Hai đứa nhỏ chắp tay phía sau thái độ vô cùng cung kính, tuổi còn nhỏ đã có phong phạm của công tử thế gia. Đương nhiên, đó chỉ là mặt ngoài.
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn bọn nhỏ, hỏi: " Trêи tay là thứ gì, lấy ra."
" Không có." Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời, tròng mắt Tạ Bác đảo tròn, cười ha hả vươn đôi tay, nghiêm túc nói: " PHụ thân, thật sự không có mà."
Một lát sau, Tạ Thù cũng vươn đôi tay, đôi mắt liếc ngang ngó dọc, nghiêm túc nói: " Phụ thân, con cũng không có."
Tạ Uẩn cạn lời, hai đứa nhỏ thế mà thật sự cho rằng mình không nhìn ra được bọn nó trao đổi cho nhau hay sao, Tạ Uẩn trực tiếp vươn tay ra, bắt được vật nhỏ Tạ Bác giấu sau lưng, trong lòng lập tức liền vui vẻ, tiểu gia hỏa bản lĩnh lớn như vậy, bàn tay nhỏ như thế mà cũng có thể hái được hai trái linh quả.
Tạ Uẩn xụ mặt nói: " Đây là cái gì?"
Tạ Thù nôn nóng, nháy mắt với đệ đệ, nhỏ giọng nói lí nhí: " Ta đã nói không thể gạt được phụ thân mà, đệ còn không chịu nghe, hiện giờ phải làm sao đây."
Tạ Bác vẻ mặt trấn định, ưỡn ưỡn ngực nhỏ thấp giọng nói: " Xem đệ."
Tạ Uẩn dở khóc dở cười, bọn nó nói lớn tiếng như vậy, thế mà còn cho là mình không nghe thấy, hắn cũng muốn nhìn thử một chút xem tiểu nhi tử có biện pháp nào để làm hắn nguôi giận. Không phải hắn không cho nhi tử ăn linh quả, mà là không thể ăn quá nhiều, hai đứa nhỏ còn chưa bắt đầu tu luyện, ăn một chút linh quả cũng có thể tẩm bổ thân thể. Nhưng nếu ăn nhiều, thân thể sẽ bạo, hắn còn nhớ có một lần, hắn và Cảnh Nhiên không chú ý, hai tiểu quỷ này chạy tới trộm linh quả, thế mà lại thành công, kết quả chính là hắn và Cảnh Nhiên lo lắng cả một buổi tối không ngủ, giành thời gian chải vuốt năng lượng trong cơ thể hai tiểu gia hỏa này ra ngoài. Về sau, họ liền nghiêm cấm bọn nhỏ không được ăn nhiều linh quả, mỗi ngày chỉ được một, nhưng mà...
Tạ Uẩn vẫn là có chút tò mò, bọn họ canh phòng nghiêm mật như vậy, hai tiểu gia hỏa, đến tột cùng là làm thế nào mà có thể trộm được, may mắn đây chỉ là linh quả bình thường, bằng không...
Tạ Uẩn quyết định phải làm cho hai tiểu gia hỏa này nhớ thật lâu.
Tạ Bác trưng ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, nhích nhích tới trước mặt phụ thân, tay và chân cùng bò lên người hắn, miệng nhỏ ngọt ngào nói: " Phụ thân, phụ thân, con yêu người nhất, con thích người nhất, con sai rồi, người đừng nóng giận, đừng phạt con và ca ca nha."
Tạ Uẩn thấy nhóc bò vất vả, liền duỗi tay bế Tạ Bác lên, nói: " Nếu biết sai rồi, vì sao biết rõ còn cố phạm."
Tạ Bác tươi cười đáng yêu, ăn vạ trong lòng phụ thân, nhóc còn lặng lẽ làm một cái thủ thế thành công với ca ca, rồi nãi thanh nãi khí (giọng nói nũng nịu mềm mềm, đáng yêu) nói: " Phụ thân, con muốn ăn mà, Bác nhi và ca ca rất đáng thương, mỗi ngày chỉ được ăn một trái. Nhưng mà, Bác nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, phụ thân không cho bọn con ăn chắn chắn là vì muốn tốt cho bọn con."
