Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 116



“Phi nhi ?”

Phượng Thần Anh nhẹ nhàng vừa gọi, Đường Phi đã vươn tay ôm chặt lấy hắn.

“Phi nhi, Phi nhi, Phi nhi......” Cảm nhận được hơi thởquen thuộc, Phượng Thần Anh để sát vào cổ Đường Phi nhẹ giọng nỉ non, hai tay bị khóa kịch liệt giãy dụa, suy nghĩ muốn ôm lại Đường Phi, lại chỉ có thể phí công phát ra thanh âm kim loại va chạm.

Đường Phi gắt gao cắn môi, thật sâu hô hấp làm cho chính mình tỉnh táo lại, rồi sau đó buông ra Phượng Thần Anh, cầm chìa khóa giải khai xiềng xích tay chân cho hắn.

“Phi nhi......” Hai tay rốt cục chiếm được tự do, nhưng Phượng Thần Anhbị thương lại bị khóa một ngày một đêm, mất đi chống đỡ sau thẳng tắp đổ về phía trước.

Đường Phi một phen đón lấy Phượng Thần Anh, lảo đảo lui về phía sau vài bước mới khó khăn đứng lại.

“Phi nhi,” Phượng Thần Anh nằm ở trên vaiĐường Phi, vươn tay phải xoa mặthắn, trong mắt hiện lên bộ mặt bị thiêu vặn vẹo, ách thanh thống khổ nói: “Ta biết ngươi là Phi nhicủa ta, ngươi là Phi nhicủa ta. Phi nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......”

Đường Phi lắc đầu, thấy được miệng vết thương trên hai tay Phượng Thần Anh sâu đến có thể thấy được xương, vết thương chưa xử lý còn đang rỉ máu. Đường Phi nhìn trong lòng lại là đau xót, cả hô hấp đều khó chịu. Tên ám vệ kianhanh chóng tiến lên, lấy ra thuốc trị thương qua loa thay Phượng Thần Anh thoa dược.

Đường Phi không dám đụng vào tay Phượng Thần Anh, chỉ gắt gao đỡ thắt lưng hắn, nức nở nói: “Chúng ta đi, rời đi nơi này thì tốt rồi......” Nói xong, liền dìu Phượng Thần Anh ra khỏi nhà tù.

“Đợi đã!” Chung Như Thủymột bên nhìn trong lòng cũng khó chịu,bỗng nhiên ngăn cản bọn họ, không đợi Đường Phi nghi hoặc, hắn liền lo lắng nói: “Ngươi đã quên, thời điểm chúng ta vào là ba người, cái này muốn như thế nào ra ngoài?! Đánh giết ra ngoài? Một đám thủ vệ trên tầng này, luận võ lâm cao thủ liền có võ lâm cao thủ!” Bọn họ còn chưa đi ra đã bị chém thành nhiều mảnh nhỏ!

Đường Phi giật mình, đúng vậy, lúc trước thầm nghĩ như thế nào tiến vào địa lao cứu người, đã quên nghĩ biện pháp bình yên ra ngoài!

“Thuộc hạ nguyện ý thay thiếu chủ lưu lại!” Tên ám vệ theo tới bỗng nhiên quỳ một gối xuống: “Chỉ cần thiếu chủ thay quần áothuộc hạ, liền vẫn là ba người, tuyệt đối không có người khả nghi.”

Chung Như Thủycùng Đường Phi trầm mặc, bọn họ cũng đều biết đây là biện pháptốt nhất. Chung Như Thủy xoay người nhìn tường, đem quyền quyết định giao cho bọn họ.

Kỳ thật, căn bản không cần quyết định. Tên ám vệ kia đã đem quần áo thoát xuống, hai tay cầm đưa tới trước mặtPhượng Thần Anh. Phượng Thần Anh đối hắn gật gật đầu, tiếp nhận. Đường Phi trầm mặc không lên tiếng giúp Phượng Thần Anh thay quần áo, trong lòng yên lặng đối tên ám vệ kia nói tiếng thực xin lỗi. Đường Phi đem Phượng Thần Anh một đầu tóc bạc cẩn thận giấu kín cũng thay đổi đâu vào đấy, xác định nhìn không ra bất luận khác thường mới nhẹ nhàng thở ra.

