Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12: ĐƯỜNG THẨM 1


Dịch giả: Luna Wong


Không bao lâu, Trần Tường hầu ở hậu đường đã bị dẫn lên.


Cùng hắn, còn có một nữ tử diệu linh, tuy rằng nữ tử kia cố ý thay đổi thân y phục tố sắc, nhưng cổ vị phong trần trên người kia lại che giấu không được.


Quách Luân hỏi: “Ngươi là chưởng quỹ Tường ký trù trang Trần Tường?”


“Tiểu. . . Tiểu nhân chính là.”


“Buổi sáng 5/9 có phải ngươi cùng Vương Sơn xảy ra tranh cãi hay không?”


“Chỉ là. . . Cãi vài câu.”


“Vì sao?”


“Tiểu nhân mượn Vương Sơn năm trăm lượng bạc, Vương Sơn đến đòi sổ sách.”


“Đòi sổ sách?” Quách Luân nói: “Nói như thế, ngươi rất có thể bởi vì không muốn trả nợ mà giết hắn.”



Trần Tường nghe vậy sợ đến nhất thời liên tục kêu oan: “Tiểu nhân cho tới bây giờ chưa từng giết người! Đại nhân minh giám! Đại nhân minh giám!”


Quách Luân hỏi: “5/9 từ giờ Tuất tới trước dạ cấm ngươi ở đâu?”


Trần Tường không dám giấu diếm, chỉ phải khổ mặt lúng túng nói: “Tiểu nhân ở. . . Quần Phương viện.”


Quách Luân sờ râu mép, nghiêm trang hỏi: “Quần Phương viện là nơi này?”


Nữ tử bên cạnh Trần Tường đột nhiên “Khanh khách” cười nói: “Quách đại nhân thật biết nói đùa, mấy ngày hôm trước người còn đến Quần Phương viện tìm Đông tuyết hầu hạ người mà!”


“Cái gì Đông Tuyết, Hạ Tuyết!” Quách Luân nhìn bách tính xem náo nhiệt ở cửa, cả gương mặt già nua đỏ bừng: “Trên công đường trên há được hồ ngôn loạn ngữ, vả miệng cho ta!”


Một nha dịch ngũ đại tam thô cầm một đoản bản dày chừng ngón tay đi lên, xoay tròn cánh tay, chiếu miệng của nữ tử kia chính là “Ba ba” mười cái, nhất thời đánh cho môi miệng của nữ tử kia sưng tim, rách da chảy máu.


“Bổn quan hỏi lại ngươi, Quần Phương viện là nơi này?”


Trần Tường run nói: “Là kỹ viện.”


“Cả đêm 5/9 đều ở đó sao?”


“Là. . . Là.” Đầu của Trần Tường nhủ giã tỏi.


“Ai có thể chứng minh cho ngươi a?”


Trần Tường chỉ chỉ nữ tử cả môi miệng đều là mau đau đến sắp bất tỉnh bên người nói: “Nàng có thể.”


“Nàng là người phương nào?”


Bookwaves.com.vn

“Nàng là Như Vân của Quần Phương viện, đêm 5/9 đó ta đều ở chỗ của nàng, còn. . . Còn có người của toàn bộ Quần Phương viện đều có thể làm chứng cho tiểu nhân!”


Trần Tường có chứng cứ không ở tại chỗ , Quách Luân chỉ phải thả người trở về, xui xẻo là Như Vân kia, một câu nói không đúng đã bị đánh một miệng nở đầy hoa đào.


“Trần chưởng quỹ này cũng không phải hung thủ. . .” Quách Luân đau đầu nói: “Dương trạng sư, ai là hung thủ a?”



“Đại nhân chớ vội, ” Dương Thanh Già khẽ cười nói: “Phàm là có làm, tất có vết tích.”


“Ý gì?” Quách Luân hỏi.


Dương Thanh Già mở rương đã chuẩn bị trước ở trên án thấp một bên ra, từ đó lấy một mảnh nhỏ gốm sứ và một vải trắng ra, trên vải còn có một tảng lớn chất lỏng màu đen như mực tích nhưng rõ ràng nếu so với mực tích thì nồng đặc hơn.


“Hai thứ đồ này là ta phát hiện trên mặt đất của nhà chính bị cháy.” Nàng giao hai thứ đồ này cho huyện thừa, huyện thừa tiếp nhận đưa tới trước mặt của Quách Luân.


Quách Luân không có nhận, để huyện thừa bỏ đồ lên trên bàn, hắn cau mày hơi ghét bỏ nhìn hai thứ đồ này, hỏi: “Đây là vật gì?”