Tạ Thù xoay đầu đi, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, xuẩn đệ đệ, đệ làm nũng xin lỗi phụ thân là được rồi, làm gì còn phải giả bộ đáng thương, xong rồi xong rồi, Tạ Thù có thể dự kiến, hôm nay chắc chắn sẽ không thoát khỏi trừng phạt.
Kỳ thật, Tạ Thù không biết, cho dù Tạ Bác có nói lời ngon tiếng ngọt thì Tạ Uẩn cũng không tính tha cho bọn nó, tiểu hài tử cần phải uốn nắn lúc còn nhỏ, nếu không tương lai sẽ hư. Hai đứa nhỏ nhà hắn quá thông minh, có thể là do thường xuyên ngăm thuốc tắm để cải thiện thiên phú, kϊƈɦ thích tiềm lực thân thể, vì vậy mà đại não của hai tiểu tử cũng phát ɖu͙ƈ rất nhanh, còn bé tí đã láu lỉnh thế rồi.
Tạ Bác trước thì nói lời ngon tiếng ngọt, sau đó lại giả vờ đáng thương, đừng nhìn Tạ Thù an an tĩnh tĩnh, cái gì cũng là đệ đệ tiên phong, trêи thực tế nhóc có ở sau lưng xúi giục hay không, hắn còn không biết đâu.
Tạ Uẩn hơi mỉm cười, ôn hòa nói: " Nếu biết sai rồi, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời, trong vòng mười ngày tới các con sẽ không được ăn linh quả, nhớ kỹ nga, các con là vì một trái mà mất tới mười ngày ăn linh quả."
" Phụ thân." Tạ Thù cũng nôn nóng, vẻ mặt vô cùng hối hận.
Tạ Uẩn nhàn nhạt cười, biết hối hận là tốt, liền nói: " Không cần kỳ kèo."
Hai đứa nhỏ lập tức liền xụ mặt, rất nhanh liền héo, uể oải rũ đầu xuống.
Cảnh Nhiên từ bên ngoài tiến vào, thấy bộ dáng hai nhi tử cụp đuôi ủ rũ, hiếu kỳ hỏi: " Làm sao vậy?"
Tạ Bác ủy khuất bẹp bẹp miệng nhỏ, đang muốn nói, thì Tạ Thù vội lắc đầu nói: " Không có gì, bọn con làm sai, phụ thân giáo ɖu͙ƈ bọn con, cha chúng con biết sai rồi."
Cảnh Nhiên gật đầu, không đi hỏi nhiều, Tạ Bác nhanh nhẹn, từ trêи người phụ thân leo xuống dưới, cẳng chân bịch bịch chạy tới trước mặt ca ca, lặng lẽ nói: " Vì sao lại không nói cho cha biết, cha..." thương bọn nó nhất, phụ thân cái gì cũng nghe cha, nếu cha tha thứ cho bọn nó, vậy bọn nó liền có linh quả để ăn.
Tạ Thù ra vẻ người lớn, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép nhìn đệ đệ, nhỏ giọng nói: " Đệ ngốc sao, chúng ta đã làm sai, nếu cha mà biết thì còn phạt nặng hơn."
Tạ Bác bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy ca ca nói rất có lý, tuy cha rất thương bọn nó, nhưng lúc bọn nó làm sai cha chắc chắn sẽ trừng phạt. Tạ Bác vội nghiêm mặt, khẩn trương che miệng lại, chuyện bọn nó trộm linh quả nhất định không thể cho cha biết.
Hai tiểu quỷ thừa dịp người lớn không chú ý, tự cho là lén lút, rón ra rón rén, lặng lẽ đi ra ngoài, trêи thực tế, động tác của bọn nó đều nằm dưới mí mắt của người lớn, trước khi đi vì quá khẩn trương mà còn đụng đổ bình hoa nữa.
