Hiệu suất làm việc của người Vương gia rất nhanh, đương nhiên, bọn họ không nhanh không được, còn chậm ngày nào thì đệ tử trong tộc vẫn còn nguy hiểm ngày đó.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Uẩn liền thu được bồi thường, bất động sản và trang viên mà Vương gia đưa không tệ, có lẽ là do sợ hắn tiếp tục dây dưa. Phẩm tướng của linh dược thì không được tốt lắm, điểm này Tạ Uẩn không thể bới móc được, dù sao thì linh dược cao cấp rất khó kiếm, phẩm tướng không tốt cũng là chuyện bình thường. Mặt khác, mười vạn linh thạch, một viên cũng không thiếu.
Tạ Uẩn tỏ vẻ rất vừa lòng, sau khi thu được bồi thường, hắn liền phân phó xuống, hủy bỏ treo thưởng đối với Vương gia.
Bên ngoài lại lần nữa nổ tung, Tạ thất thế mà lại bắt tay giảng hòa với Vương gia, lúc trước mọi người nhìn tư thế kia, còn tưởng bọn họ sẽ không chết không ngừng chứ.
Nhưng mà, Tạ Uẩn cùng Vương gia giảng hòa rồi còn bọn họ thì làm sao bây giờ?
Bên ngoài cửa phủ thành chủ lại lần nữa náo nhiệt, lý do là vì muốn mua cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề.
Tạ Uẩn đau đầu, loại dược này đúng là cung không đủ cầu, cố tình trong đám người xin thuốc còn có cường giả Võ Sư nữa chứ, người ta vì ɖu͙ƈ Tiên Đan, đã ám tập Vương gia, cho dù chỉ là thử, nhưng người ta quả thật đã giao thủ với Vương gia, hơn nữa đã kết thù, Tạ Uẩn đột nhiên hủy bỏ treo thưởng, này sao mà được.
Tạ Uẩn bận rộn suốt một tháng, mới có thể xử lý hết vấn đề, tiếp theo hắn liền phân phó xuống, ɖu͙ƈ Tiên Đan mỗi tháng chỉ bán hai mươi viên, cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề thì hai trăm lọ, nhiều hơn không có, muốn có thì tháng sau đến sớm.
Không ít người đều nôn nóng, thậm chí có người than ngắn thở dài, phải chi Tạ Uẩn không giảng hòa với Vương gia thì tốt rồi, phế tu vi của người Vương gia lời hơn, chứ đâu như bây giờ, tăng nhiều cháo ít, mỗi tháng Tạ thất chỉ bán ra số lượng có hạn, căn bản không đủ chia.
Nhưng mà, ai cũng không thể nói ra câu oán giận nào, bởi vì ấn thời gian bình thường mà tính thì số lượng Tạ Uẩn bán ra đã xem như rất lớn rồi, thử nghĩ mà xem, có vài dược sư cao cấp, một tháng cũng chưa chắc luyện chế ra được hai trăm bình dược tề.
Về phần đan dược, này thì lại càng bình thường, Tạ Uẩn chỉ là một tên Võ Sĩ, có thể luyện đan đã không dễ rồi, sao có thể yêu cầu quá cao được.
Người Vương gia cũng bởi vì trong lòng mang oán hận nên lặng lẽ thu mua một ít cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, nhưng sau khi dùng, bọn họ lại càng suy sút ủ rũ, hiệu quả của cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề rất rõ ràng, khó trách nhiều người lại tranh giành truy phủng như vậy, Vương gia bọn họ cũng không thể trái lương tâm nói là không tốt.
Theo càng ngày càng có nhiều người tấn giai, trong đó còn có hai gã Võ Sư đã thật lâu vẫn chưa thể tấn giai, người Vương gia không dám làm càn nữa, trong lòng thậm chí còn thấy may mắn, may mắn gia chủ đã nhanh chóng quyết định, nếu bọn họ không tới cửa xin lỗi, lúc này người Vương gia sợ là không dám tưởng tượng đến kết cục của mình.
Vì tấn giai, vì ɖu͙ƈ Tiên Đan, những cường giả đó quả thực phát điên rồi.