Dương Thanh Già nói: “Thứ trên vải gọi là dầu hỏa, tên như ý nghĩa, là dầu đặc chế có thể dùng để đốt lửa, thứ này tuy rằng trong cuộc sống không thường dùng, nhưng lại không phải thứ khó mua gì, tiệm tạp hóa thông thường liền có. Về phần mảnh nhỏ gốm sứ này, đại nhân có thể tra nhìn một chút, phía trên kia có hai lỗ nhỏ được đục ra.”


Quách Luân vươn cái cổ nhìn một chút, trên mảnh gốm sứ kia quả thật có hai lỗ nhỏ.


“Ta ở hiện trường tìm được mảnh vụn tương tự tất cả lớn nhỏ hơn mười khối, sau khi hợp lại đại thể là một vò rượu khổ trung.”


“Cái bình này và dầu hỏa là. . . ?”


Dương Thanh Già nói: “Đây là cái bình đựng dầu hỏa, lỗ thủng phía trên là vì để dầu hỏa bên trong chậm rãi chảy xuống đất.”


Bookwaves.com.vn

“Mặc dù có dầu hỏa, vậy cũng phải có người châm lửa a? Bằng không lửa này làm sao đốt lên được?” Quách Luân không giải thích được.


“Cũng không phải là cần người châm lửa, ” Dương Thanh Già nói: “Có đôi khi, lửa có thể tự nhiên mà phát.”


“Tự nhiên mà phát? Đây. . . Làm sao có thể?”



“Hỏa thạch phấn.” Vẫn không lên tiếng Đoàn Duy đột nhiên nói.


Dương Thanh Già vẫn chưa nhìn hắn, chỉ nói: “Bách hộ đại nhân quả nhiên kiến thức rộng rãi, ” nàng từ vậy trong rương lấy ra một chén kiểu nhỏ đựng nước trong, từ trong chén thả một khối thể rắn màu đen.”Đây là bạch lân phát hiện ở nhà chính, bị dầu hỏa bao lấy, cũng chính là thạch hỏa phấn trong miệng bách hộ đại nhân nói, loại bột phấn này phần lớn là lấy từ trong núi đá, đặc điểm lớn nhất của nó, chính là có thể tự cháy. Đêm cháy đó bởi khối bạch lân này bị rải ở trong góc được chân của tủ ngăn cản, nên vẫn chưa hoàn toàn thiêu đốt, do đó để lại chứng cứ.”


“Tự cháy?” Quách Luân văn sở vị văn.


Dương Thanh Già nói: “Trong diêm quẹt chúng ta dùng có loại vật này, bạch lân đốt phi thường thấp, mặc dù bảo tồn ở trong không khí cũng có thể tự thiêu đốt, hung thủ chính là lợi dụng nguyên lý tự cháy của bạch lân đốt dầu hỏa.”


Lúc nói chuyện, nàng lấy một khối bạch lân trước đó đã chuẩn bị xong đặt dưới ánh mặt trời, móc kính lúp ra nhắm ngay, bạch lân trong chớp mắt liền đốt lên, phát sinh một đạo bạch quang chói mắt, sợ đến mọi người vây xem thổn thức một trận.


Quách luân tấm tắc lấy làm kỳ, lập tức lại nghĩ đến: “Thế nhưng thời gian hỏa hoạn là ở buổi tối a.”


Dương Thanh Già gật đầu nói: “Không sau, hỏa hoạn là phát sinh vào buổi tối, nhưng bạch lân chỉ cần đạt được đủ ôn độ, mặc dù không có ánh dương quang cũng có thể cấp tốc tự cháy. Ngày hỏa hoạn hôm đó là mùng năm tháng chín, đã gần đến hàn lộ, khí trời chợt chuyển lạnh, lại thêm cùng ngày Vương Sơn mới từ Lĩnh Nam có ôn độ ấm áp đi thương trở về, cho nên bên bàn cơm ở nhà chính biên phát hiện chậu than chứa lửa than, quan kỳ vị trí nên là cách nơi để đặt bạch lân không xa, lửa than vừa đốt, ôn độ nhất định có thể đạt được múc độ tự đốt của bạch lân, để nó cấp tốc tự cháy, từ đó châm dầu hỏa.”


“Nguyên nhân bốc cháy giải khai rồi.” nhưng mà Quách Luân lại nghi nói: “Nhưng một người sống to lớn như Vương Sơn làm sao có thể nhìn cháy vẫn không nhúc nhích chờ bị chết cháy?”


Đoàn Duy lạnh lùng nói: “Quách đại nhân thực sự dễ quên, vừa mới rồi đã nói rõ, Vương Sơn đã chết trước khi phát hỏa hoạn rồi.”


Quách Luân vừa được nhắc nhở mới tìm ra một manh mối trong đầu óc bừa bãi , nhanh chóng cười làm lành nói: “Vâng, vâng, hạ quan sự vụ bận rộn, nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ. . .” Hắn dời câu chuyện đi chỗ khác, hỏi Dương Thanh Già: “Như vậy Vương Sơn là chết như thế nào?”