"Khục khục khụ!" Tiêu Nhân tội nghiệp, một ngụm thuốc đắng phun ra hơn phân nửa không nói, nửa còn lại thê thảm chui tọt vào khí quản rồi phun theo đường lỗ mũi ra ngoài.
Tiêu Nhân ho tới kinh thiên động địa, Hồ Bảo Mã thì sợ tới tái mặt.
"Ấy ấy ấy!" Hồ Bảo Mã vừa kêu vừa xáp tới gần vừa đấm lưng vừa vỗ ngực cho hắn, "Huynh coi huynh, còn có một hớp cuối cùng, huynh uống ực không phải là xong sao, mà cho dù uống không nổi, huynh lén phun vào chậu hoa, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không đi mách Kiến Ngộ đại sư..."
Tiêu Nhân đã sặc tới gần tức thở, Hồ Bảo Mã còn đứng một bên thao thao bất tuyệt chọc cười hắn.
"Khụ khụ... khụ! Khụ khụ khụ!" – Tiêu Nhân trợn trắng mắt.
"Oái! Huynh có sao không đó? Ráng chịu chút! Ta đi gọi người!" – Hồ Bão Mã thấy mắt hắn trắng dã thì hoảng hốt.
Tiêu Nhân không khách khí mắng, Hồ Bảo Mã lại không hề tức giận, hắn vẫn thích được người khác đối đãi theo lối bình đẳng không chút câu nệ như thế, kiểu khách khách khí khí tới tới lui lui như mấy vị thiếu hiệp khác là chuyện làm hắn thấy phiền nhất. Mã Húc bất hạnh qua đời, Hồ Bảo Mã lại phát hiện một kẻ tính tình đặc biệt thẳng thắn là Tiêu Nhân nên cũng đặc biệt thích chuyện xáp tới gần tán chuyện với hắn.
Hồ Bảo Mã đứng lại, cười hắc hắc nhìn Tiêu Nhân dần lấy lại được hơi thở.
"Ta nói, ngươi thực sự tên BMW?" – Tiêu Nhân lau phần nước thuốc văng đầy trên mặt mình vì trận ho ban nãy, Hồ Bảo Mã rút khăn tay đưa cho hắn, Tiêu Nhân không khách khí nhận lấy.
"Ngươi là loại BMW nào?" – Tiêu Nhân dung biểu tình cổ quái hỏi.
"Hở?" – Hồ thiếu hiệp ngơ ngác chớp chớp cặp mắt ngây thơ vô tội – "Cái gì... bảo mã?"
"Hắc hắc..." – Tiêu Nhân vì lén trêu chọc được Hồ Bảo Mã mà đối tượng lại không hay nên tâm tình cực kỳ khoái trá – "Ngươi có huynh đệ nào tên Benz không?"
"Ta còn một ca ca, nhưng huynh ấy tên Bảo Câu." – Hồ Bảo Mã cũng không để ý chuyện Tiêu Nhân đánh trống lảng, cười hì hì đáp – "Bất quá Bôn Trì nghe cũng hay, ý tứ lại tốt, đợi ta có thêm đệ đệ sẽ đặt tên cho nó là Bôn Trì."
"Khụ khụ, ta sợ là cha ngươi không đồng ý đâu, trong tên hai an hem người đều có một chữ "Bảo", Bôn Trì không dùng được." – Tiêu Nhân nói.
"Ừm... Hay đặt là Bảo Trì?" – Hồ thiếu hiệp còn chưa bỏ cuộc.
Tiêu Nhân quay mặt đi, không nỡ nhìn thẳng.
"Ngươi bỏ qua cho đệ đệ chưa ra đời của người đi." – Tiêu Nhân nói – "Cha ngươi mê ngựa lắm à? Nhìn ngươi hình như cũng thích ngựa."
"Hả? Huynh không biết sao?" – Hai mắt Hồ thiếu hiệp trợn trừng, kinh ngạc nhìn Tiêu Nhân, tựa hồ chuyện Tiêu Nhân không biết việc này là chuyện khó tin tới cùng cực.