“Công tử, thỉnh chiếu cố hảo thiếu chủ!” Ám vệ đối Đường Phi trịnh trọng cúi đầu.

Đường Phi nắm chặt tay Phượng Thần Anh, đồng dạng trịnh trọng nói: “Ta nhất định.”

Ba người thuận lợi từ địa lao đi ra, Chung Như Thủy trấn định tự nhiên dẫn Đường Phi cùng Phượng Thần Anh, nghênh ngang ở trước hai mươi thị vệ không coi vào đâu rời đi. Bóng đêm đã trầm, cửa lao chỉ điểm có hai ngọnđèn lồng. Tuy rằng Phượng Thần Anh so với ám vệ kia cao hơn một chút, nhưng hơi hơi hạ thắt lưng cũng đã lừa gạt được thị vệở cửa lao. Chỉ cần đi ra khỏi cung này, bọn họ xem như chân chính an toàn!

Đáng tiếc, sự tình cũng không thuận lợinhư trong tưởng tượng. Trên đườngrộng lớn hôn ám, một đại đội nghi thức cùng hộ vệ thuộc về hoàng đế đã ở trước mắt, chậm rãi hướng bọn họ đi đến.

Không xong! Chung Như Thủy trừng mắt nhìn Phong Hàn Bích loan giá, sợ tới mức cả hô hấp đều đã quên !

Đường Phi cương trực thân thể đứng ở phía sauChung Như Thủy, khẩn trương ngừng lại hô hấp. Phượng Thần Anh cảnh giác nhìn loan giáở xa xa thì dừng lại, gắt gao cầm lấy tay Đường Phi.

“Các ngươi là người nào! Dám quấy nhiễu thánh giá!” Một đội hộ vệcầm đầu mở đường, đồng loạtrút ra bội đaobên hông, vẻ mặt sát phạt đem ba người vây quanh vào giữa!

Phượng Thần Anh một tay nắm cả thắt lưngĐường Phi, một tay dẫn theo cổ Chung Như Thủy lui về sau. Mà thủ vệ địa lao phía sau cũng thấy được nơi này khác thường, nhất tề chạy tới, chặn đường lui củaba người.

“Các ngươi không phải ám vệ Thánh Thượng phái tới chấp hành nhiệm vụ!” Tên thủ vệ cầm đầu kia lên tiếng nói, hiện tại có đèn lồngthay loan giá mở đường, hắn rốt cục nhìn ra một người trong đó không phải người lúc nãy tiến vào!

“Người tới, hộ giá! Những người này là thích khách, bọn họ cướp địa lao!”

Chung Như Thủy âm thầm xem thường, kêu cái gì kêu, sợ Phong Hàn Bích không biết hay sao.

“Hộ giá! Hộ giá!” Ngự Lâm quân đang trực cũng chạy tới, một đống lớn người đem ba người bao quanh ở giữa.

Phong Hàn Bích xốc lên sa liêm, từ trong loan giá đi ra, trên cao nhìn xuống ba ngườibọn họ. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra hảo hoàng hậu của hắn!

“Ngươi còn muốn nháo tới khi nào, mau tới đây!” Phong Hàn Bích thanh âm ở giữa đêm khuya có vẻ rõ ràng sắc bén, tất cả mọi người nhảy dựng, Hoàng Thượng đang nói ai?

Chung Như Thủycởi bỏ mặt nạ sắt xuống, xấu hổ đối Phong Hàn Bích cười cười, nâng tay tiếp đón: “Hi ~ Hoàng Thượng đã trễ thế này còn ra đây a? Ngắm trăng sao? Như thế nào không gọi ta!”

Toàn bộ mọi người nhận ra đó là hoàng hậu liền hấp một ngụm khí lạnh, ngườicướp ngục cư nhiên là hoàng hậu nhà bọn hắn a!