Không chỉ người Vương gia mà toàn bộ người Thanh Thành đều khắc sâu cảm nhận về sự quan trọng của một đan sư xuất sắc, chỉ là một kẻ hèn Võ Sĩ thôi, thế mà dựa vào dược tề và đan dược mà mình nghiên cứu ra, cư nhiên có thể bức bách một đại thế gia đến tận cửa xin lỗi, quả thực nghe rợn cả người, đồng thời cũng khiến người kiêng kỵ thật sâu, sau này gặp phải đan sư xuất sắc, nhất định phải thật cẩn thận, bởi vì ai cũng không biết, tên đan sư kia còn có hậu chiêu gì khác.
Tạ Uẩn lúc này đã hoàn toàn nổi bật, xưng hô mà người khác gọi hắn từ Tạ dược sư cũng đã thăng cấp thành Tạ đan sư, cho dù tu vi hắn không cao, nhưng lại không có bất cứ kẻ nào dám xem thường hắn, cứ nhìn vết xe đổ của Vương gia mà noi gương kìa.
.....
Ở một nơi khác mà Tạ Uẩn không biết, cũng có người đại kinh thất sắc.
" Ngươi nói cái gì..."
Tạ Sóc nản lòng gật đầu, trong mắt hàm chứa ghen ghét, dựa vào cái gì mà thất đệ lại có vận khí tốt đến vậy, luyện ra dược tề tốt như vậy còn được phủ thành chủ che chở, vậy mà không biết giúp đỡ huynh đệ gì cả.
Sắc mặt Thúy Cô trắng bệch, run giọng nói: " Ngươi là nói Tạ thất trong thành truyền đến ồn ào nhốn nháo kia là Thất thiếu gia sao, hắn đã là thất tinh Võ Sĩ...."
Vẻ mặt Tạ Sóc tăm tối nói: " Thúy Cô ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, ngươi đuổi thất đệ khỏi gia môn, trong lòng thất đệ không có khả năng không hận, hắn hiện giờ rất có tiền đồ, nếu tỷ tỷ biết được tin tức, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Thúy Cô kinh hoảng trong lòng, giọng căm hận: " Sớm biết thế lúc trước đáng lý ra không nên tha cho hắn, nếu không sao ta lại bị tiểu thư ghét bỏ."
Tạ Sóc kiên nhẫn nói: " Chuyện của thất đệ, ngươi phải gạt tỷ tỷ, bằng không, cả ta và ngươi đừng mong chiếm được chỗ tốt."
Thúy Cô hối hận không thôi: " Chậm đã, từ khi ngũ thiếu gia trở thành nữ tế ( con rể) Phương gia, tiểu thư đối với ta nay không bằng trước, lần này trở về trấn Thanh Thạch, không chỉ có một mình ta, giờ phút này nói không chừng tiểu thư đã sớm biết được tin tức."
Sắc mặt Tạ Sóc trắng bệch: " Vậy phải làm sao đây?"
Thúy Cô liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: " Tam thiếu gia tự cầu nhiều phúc." Ả tuy chỉ là một hạ nhân, nhưng cũng là cường giả Võ Sĩ, thái độ của tam thiếu gia sao ả lại không nhìn ra.
Tiểu thư...
Trong lòng Thúy Cô có chút oán hận, oán hận Tạ Uẩn, nếu không phải do hắn đứng ra xúi giục, Tạ lão gia tử sao lại bức ả mang Tạ Tranh đến Vân Châu, ả vốn không tán đồng chuyện này, nhưng tiểu thư vẫn nói không sao, ả mới phụng mệnh hành sự, ai ngờ...
Ai ngờ ngũ thiếu gia thật sự rất may mắn, tiến vào Phương hầu phủ gần nửa năm, Phương tiểu thư thế mà lại mang thai, tin tức này quả thực làm chấn động toàn bộ Vân Châu, Phương tiểu thư có tiếng là không thể sinh, bây giờ lại mang thai, tra ra là con của Tạ Tranh, thân phận địa vị của Tạ Tranh nước lên thì thuyền lên, Phương tiểu thư vì hài tử, thậm chí nguyện ý phóng thích toàn bộ đám nam sủng.
Tạ Tranh cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nếu không có tiểu thư ở giữa bắc cầu, hắn sao có thể có được ngày hôm nay, nữ tế hầu phủ, thân phận đâu phải tầm thường, Tạ Tranh không biết cảm ơn thì thôi, hắn còn nơi nơi chốn chốn nhằm vào tiểu thư, làm cho tiểu thư giận chó đánh mèo.