"Ta phải biết cái gì?" – Tiêu Nhân ngơ ngác.
"Ra huynh không biết thật..." – Hồ Bảo Mã cảm thán – "Ta còn cho là nhà ta thiên hạ đều biết, thì ra thanh danh trong quan nội hãy còn chưa hiện thế này."
"?" – Tiêu Nhân càng không hiểu, không phải nói Hồ thiếu hiệp là thiếu gia Hồ gia bảo sao? Cha hắn là Hồ Nhị Đức, một siêu cấp cao thủ trong chính đạo. Tiêu Nhân đã học bài, lại chưa qua một tháng, hắn còn chưa quên mà?
"Hồ gia của ta là thương buôn cung cấp quân mã lớn nhất Đại Khánh!" – Hồ thiếu hiệp kiêu hãnh ưỡn ngực, chỉ thiếu nước hếch mũi lên trời, rõ ràng hắn thực sự lấy gia tộc mình làm hãnh diện.
Quân Mã?!
Tiêu Nhân giật mình. Ở cổ đại, ngựa là phương tiện giao thông quan trọng, là gia súc phục vụ cho nông nghiệp, địa vị tuyệt đối không thua kém ô tô thời hiện đại, mà còn không phải là loại xe thông thường, phải là ô tô quý's tộc với máy nông nghiệp hạng nặng.
Loại sản phẩm kém chất lượng là ngựa lùn dung để canh tác, không thích hợp chạy đường dài đã có giá hai mươi lượng, loại có thể dùng thay cho hai chân thì có thể bán với giá hơn trăm lượng! Đó còn là loại bình dân nhất, võ lâm nhân sĩ có chút gia sản đều dùng loại lương câu giá tầm hai đến ba trăm lượng, còn loại thiên lý mã ngày đi ngàn dặm chân chính thì giá trên ngàn lượng là thường.
Lúc trước, cầm tiền đào tẩu Vũ Văn Quyết cho, Tiêu Nhân còn cố ý hỏi thăm, địa mua một thớt ngựa cưỡi thử, kết quả, tám lá vàng kia chỉ đủ mua bốn cái chân ngựa. Bấy giờ hắn mới hoảng sợ mà từ bỏ giấc mộng nếm thử cuộc sống mặc áo gấm cưỡi ngựa hay.
Lại nói tới quân mã, giá quân mã cũng bằng giá lương câu tầm hai đến ba trăm lượng, bất quá không giống với những con ngựa được bán lẻ, những thớt ngựa này đều được huấn luyện chuyên môn, có thể hành quân thẳng hàng, đối diện trùng vây vẫn không hoảng loạn, gặp cảnh huyết tinh vẫn không sợ hãi. Sauk hi huấn luyện xong rồi với có thể bán cho quốc gia.
Tâm tư Tiêu Nhân xoay chuyển cực nhanh, hắn bắt đầu nghĩ kỹ, quân mã thế này cũng giống như xe thiết giáp thời hiện đại, phải là xí nghiệp quân sự trực thuộc quốc gia mới có quyền chế tạo, ở cổ đại, ít nhất cũng phải là hoàng thương! Nhưng mà, nhưng mà Hồ gia bảo rõ ràng là một thế gia võ lâm, sao có thể dính vào một chỗ rồi?
"Nhưng quân mã phải do mục trường quốc gia cung cấp chứ?" – Tiêu Nhân không nhịn được mở miệng hỏi.
"Triều đình đúng là có kinh donah mã trường." – Hồ thiếu hiệp gật đầu – "Nhưng ngựa bọn họ nuôi không tốt bằng ngựa Hồ gia bảo bọn ta, số lượng lương câu lại ít, cho nên ngựa Hồ gia ta trở thành nguồn quân mã chủ yếu. Hồ gia ta ở quan ngoại, đồng cỏ vừa tươi tốt vừa xinh đẹp..."