“Lại đây!” Phong Hàn Bích trong thanh âm trầm thấp đã dẫn theo một tia tức giận, ánh mắt lại lạnh như băng.

Chung Như Thủy bị ngữ khí củahắn làm hoảng sợ, đi qua? Qua rồi Đường Phi cùng Phượng Thần Anh còn có mệnh sống sao? Cúi đầu, Chung Như Thủy hít sâu một hơi, dùng thanh âm chỉ có ba người nghe thấy nhỏ giọng nói: “Ta làm con tin.” Sau đó ngửa cổ, mạnh mẽ nâng lên trung khí, mười phần thê lương hô to: “Cứu mạng a! Ta là bị uy hiếp! Bọn họ nói nếu ta không giúp, bọn hắn sẽ giết ta! Các ngươi không cần lại đây! Cứu mạng, ta sợ!”

Cái gì?!“Chân tướng” làm cho tất cả mọi người sợ tới mức không dám nhúc nhích, thật cẩn thận nhìn “ngục phỉ”(người cướp ngục), sợ bọn họ sẽ làm bị thương hoàng hậu.

Phong Hàn Bích thái dương gân xanh nổi lên, Chung Như Thủydiễn trò hắn còn không biết! Nhảy lên một cái, Phong Hàn Bíchcả xe ngựa đều chưa hạ xuống, trực tiếp bay vọt đến trước mặtba người. Lạnh lùng nhìn Chung Như Thủy, vươn tay nói: “Trẫm lại cho ngươi một lần cơ hội, lại đây!”

Chung Như Thủy ngạc nhiên, đem hai chữ “cứu mạng” cường ngạnh nuốt trở về, bị nhìn ra!

Đúng lúc này, Phượng Thần Anh rút ra bội đao bên hông để ở trên cổChung Như Thủy, thanh âm lạnh lùng nói: “Cho tất cả mọi người thối lui!”

Chung Như Thủy mồ hôi lạnh đều rơi xuống dưới, bạch mao quái diễn trò không cần quá thật nga, cổ đã cảm nhận được lưỡi dao bạc lạnh lẽo!

Phong Hàn Bích mâu sắc trầm xuống, sát khí tẫn lộ. Chung Như Thủy này không có đầu óc, hắn chân tâm giúp người khác, người khác cũng là chân tâm tổn hại hắn!

“Đều lui ra!” Phong Hàn Bích trầm giọng hạ lệnh. Chỉ một thoáng, tất cả mọi người nghe lệnh rời khỏi một dặm, khẩn trương nhìn bọn họ, tùy thời chờ đem thích khách trảm xuống dưới đao.

“Còn có ngươi, cũng thối lui.” Phượng Thần Anh cười lạnh nói. Đường Phi bất an nhìn Phượng Thần Anh một cái, Phượng Thần Anh cảm xúc còn chưa ổn định, hắn tùy thời có khả năng thật sự thương tổn Như Thủy.

Phong Hàn Bích lạnh lùng đối diệnPhượng Thần Anh, nhưng không có lui về sau một bước.

Phượng Thần Anh buộc Chung Như Thủy ngẩng cổ, lưỡi dao đè nặng yết hầutrắng nõn yếu ớt. Phong Hàn Bích trong lòng run lên, bất động thanh sắc lui về sau mười bộ.

Đường Phi cầm lấy lưng Phượng Thần Anh, ý bảo hắn không được phép thương tổn Chung Như Thủy.

Phượng Thần Anh dùng dư quang nhìn Đường Phi lo lắng liếc mắt một cái, bỗng nhiên mạnh mẽ đem Chung Như Thủyđẩy về hướng Phong Hàn Bích, sau đó một phen nắm cả thắt lưng Đường Phi bay vọt lên tường, nháy mắt mất đi bóng dáng.