Tạ Uẩn cạn lời nhìn về phía Cảnh Nhiên, tính cách hai tiểu tử này không biết là giống ai nữa.
Cảnh Nhiên lại cảm thấy, tính cách của Tạ Thù rõ ràng rất giống mình, Tạ Bác thì giống tính Tạ Uẩn. Nhưng, Tạ Uẩn lại cố tình chết không thừa nhận, hắn nói mình tuyệt đối sẽ không ngớ ngẩn như vậy. Nhưng mà, Cảnh Nhiên lại cho rằng, Tạ Uẩn rõ ràng thường xuyên làm chuyện ngớ ngẩn. Đương nhiên, những lời này, y chỉ dám chôn trong lòng chứ nếu mà nói ra, chắc Tạ Uẩn sẽ thẹn quá hóa giận mất.
Hai đứa nhỏ rất được Tạ Uẩn cưng chiều, trái lại Cảnh Nhiên thì chú trọng lễ nghi giáo dưỡng bọn nhỏ. Ai cũng nói, nghiêm phụ từ mẫu, bọn họ thế mà lại trái ngược. Nhưng mà, nếu không giáo ɖu͙ƈ thì ngày thường Cảnh Nhiên cũng rất cưng chiều hài tử.
Tạ Uẩn thấy Cảnh Nhiên quản giáo hai tiểu gia hỏa, trong lòng cũng có chút cảm thán. Hắn lớn đến mười mấy tuổi, vẫn là một tên hỗn tiểu tử, thật sự cũng do là con út nên cha mẹ rất chiều hắn. Bởi vậy, lúc thấy Cảnh Nhiên giáo ɖu͙ƈ hài tử, Tạ Uẩn cũng không nhúng tay, hắn biết mình không thể giáo ɖu͙ƈ tốt bằng Cảnh Nhiên, chỉ khi nào hài tử phạm sai lầm hắn sẽ chỉnh sửa một chút, hoặc là kể cho bọn nhỏ nghe ít chuyện xưa.
Cảnh Nhiên nói: " Thuốc tắm của bọn nhỏ, còn có thể ngâm bao lâu?"
Tạ Uẩn nhíu mày suy tư, thở dài: " Hài tử năm nay vừa đủ ba tuổi, căn cốt đã thành, thuốc tắm hiện giờ đã không còn nhiều tác dụng, đợi bọn nó được ba tuổi rưỡi, thuốc tắm sẽ không còn công hiệu nữa."
Cảnh Nhiên thở dài nói: " Không biết thiên phú của Thù nhi thế nào, qua một đoạn thời gian nữa là có thể dạy bọn nó vận khí, Thù nhi..."
Tạ Uẩn bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay ôm lão bà vào ngực, an ủi nói: " Nếu ngươi lo lắng, kiểm tra một chút cũng được mà."
Cảnh Nhiên nhẹ dựa vào người hắn, lắc đầu nói: " Vẫn đợi hai tháng nữa đi, bọn nó vừa lúc cũng được ba tuổi rưỡi luôn, ta không muốn kiểm tra quá sớm, biết đâu hai tháng nữa, không chừng thiên phú của Thù nhi lại càng tốt hơn thì sao."
Tạ Uẩn cười nói: " Ngươi đừng lo lắng, cho dù hiện giờ thiên phú không thể cải thiện được nhiều, nhưng sau này ta cũng sẽ nghĩ biện pháp."
Cảnh Nhiên gật đầu, nở nụ cười, Tạ Uẩn Hiện giờ đã là thiên phú Địa cấp hạ phẩm, hắn có thể tăng lên thành như vậy, nói vậy tương lai Thù nhi sau này cũng sẽ không quá kém. Nhưng mà, làm cha nên trong lòng y không nhịn được mà lo lắng thôi.
