh vọng của Chu gia ngã vào đáy cốc, rất nhiều người sôi nổi suy đoán, Chu gia rốt cuộc đã chọc phải người nào không nên dây vào. Phải biết rằng, Lôi Kϊƈɦ Phù tam phẩm kia không hề rẻ, hơn nữa còn có độc dược cổ quái hiếm thấy chưa bao giờ nghe tới tên, người hạ thủ chắc chắn là một vị cường giả tu vi cực cao thâm.

Chu gia xui xẻo, mấy phương thế lực khác ở Phạm huyện thì cười trêи sự đau khổ của người khác, mở rộng tầm mắt nhân cơ hội chia cắt không ít lợi ích của Chu gia.

Bất quá, loại tình huống này cũng không duy trì được lâu lắm, địch nhân của Chu gia không còn thấy bóng dáng, Chu gia sau một đoạn thời gian tìm kiếm, đột nhiên trở nên an tĩnh lại. Còn chưa đợi người khác điều tra ra cái gì, người Chu gia lại lần nữa khôi phục lại tinh thần như xưa, thậm chí khí thế còn kiêu ngạo hơn vài phần.

Tiếp đó, thế lực khắp nơi ở Phạm huyện đều nhận được thiệp mời, Chu gia mở tiệc ăn mừng tin vui Chu lão gia tử tấn giai Võ Hồn.

Toàn bộ mọi người đều chấn động, ai cũng không nghĩ đến, Chu gia sau một tháng yên lặng, thế nhưng lại phát sinh ra biến chuyển lớn như vậy. Trương gia ẩn ẩn có chút hối hận, lúc trước đáng lý không nên bứt ra quá nhanh, có điều, bọn họ cũng ôm một chút may mắn, bởi vì có phần tình cảm trước đó đã cùng hợp tác, bọn họ cũng có chút cố kỵ nên không có xuống tay với Chu gia. Nói vậy, nhìn vào đoạn thời gian trước, Chu lão gia tử chắc sẽ không ghi hận bọn họ.

Thế cục ở Phạm huyện mau chóng phát sinh thay đổi, người Phạm gia bắt đầu khẩn trương lên, Phạm gia sở dĩ có thể ở Phạm huyện xưng bá nhiều năm, là bởi vì Phạm gia có Võ Hồn tọa trấn. Nhưng mà, hiện giờ Chu gia cũng có một vị Võ Hồn, cho dù vị Võ Hồn này vừa mới tấn giai chưa lâu, nhưng đối với người Phạm gia mà nói, tình huống này vô cùng bất lợi.

Người hai nhà khí thế đấu tranh ngất trời, trong thời gian ngắn ngủi, Phạm gia cùng với Chu gia xảy ra vài lần xung đột. Về phần cái người đã khởi xướng ra chuyện này, Tạ Uẩn sau khi nghe nói Chu gia có người tấn giai Võ Hồn, rất nhanh liền nhớ tới Võ Hồn Đan trong tay Chu Khiết. Quả nhiên, suy đoán trước đó của hắn không sai, Chu Khiết nếu đã lấy Võ Hồn Đan ra làm mồi, đan dược chắc chắn đã được nàng tặng cho người làm lợi thế. May mắn trước đó hắn không có sinh lòng tham lam, đương nhiên, càng quan trọng hơn, trước mắt hắn chỉ có tu vi Võ Giả, cầm Võ Hồn Đan cũng vô dụng. Huống chi, Tạ Uẩn rất có tự tin, chờ đến thời điểm hắn tấn giai cửu tinh Võ Sĩ, Võ Hồn Đan với hắn mà nói, chắc chắn sẽ không phải là thứ đồ gì khó kiếm.

Nháy mắt Tạ Uẩn liền ném chuyện của Chu gia ra sau đầu, mặc kệ thế cục ở Phạm huyện này có biến chuyển thế nào, mặc kệ bọn họ đấu đá ra sao, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, hết thảy những chuyện phát sinh đều không có quan hệ gì đến hắn. Mắt thấy Cảnh Nhiên đã sắp sinh, hắn nào còn tâm tình gì đi để ý đến chuyện người khác.