“Đuổi theo! Nếu phạm nhân chống cự, giết không tha!” Phong Hàn Bích gắt gao đem Chung Như Thủy ôm vào trước ngực, hạ lệnh nói. Vừa rồi bị màn mạo hiểm kia dọa, tim hắn đập mạnh còn chưa bình phục lại, trong giọng nói càng mang theo sát ýsắc bén.

“Ngươi dám!” Chung Như Thủytừ trong lòng Phong Hàn Bíchgiãy ra: “Ngươi rõ ràng biết là ta cố ý phối hợp bọn họ diễn trò, vì cái gì còn muốn đối bọn họ như vậy?!”

Phong Hàn Bích mâu sắc trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Như Thủy, Chung Như Thủy bị ánh mắt hắn xem trong lòng chột dạ, lại quật cường cắn môi nhìn thẳng hắn.

“Ngươi phối hợp bọn họ là thật, nhưng!” Phong Hàn Bích đông lạnh Chung Như Thủy, thanh âm lãnh khốc: “Bọn họ đả thương ngươi, cũng là thật. Ai dám thương tổn ngươi, kẻ đó phải chết.”

Chung Như Thủy bỗng dưng chấn động, nghe Phong Hàn Bích nói như vậy, hắn không cảm động là giả, nhưng cao hứng hoàn toàn không dậy nổi.

“Nhưng mà, ngươi có nghĩ tớihay không, là ngươi thương tổn bọn họ trước!” Chung Như Thủy không còn kích độngvừa rồi, bình tĩnh nhìn Phong Hàn Bích nói: “Vô luận là Hoàng Diệp cũng tốt, Lang Hiên cũng tốt, thiên lý thế giới này theo ta nhận biết đều là các ngươi, những kẻ gọi là người cầm quyền dựa vào tùy hứng tùy ý thương tổn người khác! Ta không dám nói Phượng Thần Anh vô tội, nhưng hắn giết người tuyệt đối đáng chết! Đám lưu manh ở thành Đông kia, bọn họ phóng hỏa thiêu đại viện mà Đường Phi thật vất vả mới dựng nên cho những người không có nhà để về, càng chết cháy mười mấy lão nhân. Nếu không phải bọn họ thương tổn Đường Phi, Phượng Thần Anh căn bản sẽ không giết bọn họ! Còn có những người Hoàng Diệp phái tới, bọn họ một đám đều là xứng đáng! Ngươi nói, ai dám thương tổn ta, kẻ đó phải chết, bởi vì ngươi yêu ta. Phượng Thần Anh cũng giống như vậy, hắn yêu Đường Phi, cho nên ai thương tổn Đường Phi cũng phải chết!” Chung Như Thủy thật sâu nhìn Phong Hàn Bích, mắt hạnh tròn to ướt át: “Bảy năm trước ngươi và ta từng nhận quađau khổ cùngthù hận, bọn họ cũng đang nhận lấy, thậm chí, so với chúng ta càng đáng thương hơn. Phong Hàn Bích, thả bọn họ một con đường sống đi.”

Phong Hàn Bích hai đấm nắm chặt dần dần buông ra, trong mắt hàn sương cũng dần dần tan rã. Làm như nhớ lại lúc trước, Phong Hàn Bích chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở, trong mắt thanh minh tràn đầy đau lòngcùng nhu tình. Tiến lên một bước ôm lấyChung Như Thủy đang run nhè nhẹ, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, nhiều năm như vậy, vẫn đều là ta thực xin lỗi ngươi. Cho dù theo ta trở về, ngươi cũng chưa từng vui vẻ qua. Ta cũng không xứng đáng làm một người yêu, nhưng mà, ta sẽ dùng cả đời để yêu ngươi.”

Chung Như Thủy bả đầu chôn ở trước ngựcPhong Hàn Bích, buồn thanh nói: “Vậy ngươi còn muốn giết Đường Phi cùng Phượng Thần Anh không?”