Tạ Uẩn cúi đầu hôn lão bà một cái, hiện giờ bọn họ ở chung với nhau tự nhiên hơn nhiều, nửa năm trước, Tạ Uẩn làm chủ đem phân hài tử sang phòng khác. Sau đó, lắp bắp cọ tới cọ lui ba tháng, rốt cuộc dưới sự ỡm ờ của Cảnh Nhiên cũng đạt được thành tựu.
Loại chuyện này một khi có mở đầu thì kế tiếp tựa hồ sẽ liền thuận lý thành chương, cảm tình giữa hai người không chỉ càng tốt, mà lúc ở chung cũng càng thêm tự tại. Cuối cùng Tạ Uẩn cũng không cần phải mừng thầm nữa, hiện giờ mỗi ngày hắn đều rất vui mừng, tư vị buổi tối được ôm lão bà ngủ đúng là quá tốt.
" Đúng rồi." Tạ Uẩn đột nhiên nói: " Mấy ngày nữa ta muốn trở về trấn Thanh Thạch một chuyến, chuyện trong nhà đành vất vả ngươi rồi."
Cảnh Nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc nói: " Ngươi về trấn Thanh Thạch làm gì." Y cũng biết rõ, Tạ Uẩn đối với những người và những chuyện ở trấn Thanh Thạch không có một chút hảo cảm nào cả.
Truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.com
Tạ Uẩn lại nói: " Hai tháng nữa, hài tử không cần ngâm thuốc tắm nữa, ta chuẩn bị rời khỏi Phạm huyện, ở Trấn Thanh Thạch..." Tạ Uẩn dừng một chút, nói: " Tứ ca và ngũ ca cùng đi châu thành, nhưng phụ thân....thời điểm lúc chúng ta rời đi, phụ thân có đến tiễn đưa, lần này đi rồi, ta chắc sẽ không bao giờ trở về nữa, cho dù phụ thân đã từng đối xử với ta thế nào, thì cũng nên trở về nhìn xem một chút, đáng tiếc tứ ca đi rồi, lại không có ai đưa tin tức cho ta."
Cảnh Nhiên nhịn không được cười nói: " Thực sự có người có thể đưa tin cho ngươi, nhưng chỉ sợ ngươi lại không nhịn được thôi."
" Ha hả." Tạ Uẩn cười gượng một tiếng, sau lại thận trọng nói: " Ta là nói tin tức ở châu thành, tứ ca cũng có chút nhân mạch ở châu thành." Mối thù với Thúy Cô hắn còn chưa có quên đâu, thù này không báo thì không đáng mặt làm chồng, theo cảm tình với Cảnh Nhiên càng ngày càng tốt, hắn lại càng đau lòng lúc Cảnh Nhiên mang thai phải gặp những chuyện đó. Đương nhiên, đối với chuyện trước đây mình đã từng nói mấy lời hỗn trướng thế nào, Tạ Uẩn chột dạ lựa chọn xem nhẹ, hắn chỉ là nói vui một chút thôi mà.
Cảnh Nhiên nói: " Có cần chuẩn bị cho phụ thân cái gì hay không, ta nhớ rõ, lúc chúng ta gần đi phụ thân còn tặng cho một khối ngọc bội phòng ngự." Tuy loại pháp khí Hoàng cấp hạ phẩm này đối với bọn họ hiện giờ không tính là cái gì. Nhưng nó đối với một phàm nhân không có thiên phú tu luyện mà nói thì hẳn là báu vật rất trân quý.
Tạ Uẩn cười nói: " Ngươi yên tâm, ta sẽ chuẩn bị."
Kỳ thật, giờ ngẫm lại thì, cái vị phụ thân tiện nghi kia của hắn kỳ thật cũng là một người đáng thương, là một người đáng thương cả đời đều bị người ta che giấu. Có lẽ, lão cũng nhận thấy được cái gì đó. Bởi vậy, nên mới tung tăng nhảy nhót bất mãn với ca ca như vậy. Nhưng mà, lão chỉ là một phàm nhân, căn bản không có sức chống cự lại khi đối mặt với khốn cục.