Thúy Cô có chút oán hận, oán hận tiểu thư không phân trải phái đen trắng, rõ ràng ả đã sớm nói rồi, ngũ thiếu gia tích cách ương ngạnh, giống hệt như mẹ hắn, không phải đèn cạn dầu. Chính tiểu thư không chịu nghe khuyên bảo, nói ngũ thiếu gia không nhấc nổi bọt sóng, giờ thì hay rồi, ngũ thiếu gia bây giờ sáng lạn biết mấy, tiểu thư giờ lại quay ra cắn ngược trách ả làm việc bất lợi, ả cảm thấy mình thật là vô tội.
..........
Vân Châu.....
Tạ Tuyết đồng dạng khϊế͙p͙ sợ: " Ngươi nói cái gì, thất đệ đã là thất tinh Võ Sĩ, hắn ở Thanh Thành không chỉ thanh danh hiển hách mà còn là khách quý của phủ thành chủ?"
Hồng Hà gật đầu nói: " Thất thiếu gia nổi tiếng hàng đầu Thanh Thành, quả thực không ai không biết không ai không hiểu, nghe nói hắn có thiên phú thần thông, hiện giờ đã là đan sư, thậm chí đan dược hắn luyện chế được rất nhiều Võ Sư tranh nhau cướp đoạt."
" Sao có thể..." Tạ Tuyết thất thần nói: " Còn ...còn có gì nữa không?"
Hồng Hà cười nói: " Nghe nói thất thiếu gia đã từng thu thập được một loại thực vật, có thể đắp nặn thiên phú cho phàm nhân, tiểu thành chủ Thanh Thành dưới sự trợ giúp của hắn, từ phàm nhân biến thành tu giả, thất thiếu gia hiện giờ rất có tiền đồ, nói thật nha, vẫn là Thúy Cô năm đó không tốt, nếu không phải tầm mắt nàng quá hạn hẹp, thất thiếu gia..."
Hồng Hà lập tức ngậm miệng không nói, có vài lời chỉ cần nói đến điểm mấu chốt rồi dừng là được, dù sao tiểu thư cũng sẽ bất mãn với Thúy Cô là cái chắc rồi.
Tạ Tuyết ngốc lăng: " Thất đệ thế mà lại có tiền đồ như vậy?"
Hồng Hà gật đầu: " Nghe nói bản lĩnh của hắn rất lợi hại, không chỉ một mình chống đối thế gia, mà dựa vào đan dược trong tay, thậm chí bức thế gia đại tộc Thanh Thành đến cửa bồi tội, đan dược thất thiếu gia luyện chế, hiện giờ ở Thanh Thành đã đoạt muốn điên rồi, nghe nói có thể khiến cho Võ Sư đột phá bình cảnh."
" Phanh..."
Tạ Tuyết khϊế͙p͙ sợ đến nỗi suýt tý nữa thì không đứng thẳng nổi, thất thố đánh nghiêng chén trà, khổ sở nói: " Thất đệ dù sao cũng là đệ đệ ruột của ta, Thúy Cô năm đó thật sự rất quá đáng, ta với thất đệ từ nhỏ rất tốt, Hồng Hà, ngươi ma giúp ta đi Thanh Thành nhìn xem, thất đệ có cần trợ giúp gì không."
Hồng Hà khẽ cười, lần này để xem Thúy Cô có thể trở mình thế nào, cười nói: " Tiểu thư không cần lo lắng, thất thiếu gia rất có bản lĩnh, hiện giờ hắn chính là nhân vật gây sóng gió ở Thanh Thành, rất nhiều người cầu hắn còn không kịp, sao có thể gặp được phiền toái chứ."
Trong lòng Tạ Tuyết không vui, tuy nàng rất bất mãn với Thúy Cô, nhưng nàng không thể không thừa nhận, dùng Thúy Cô thuận tay hơn là Hồng Hà, cũng hiểu tâm tư của nàng hơn là Hồng Hà.
Tạ Tuyết thở dài thật sâu: " Thất đệ đắc tội thế gia Thanh Thành, ta sao có thể yên tâm, Thanh Thành dù sao cũng là địa phương nhỏ, nếu thất đệ có tiền đồ, thì đưa hắn đến Vân Châu đi, ta sẽ chăm sóc hắn nhiều hơn, Vân Châu chắc chắn thích hợp để phát triển hơn Thanh Thành."