Phong Hàn Bích bật cười, lớn tiếng nói: “Truyền lệnh xuống, không được thương tổn hai ngườikia, phải lông tóc vô thương đem ngườitìm về. Kính Ảnh, lần này trước hết tha tội khi quân của ngươi, ngươi cũng đi, mau chóng đem người mang trở lại.”

“Không thể cứ như vậy thả bọn họ sao? Có Đường Phi, Phượng Thần Anh sẽ không tái xằng bậy.” Chung Như Thủy ngẩng đầu rầu rĩ nhìn Phong Hàn Bích nói.

Phong Hàn Bích yêu thương nhéo nhéo hai mátrắng noãn của Chung Như Thủy, giải thích: “Không phải ta không muốn thả bọn họ, mà là hiện tại để mặc bọn họ rời đi ngược lại chính là hại bọn họ. Ngươi biết không? Tần NghịcùngPhó Tử Lưu to gan lớn mật, dám duỗi tay đến tận Quỷ Tàcủa chúng ta. Phái một đống lớn sát thủ thâm nhập Mị thành, muốn lấy mạng của Phượng Thần Anh kia. Ta vốn định trước nhốt lại Phượng Thần Anh, đợi đuổi đám ngườiTần Nghị đi, xem như bảo hộ hắn một mạng, ai ngờ ngươi lại gây họa. Hiện tại người bị ngươi để cho chạy mất, đámsát thủ lại đang chờ ở phía sau, nếu ta không ra mặt, chỉ sợ cả Đường Phi kia cũng bị liên lụy.”

“Cái gì?!” Chung Như Thủy nghe xong lập tức xù lông mao, triệt khởi tay áo lộ ra hai cánh taytinh tế trắng nõn, giận dữ nói: “Hảo cho ngươi một Tần Nghị! Hảo cho ngươi mộtPhó Tử Lưu! Dám duỗi tay đến tận nhà của ta, không hảo hảo giáo huấn một chút hai hỗn đảnkhông biết sống chết các ngươi, các ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng là gì!”

Phong Hàn Bích buồn cười ôm hắn vuốt lại lông mao, nói: “Cho nên ta không phải bảo người đi cứu bọn họ sao?” Hắn đều bỗng nhiên cảm thấy may mắn chính mình thực không giết Phượng Thần Anh thậm chí còn đi cứu người, nếu không chiếu tính tìnhChung Như Thủy, hắn đời này đều sống ở bên trong nước sôi lửa bỏng.

Chung Như Thủy vẫn chưa hết giận, nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩtrước kia Đường Phi không có người giúp thì thôi đi, hiện tại Đường Phi là người Chung Như Thủyhắn nhận thức, liền nhất định giúp hắn đem hết thảy khổ sở mệt mỏi lúc trước, từng chút từng chút đòi lại! Tần NghịcùngPhó Tử Lưu, hai tiểu tử các ngươi chờ đó cho bổn đại gia, xem ta có chỉnh chết các ngươi hay không!

----------------

Phượng Thần Anh mang theo Đường Phi một đường hướng ngoài thành chạy, thẳng đến khi Đường Phi ho khan càng ngày càng không thích hợp mới bất đắc dĩ ngừng lại.

Đợi thấy rõ bên môi Đường Phi đỏ tươi, Phượng Thần Anh rùng mình, nhanh chóng đem Đường Phi ôm vào trong ngực, vội vàng hỏi: “Phi nhi, ngươi làm sao vậy? Làm sao bị thương? Chúng ta đi tìm đại phu!” Trong lòng không ngừng tức giận chính mình vì sao vẫn không nhìn ra Đường Phi khác thường.

Đường Phi cầm lấy tay Phượng Thần Anh, lắc lắc đầu, gian nan nói: “Không sao cả, chúng ta nhanh chóng đi, ta cùng Yến Tự đã hẹn sẵn, một bên đi thiên lao đem bọn Cốc Dương cứu ra, một bên ta đi cứu ngươi. Giờ Tý liền ở trên một tòa lương đình Vân Phong Nhaithành Tây đợi, chúng ta phải đi suốt đêm!” Vân Phong Nhai tuy rằng là nơi hiểm trở, nhưng Yến Tự nói nơi đó có một đường tắt có thể tránh đi truy binh ly khai Mị thành.