Hồ thiếu hiệp bắt đầu thao thao bất tuyệt phổ cập kiến thức khoa học cho Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân vừa nghe vừa ngẫm nghĩ, Đại Khánh sở dĩ mua lương câu của Hồ gia, một mặt là do Hồ gia bảo thế mạnh, bọn họ không thể khống chế nên mới thỏa hiệp, mặt khác chính là triều đình tính toán tiết kiệm bớt được số bạc dùng để kinh doanh đồng cỏ mục trường, thuần hóa ngựa.
Kỵ binh thời cổ dùng không phải là binh chủng chủ yếu nhưng cũng là binh chủng tinh anh. Quốc gia cũng không nuôi nổi quá nhiều kỵ binh, nhiều nhất cũng chỉ là vài doanh mà thôi.
Nói như vậy, sau lưng Hồ gia bảo còn có bóng dáng triều đình. Tiêu Nhân rút ra kết luận như thế.
Hồ Nhị Đức là con thứ hai trong nhà, ca ca phía trên năm ngoài bệnh mất, một chi lại chỉ sinh được mấy v ị tiểu thư, không có con trai, Hồ Nhị Đức mới thành Hồ bảo chủ.
Hồ thiếu hiệp là một thiếu niên rất yêu nhà, nói tới chuyện trong nhà mình liền huyên thuyên không dứt, tới Tiêu Nhân cũng thấy mỏi miệng thay cho hắn.
Tiêu Nhân nghe tới lúc bắt đầu không kiên nhẫn, Hồ thiếu hiệp lại nói xong chuyện Hồ gia, bắt đầu nói sang chuyện ngựa.
Hắn nói lại còn là chuyện xem tướng ngựa vô cùng nghiêm túc.
Mặc dù Tiêu Nhân không ôm mộng mua một thớt ngựa bệnh, không cẩn thận nuôi nuôi một hồi lại thành thiên lý mã, nhưng thiên lý mã lại tương đương với siêu xe ở hiện đại.
Xe, thằng đàn ông nào không khoái? Lấy đó mà xét, ngựa, Tiêu Nhân không thể không hiểu, đương nhiên, hắn cũng phải thích ngựa.
Nhưng thứ là Tiêu Nhân đau đầu chính là, bài giảng về ngựa của Hồ thiếu hiệp thuộc về giáo trình cao cấp ở bậc đại học, thứ lỗi, hắn tiểu học còn chưa tốt nghiệp, ngay cả số giống ngựa còn chưa nhận biết hết!
Ban nãy ta thực sự không nên lén chọc vào hắn, đây chính là báo ứng! Tiêu Nhân than thầm như thế.
Hồ thiếu hiệp đặc biệt hoạt bát, nói một hồi lại hoa tay múa chân minh họa cho hắn.
Hắn liên tục uống trà nguội để trên bàn, một bình trà to tướng sớm bị hắn uống cạn sạch.
Ngay lúc Tiêu Nhân không nhịn nổi nữa, muốn ngắt lời hắn, lại có người đẩy cửa bước vào.
"Tiêu đệ." – Người vào là Mạc Vũ Hân.
"Mạc ca!!" – Tiêu Nhân mừng rỡ nhìn y, thực sự là huynh đệ tốt cứu hắn hỏi cơn nước lửa!
"Hồ thiếu hiệp cũng ở đây!" – Mạc Vũ Hân nhìn Hồ thiếu hiệu ngồi trêncái ghế bên bàn, bên tay hắn còn để một tách trà không, cùng với chén thuốc Tiêu Nhân uống xong ban nãy.
Hồ Bảo Mã đứng lên, không quá tình nguyện theo đúng quy củ chào Mạc Vũ Hân: "Mạc huynh."
"Hồ thiếu hiệp! Tiêu huynh đệ!" – Một người từ sau lưng Mạc Vũ Hân bước tới, cất giọng sang sảng.
Tiêu Nhân nhìn, đây không phải là antifan cực đoan Bạch Triển Thanh của Đỗ Cảnh Thiên sao?
"Bạch đại ca." "Bạch môn chủ." Hồ thiếu hiệp cùng Tiêu Nhân lên tiếng.
"Tiêu đệ, ta tới từ biệt đệ." – Mạc Vũ Hân ngồi xuống ghế, nói.