Theo thai nhi càng lúc càng lớn tháng, thân thể của Cảnh Nhiên cũng trở nên càng thêm suy yếu, thai nhi dường như lúc nào cũng hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ.

Thân thể Cảnh Nhiên nhanh chóng suy tàn, ngâm thuốc tắm đã không còn thỏa mãn đươc nhu cầu của thai nhi, Tạ Uẩn gấp đến độ lửa xém lông mày. Một bên luyện chế dược tề bổ sung dinh dưỡng cho Cảnh Nhiên, một bên không ngừng đem dị năng truyền cho Cảnh Nhiên, tẩm bổ thai nhi an toàn trưởng thành.

Thẳng đến khi thai nhi đầy bảy tháng, lúc này Tạ Uẩn mới nhẹ nhàng thở ra.

" Không xong rồi, không xong rồi, thiếu gia..." Tạ An kinh hoảng thất thố, vội vã chạy tới.

Tạ Uẩn nhăn mày: " Chuyện gì, kêu la gào thét, thiếu gia nhà ngươi còn chưa có chết đâu."

Tạ An đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt thất thố nói: " Thiếu...thiếu gia, thiếu phu nhân sắp sinh."

" Ngươi nói cái gì...." Tạ Uẩn đại kinh thất sắc, vèo một cái đã không thấy bóng người, thai nhi lúc này mới được bảy tháng mười ngày thôi, sao lúc này lại muốn sinh.

Kỳ thật, điều này cũng nằm trong dự kiến của hắn, nhưng Tạ Uẩn vẫn hi vọng hài tử có thể ở trong cơ thể mẹ lâu một chút. Đáng tiếc không như mong muốn, cho dù hắn có nỗ lực thế nào, hài tử cũng sớm muốn bước vào đời này.

"A..." Cảnh Nhiên đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

"Cảnh công tử, ngài đừng khẩn trương, hít sâu, đúng, chính là vậy đó, dùng sức, dùng lực một chút..."

Tạ Uẩn bay nhanh đến trước cửa phòng sinh, nghe được động tĩnh trong phòng, hiếm khi thấy hắn có vẻ khẩn trương đến nỗi cứng đờ như vậy, quay đầu hỏi: " Làm sao bây giờ?"

Tạ An há hốc mồm, hắn cũng rất hoảng hốt có được không, làm sao hắn biết được phải làm sao.

Hai tên nam nhân gấp gáp nóng nảy xoay tới xoay lui, theo từng tiếng kêu to thống khổ của Cảnh Nhiên, rất nhanh Lý Kỳ bưng một chậu máu loãng ra, phát hiện hai tên nam vướng bận đang chắn ở cửa, tức giận nói: " Thiếu gia, ngài tránh ra, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay."

Tạ Uẩn hoảng loạn gật đầu liên tục, nhanh nhẹn tránh qua một bên, hoàn toàn quên mất Lý Kỳ vừa rồi dám phạm thượng.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Lý Kỳ không ngừng bận tới bận lui, từng bồn máu loãng cứ liên tiếp bưng ra. Tạ Uẩn nhìn mà run sợ không thôi, may mắn trước đó hắn đã để sẵn Bổ Huyết Tề, Hồi Nguyên Tề, Thuốc Giảm Đau, Trợ Sản Tề, Dinh Dưỡng Tề,....dược tề nên luyện chế, hắn đã luyện chế toàn bộ đặt sẵn trong phòng sinh. Bằng không, lúc này trái tim nhỏ bé của hắn chắc chắn đã không chịu nổi mà nhảy ra ngoài rồi.

" A, đau..." Cảnh Nhiên kiệt lực kêu to, mồ hôi đã sớm ướt đẫm y phục.