Phượng Thần Anh áp chế đaulòng, thay Đường Phi lau đi máu bên miệng, xoay người cõng Đường Phi lên lưng, tiếp tục đi tới.

Lúc này đã qua giờ Hợi, từ sớm đã đen thấu. Mị thành chợ đêm náo nhiệt, đèn đuốc sáng như ban ngày, Phượng Thần Anh chỉ có thể cõng Đường Phi ở hẻm nhỏ hẻo lánh hắc ám len lỏi, hoặc ở trên nóc nhà bay đi.

Phía sau Đường Phi hơi thở suy yếu, Phượng Thần Anh lòng nóng như lửa đốt chỉ có thể một lần lại một lần khu động nội lực của mình hướng Vân Phong Nhai chạy đi, bỏ mặc việc chân khí phản phệ cùng nội thương trầm tích làm cho hắn thống khổ không chịu nổi. Nhưng mà Đường Phi tình huống so với trong tưởng tượng củahắn còn nghiêm trọng hơn, hắn phải mau chóng cùng Cốc Dương hội hợp!

-------------

Vân Phong Nhai, ở một tòa lương đình duy nhất, đã có mười mấy người đang lẳng lặng chờ. Yến Tự lo lắng ở tại chỗ đi tới đi lui, thường thường nhìn phía trước, mắt tràn đầy chờ đợi. Cốc Dương, Ưu nhi cùng Mặc Trúc từ một canh giờ trước cũng đã được cứu ra, tuy rằng tổn thất vài thị vệ, nhưng cũng là bình yên vô sự đem người cứu về. Cốc Dương bị chân khí củaPhượng Thần Anh chấn thương, sau khi uống dược đã không có gì trở ngại, hiện tại dựa ở cột đá trong lương đình nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ngược lại Mặc Trúc rắn chắc trúng một chưởngPhượng Thần Anh, dược tuy rằng đã cho hắn uống, người đến nay lại vẫn chưa tỉnh. Ưu nhi một bên chiếu cố Mặc Trúchôn mê bất tỉnh, một bên cũng nhìn phía trước. Hắn vừa mới biết được, nguyên lai công tử không có chết! Nhưng lại là Đường lão bản xấu như quỷ mỵ hắn từng chán ghét quakia! Thời điểm Yến Tự nói, hắn vẫn là không thể tin được, nhưng Thiết Hoán dùng bồ câu đưa tin đúng lúc này trở lại, nội dung phía trên làm cho mọi người khiếp sợ, trừ bỏ Yến Tựđã sớm biết chân tướng.

Nhìn Thiết Hoán tự tay viết tín, Ưu nhi mới chính thức tin, Đường lão bản chính là Đường Phi. Nghĩ đến gương mặt Đường Phi hiện tại, Ưu nhi liền khó chịu không thể hô hấp, tâm càng đau! Công tử không chết, lại bị hủy dung mạo, ba năm này, công tử nhất định rất thống khổ đi? Nhớ lại chính mình còn từng khinh thường dung mạohắn, liền càng thêm áy náy thống khổ. Ánh mắt vội vàng nhìn phía trước, Ưu nhi âm thầm cầu nguyện, công tử, nhất định phải bình an trở về a!

Yến Tự ở trước đình lo lắng qua lại hai bước, nghĩ phía trên thư do Thiết Hoán dùng bồ câu đưa tới còn nói Hoàng Diệp Lang Hiêncư nhiên phái sát thủ lẻn vào, bảo bọn họ cẩn thận một chút, nàng liền càng thêm nóng lòng như lửa đốt, lo sợ bất an. Nếu thiếu chủ cùng công tử gặp phải đám sát thủ thì sao? Nên làm cái gì bây giờ? Lắc đầu, Yến Tự thầm nghĩ không được, cho dù tiết lộ hành tung hiện tại củabọn họ cũng phải đi tiếp ứng thiếu chủ cùng công tử!