"Mạc ca, huynh phải đi sao?" – Tiêu Nhân bất ngờ.
Mặc dù hắn lập tức cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, hắn quen Mạc Vũ Hân dọc đường, Quảng Nguyên lại không phải nhà y, sau khi mọi chuyện kết thúc, đương nhiên y phải trở về.
"Ừ, ta phải về dưỡng thương." – Mạc Vũ Hân gật đầu.
"Vậy huynh đi bằng gì?" – Tiêu Nhân quan tâm hỏi.
"Ta đưa Mạc thiếu hiệp về Lĩnh Nam." – Bạch Triểu Tanh đứng bên cạnh nói.
Tiêu Nhân kéo Mạc Vũ Hân tới bên giường, nhỏ giọng hỏi: "Bạch Triển Thanh này tin được không?"
Tiêu Nhân lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mặc dù hiện tại chuyện đi đường với Mạc Vũ Hân đã không thành vấn đề, nội lực y vẫn chưa khôi phục, huyết khí cũng hư nhược mười phần, còn có mấy vết thương cực nặng, phải điều dưỡng một đoạn thời gian. Hiện giờ y hư nhược như vậy, lỡ như lại nhìn lầm người sao đó, nguy tới tính mạng thì thần tiên cũng khó cứu.
Mạc Vũ Hân dở khóc dở cười, mặc dù Tiêu Nhân nhỏ giọng hỏi, người trong phòng nào có ai không có nội lực nên đều nghe được rõ ràng.
"Tiêu huynh đệ, ngươi cứ yên tâm! Ta là bằng hữu của Hành Thiết Tân đại hiệp, ta đảm bảo sẽ đưa Mạc thiếu hiệp trở về bình an." – Bạch Triển Thanh vỗ ngực cam đoan.
"Ban đầu Đỗ Cảnh Thiên cũng nói lão là bạn của Hành Thiết Tân đại hiệp." – Tiêu Nhân lẩm bẩm.
Mọi người câm nín, người như Đỗ Cảnh Thiên cũng là thế gian hiếm có, đâu thể quơ đũa cả nắm như thế.
"Đệ đừng lo, ta tin tưởng nhân phẩm Bạch môn chủ." – Mạc Vũ Hân ấm lòng an ủi hắn.
Mặc dù lần này rời sư phụ hành tẩu giang hồ gặp phải hung hiểm, nguy nan trùng trùng, nhưng đến cuối cùng, y thu hoạch được vô số bằng hữu mà đôi bên cùng thưởng thức lẫn nhau, còn có một Tiêu Nhân sinh mệnh chi giao, luôn một mực quan tâm lo lắng cho y.
Mặc dù Tiêu Nhân còn lo lắng, hắn vẫn biết ai cũng có vận mệnh của riêng mình.
Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Tiêu Nhân chỉ có thể tiếp nhận lời từ biệt của Mạc Vũ Hân.
Kỳ thực Mạc Vũ Hân có chút thất vọng, y vẫn hi vọng Tiêu Nhân vốn không có chỗ ở cố định có thể tới chỗ y làm khách, cùng y lên đường tới Lĩnh Nam.
Nhưng trong khoảng thời gian này Tiêu Nhân đã quá hiểu lối làm việc của thiên đạo, chỉ sợ tới chỗ Hành Thiết Tân lại gặp phải đả kích lớn hơn. Hiện giờ hắn đã là một kẻ nửa tàn, trước khi học được một món võ nghệ phòng thân, hắn vẫn thành thực ở yên một chỗ thì hơn!
Mạc Vũ Hân từ biệt rồi liền theo Bạch Triển Thanh lên xe ngựa rời đi. Họn họ dịch dung, lẫn vào đòng người rời Quảng Nguyên, tận lực ẩn giấu hành tung để tránh bị Đỗ Cảnh Thiên trả thù.
Họ đi rồi, Hồ thiếu hiệp dường như có tâm sự mà lên tiếng: "Tiêu ca, kỳ thực hôm nay ta tới cũng là để tạm biệt."
————–