Đỗ Thần không ngừng trấn an, một bên thì không ngừng bảo Cảnh Nhiên cố gắng dừng sức, một bên thì lựa chọn dược tề thích hợp đút cho Cảnh Nhiên, rất nhanh đã nhìn thấy đầu hài tử.

Đỗ Thần vui vẻ, vội nói: " Cảnh công tử, dùng sức, nhanh nào, hài tử sắp ra rồi."

Sau lời nói của hắn, ước chừng qua khoảng mười lăm phút sau, trong phòng sinh rốt cuộc cũng truyền ra tiếng trẻ con khóc, Tạ Uẩn hưng phấn đến nỗi đại não trống rỗng, bất giác cười ngây ngô, hắn đã có hài tử rồi.

" Là một song nhi." Đỗ Thần đem hài tử giao cho Lý Kỳ, vội vàng uy Cảnh Nhiên một lọ dược tề, nói: " Cảnh công tử, ngài đừng ngủ, còn một đứa nhỏ nữa."

Trong lúc mê mang, Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, suy yếu mở to mắt, nhìn đứa nhỏ nom mềm nhỏ bé trong ngực Lý Kỳ, khẽ cười lên. Lúc này, tóc tai ướt dầm dề dính bết trêи khuôn mặt xấu xí của y, thoạt nhìn phá lệ nhu thuận, cũng không biết là lấy sức lực từ đâu, Cảnh Nhiên cắn chặt khớp hàm, mạnh mẽ dùng sức, không bao lâu sau, hài tử thứ hai cũng thuận lợi sinh ra, Cảnh Nhiên yên tâm liếc nhìn hài tử một cái, sau đó hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Đỗ Thần thuần thục chụp vài cái lên ʍôиɠ của hài tử, đứa trẻ toàn thân đỏ bừng khóc ra mấy tiếng nhỏ như mèo kêu, Đỗ Thần bao đứa nhỏ lại, cười nói: " Là một tiểu thiếu gia."

" Thật sao?" Lý Kỳ vừa mừng vừa sợ, vội vàng vui rạo rực nói: " Hai vị tiểu thiếu gia thật là đẹp mắt." Có trời mới biết, trẻ con vừa sinh ra có chỗ nào đẹp.

Đỗ Thần nói: " Mau đi cho Tạ công tử nhìn xem, ngài ấy hẳn là rất sốt ruột đó."

Đỗ Thần với Lý Kỳ mỗi người ôm một hài tử ra cửa, Tạ Uẩn ở ngoài cửa đã gấp như kiến bò trêи chảo nóng.

" Chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân sinh được một song nhi và một nam hài."

" Tốt, tốt, tốt." Tạ Uẩn vui sướиɠ nói năng lộn xộn, ngây ngô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhăn nheo như khỉ con của hài tử, cảm thấy dường như trêи cõi đời này không còn sinh vật nào đáng yêu bằng hài tử của hắn. Tạ Uẩn cười cười, đột nhiên...trêи người hắn bộc phát ra một cỗ khí kình mãnh liệt.

Sắc mặt Lý Kỳ biến đổi, nhanh chóng lôi kéo Đỗ Thần tránh ra, vội vàng ôm hài tử chạy vào phòng.

Tạ An thì vô cùng kinh hỉ, lại có chút cạn lời, thiếu gia đây là cao hứng đến ngu người đi, thế mà có thể tấn giai trong thời điểm này. Hôm nay thật đúng là tam hỉ lâm môn, không chỉ có thêm hai vị thiếu gia, thiếu gia cũng cao hứng mà tấn giai luôn.

Tu vi của Tạ Uẩn vốn là đỉnh phong tam tinh Võ Giả, muốn đột phá chỉ cần một cơ hội. Hôm nay vừa thấy hài tử, tâm thần chấn động, tự nhiên chạm được đến tầng lá chắn kia, nước chảy thành sông liền tấn giai. Một song nhi, một nam hài, không phải ai cũng có phúc khí lớn như hắn đâu.