Yến Tự xoay người, ngoắc tay gọiđám tử sĩ cùng bọn thị vệ tụ tập, thương nghị đối sách.

Vân Phong Nhai, một chỗ trong rừng sâu.

“A ! !” Phượng Thần Anh một tiếng gầm điên cuồng, một tay giơ lên kiếm phất tay chém đứt cánh taymột người, hắn đã giết đỏ cả mắt rồi. Kiếm trong tay đã cuồn cuộn nổi lên từng chỗ nứt gãy, Phượng Thần Anh tùy tay vứt bỏ, phản thủ hút lên thanh kiếm khác trong tay một khối thi thể trên đất, trên mặt cùng đầu bạc đã dính đầy máu tươi củađịch nhân. Đường Phi được hắn vững vàng cõng ở trên lưng, không cho bất luận kẻ nào chạm tới hắn.

Mặt đất đã vây quanh một vòng thi thể, nhóm sát thủ đánh bất ngờ không dám tái tùy tiện tiến lên. Bọn họ ngày hôm trước cũng đã thâm nhập Quỷ Tà, luôn luôn thu thập tin tức Phượng Thần Anh, thẳng đến hôm nay bọn họ mới tìm được. Khi Phượng Thần Anh từ trong hoàng cung trốn ra, bọn họ cũng đã theo đuôi ở phía sau hắn. Chỉ là ngại trên đường cái nhiều người, bọn họ không dám tùy tiện động thủ, thẳng đến khi Phượng Thần Anh mang theo Đường Phi tiến nhập Vân Phong Nhai, bọn họ rốt cục mới xuống tay! Nhưng mà bọn họ lại không nghĩ tới, Phượng Thần Anh bị thương còncõng trên lưng một người mà vẫn khó đối phó như thế! Đột kích bất ngờ không thành, ngược lại bị hắn giết bảy tám người!

Nhìn đầu bạc nhiễm huyết, Phượng Thần Anhquét qua những người chung quanh cười lạnh, hai mươi sát thủ còn lại không hiểu rùng mình một cái, trong mắt có chút sợ hãi. Lúc này Phượng Thần Anh không giống như người, lại như một Tu La tóc bạc từ địa ngụcthị huyết tàn bạo!

Bỗng nhiên, một sát thủ trong đó đánh vỡ trầm mặc, trầm giọng quát: “Chủ thượng có lệnh, lấy không được mạng của Phượng Thần Anh đem đầu đi gặp! Giết!”

Lời này vừa nói ra, nhóm sát thủ không còn sợ hãi, ăn ý đem Phượng Thần Anh vây quanh thành một vòng tròn, huy kiếm mà lên!

Phượng Thần Anh bóng người chợt lóe, nhóm sát thủ thấy hoa mắt, Phượng Thần Anh đã không còn ở tại chỗ!

Trong đó một sát thủ đột nhiên ngẩng đầu, kinh hô một tiếng! Nguyên lai Phượng Thần Anh cõng Đường Phi phóng người lên giữa không trung!

Phượng Thần Anh thân hình nhanh như quỷ mị, tại thời điểm sát thủ kia ngẩng đầu đồng thời kiếm đã thẳng tắp đâm vào mắt phải hắn, xuyên não mà qua! Mà đúng lúc này, lại một gã thích khách khác huy kiếm bổ tới!

Phượng Thần Anh trong lòng rùng mình, sát thủ kia là ở phía sau hắn! Quăng kiếm mạnh mẽ xoay người, nâng tay bắt được mũi kiếm, mũi kiếm cùng ngực Phượng Thần Anh chỉ kém một phần khoảng cách. Phượng Thần Anh nương theo tên sát thủ kia,cõng Đường Phi hướng phía sau lui lại, thoát ly vòng chiến.