Tứ ca rõ ràng không thiếu linh châu, đại phòng thâm tàng bất lộ nhưng cũng không quá mức thâm đến vậy, nếu đại phòng thật sự có năng lực đến thế, hà tất phải khư khư thủ ở Tạ gia không bỏ. Vậy nguyên nhân chỉ có một, lão cha tiện nghi của hắn trước nay đều bị bài xích khỏi trung tâm của Tạ gia, hai ca ca chướng mắt lão, cũng lười so đo với lão. Nếu không, đường đường là Tạ tam gia, vì sao lão chỉ muốn cho nhi tử một ít linh châu cũng khó khăn đến vậy.
Tạ Uẩn cảm thấy, tuy hắn không có cảm tình với lão cha này, nhưng phần tâm ý cuối cùng lão dành cho hắn, đưa cho hắn một cơ duyên tốt ( Ý Tạ Uẩn nói là miếng ngọc bội). Kỳ thật, tuy lão cha tiện nghi đối đãi với nguyên chủ không tốt nhưng cũng không xấu, chỉ là quen thói xem nhẹ mà thôi. Chí ít thì, làm một phụ thân, lão chưa bao giờ làm hại nhi tử của mình, cũng có ân sinh dưỡng đối với nguyên chủ, lần này hắn trở về xem như là muốn chấm dứt nhân quả.
Tuy hắn không biết, thế giới này có nhân quả hay không, nhưng hắn vẫn sẽ làm việc theo bản tâm của mình.
Hai người tình chàng ý thϊế͙p͙, nói chuyện nhàn thoại trong chốc lát, Lý Kỳ vội vã tìm tới, đầy đầu mồ hôi, gấp đến rối loạn: " Công tử, công tử, Cảnh công tử, không tốt rồi."
Lý Kỳ hoảng loạn, vội vã hành lễ, kinh hoảng thất thố nói: " Ta vừa đi kiểm tra linh quả, thiếu mất hai trái, làm sao bây giờ, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đi đâu, vừa rồi ta chỉ chơi với đại thiếu gia trong chốc lát, vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi linh quả đâu."
Tạ Uẩn cạn lời, cái trò dương đông kϊƈɦ tây này, hình như là điển cố mà mấy hôm trước hắn kể cho bọn nhỏ nghe, đúng là học đến đâu là dùng ngay đến đó. Tạ Uẩn rối rắm, chẳng lẽ là do hắn sai? Vậy về sau có nên kể chuyện cho bọn nó nghe nữa không?
Lý Kỳ thấy hai vị công tử không hề lo lắng, lặng lẽ thở phào, trang viên này khắp nơi đều là trận pháp, trừ Cảnh công tử ra thì không ai hiểu được, tiểu thiếu gia đã chạy trốn mất tăm, hắn không có cách nào để tìm. Nhưng mà, tiểu thiếu gia không có chuyện gì là tốt rồi.
Tạ Uẩn cười nói: " Ta đã phạt bọn nó mười ngày không được ăn linh quả rồi, ngươi đừng nóng giận, bọn nó sẽ nhớ kỹ giáo huấn lần này."
Cảnh Nhiên cả giận nói: " Mười ngày sao đủ, làm hại người lớn sốt ruột như thế, ít nhất cũng phải ba mươi ngày, ngươi quên chuyện lần trước bọn nó ăn nhiều linh quả thế nào rồi sao? Không trừng phạt nặng, ta thấy bọn nó sẽ không nhớ lâu đâu."
Tạ Uẩn nhún vui, hắn tỏ vẻ có thương nhưng giúp gì được.
Đáng thương thay cho hai tiểu gia hỏa, không hề biết, cho dù bọn nó có chạy thoát thì cha cũng có thể trừng phạt nặng thêm.