Trong lòng Hồng Hà lộp bộp, lập tức biết mình vừa rồi lỡ lời, vội nói: " Không phải sao, có tiểu thư giúp đỡ, thất thiếu gia chỉ cần nguyện trung thành với cô gia, tương lai tiền đồ chắc chắn không thể thiếu, một địa phương nhỏ như Thanh Thành, thất thiếu gia sao có thể nỗ lực được, tiền đồ trước sau sẽ hữu hạn."
Tạ Tuyết ôn nhu cười nhạt, tán đồng nói: " Nói đúng lắm, đến lúc đó ta sẽ tìm cho hắn một mối hôn nhân tốt, địa vị tuyệt không kém ngũ đệ, với tiền đồ của thất đệ, song nhi không rõ lai lịch kia sao có thể xứng đôi."
Hồng Hà chần chờ nói: " Ngũ thiếu gia bên kia..."
Tạ Tuyết không chút để ý, thanh âm lại ôn nhu đến cực điểm: " Gạt đi, đừng để cho hắn biết bất cứ chuyện gì ở Thanh Thành."
" Vâng." Hồng Hà cung kính đáp.
...........................
Tạ Uẩn vừa được nhàn rỗi, lập tức liền bắt đầu nghiên cứu luyện chế gien đan, đâu có biết ở một nơi cách Thanh Thành thật xa, tỷ tỷ tiện nghi kia của hắn lại lần nữa nhớ thương hắn.
Cảnh Nhiên nhàn rỗi không có việc gì, càng thêm chăm chỉ tu luyện, sau khi tấn giai Võ Sĩ được mấy tháng, lại lần nữa tấn giai trở thành nhị tinh Võ Sĩ.
Tạ Uẩn kinh ngạc quá trời, thiên phú Thiên cấp quả nhiên không tầm thường, tốc độ tu luyện cực nhanh, khiến người đuổi theo không kịp. Tạ Uẩn càng thêm vùi đầu nỗ lực nghiên cứu, hắn không muốn có một ngày tu vi của mình sẽ yếu kém hơn lão bà.
Tạ tam gia gấp đến độ xoay vòng, chuyện của Vương gia đã giải quyết, lão hiện giờ không gặp phải nguy hiểm gì nữa nên rất muốn trở về trấn Thanh Thạch, nhưng mà nhi tử mỗi ngày bận rộn chân không chạm đất, lão không có cơ hội để nói chuyện.
Tạ tam gia dứt khoát ngồi xổm trước cửa đan phòng để chờ, Tạ Uẩn vừa ra ngoài, lão liền chặn đường đi, phát sầu nói: " Lão thất, con xem ta khi nào có trở về?"
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn lão một cái, nói: " Sao lão còn chưa tấn giai."
Tạ tam gia nghẹn họng một chút, sửa lại cho đúng: " Ta đã là thất tinh Võ Đồ, tăng một cấp rồi nhá."
Tạ Uẩn nói: " Tiểu thành chủ người ta đã là nhất tinh Võ Giả." Lâu rồi chưa gặp Liêu Khiêm, mấy ngày trước lại nhìn thấy hắn, tu vi thế mà tăng rất nhanh, đã tấn giai đến Võ Giả rồi, nội tình phủ thành chủ quả nhiên thâm hậu, đương nhiên, này cũng chỉ là giai đoạn đầu, sau khi tấn giai Võ Giả, muốn mau chóng tấn giai nữa sẽ không dễ dàng như vậy.
Tạ tam lão gia cảm thấy đương nhiên, trong mắt lão, toàn bộ người của phủ thành chủ đều sâu không lường được, cho dù tiểu thành chủ có tấn giai Võ Hồn, lão cũng không cảm thấy kinh ngạc: " Ta sao có thể so với hắn được, người ta chính là tiểu thành chủ."
Tạ Uẩn trừng lão một cái, nghĩ một chút rồi nói: " Thôi được, mấy ngày nữa ta sẽ nhờ người đưa lão về."
Tạ tam gia lập tức vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu nói: " Tốt, tốt, tốt lắm, vậy ta về chuẩn bị."
Đối với phủ thành chủ, lão có một loại kính sợ sâu sắc, cho dù hoàn cảnh ở đây rất tốt, nhưng lão thật sự không được tự nhiên, tùy tiện gặp được một người, thân phận của lão thấp hơn mấy đẳng, đứng trong một đống cường giả, ngay cả đầu mà lão còn không dám ngẩng lên, vẫn nên chạy về nhà thật nhanh cho khỏe.