Lúc này, lại có bốn gã cách Phượng Thần Anh gần nhất sáp tới gần, mắt thấy bốn thanh kiếm chuẩn bị đem Phượng Thần Anh cùng Đường Phi trên lưng hắn chém xuống! Đường Phi nhắm mắt lại, ôm sát cổPhượng Thần Anh, có thể chết cùng một chỗ, cũng là một loại hạnh phúc đi?

Tại thời khắc mành chỉ treo chuông, có một hắc y nhân lăng không đứng chổng ngược phóng xuống !

“Loảng xoảng lang” mấy tiếng, kiếm củabốn gã sát thủ kia thế nhưng lại bị hắc y nhânbỗng nhiên xâm nhập đoạt đi!

Kính Ảnh một cái xoay người vững vàng rơi xuống đất, lưu tinh chùy trong tay ở bên người hắn chuyển hai vòng cũng vững vàng trở lại trên tay, đồng thời còn có bốn thanh kiếm kia! Nhóm sát thủ kinh ngạc nhìn Kính Ảnhbỗng nhiên xuất hiện, trên mặt hắn mang theo mặt nạsắt của ám vệ, đám sát thủ không rõ ràng lắm thân phận hắn,nhất thời không dám vọng động.

Đường Phi trợn mắt nhìn lại, mắt tràn đầy kinh hỉ, là Kính Ảnh!

“Thiết!” Kính Ảnh nhíu nhíu mày, tùy tay đem bốn thanh kiếm đoạt đượcvứt trên mặt đất, không kiên nhẫn nhìn trước mắt đám sát thủ. Nhân số rất nhiều, mà người của hắn còn chưa tìm đến. Kính Ảnh là dựa vào năng lực điều tra nhiều năm mới ở thời khắc tối mấu chốt tìm được Phượng Thần Anh cùng Đường Phi, nếu hắn tái đến chậm một bước, phỏng chừng hoàng hậu nương nương sẽ vừa khóc vừa đem hắn bái tế đồng hương. Hoàng đế bệ hạ chủ tử phỏng chừng sẽ không ngăn cản, cũng có khả năng cùng giúp hoàng hậu nương nương đốt lửa thắp nhang.

Dù sao đều là chết, không bằng chết oanh oanh liệt liệt một chút, bị đem đi bái tế thật sự quá dọa người! Kính Ảnh tay phải dẫn theo lưu tinh chùy, tay trái ở sau lưng nhoáng lên một cái, trong tay liền nhiều hơn một thanh đoản kiếm. Đoản kiếm tinh quang lóe ra, trên thân phiếm hàn quanglạnh lẽo, vừa thấy liền biết là bảo kiếm chém sắt như chém bùn.

Phượng Thần Anh đứng ở phía sau Kính Ảnhlạnh lùng nhìn người bỗng nhiên xuất hiện, không biết hắn vì cái gì muốn cứu bọn họ. Chiếu vừa rồi tình huống ở hoàng cung, Phong Hàn Bích đã muốn giết hắn mới đúng.

“Năng lực của ta có hạn, giữ không được bao lâu, các ngươi thừa dịp hiện tại có bao xa thì chạy bấy nhiêu.” Kính Ảnh linh hoạt xoay chuyển thanh đoản kiếm này, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Đường Phi trên lưng Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, nói: “Nếu các ngươi như vậy vẫn không sống được, hoàng hậu nương nương cũng không thể trách ta.”

“Đi!” Kính Ảnhhét lớn một tiếng, tay trái đoản kiếm tay phải lưu tinh chùy, nhằm về phía đám sát thủ! Kính Ảnh thân hình nhanh như thiểm điện, hữu công tả thủ, một công một thủ đã hạ sát xong ba người!

Phượng Thần Anh nắm thật chặt Đường Phitrên lưng, xoay người bỏ chạy. Đường Phi hồi đầu nhìn Kính Ảnhgiữ chân cho bọn họ rời đi, vô thanh nói tiếng cảm tạ.

Kính Ảnh võ công dù cao, cũng không có khả năng bằng thực lực một mình ngăn trở mọi người. Nhóm sát thủ ăn ý để lại mười người cùng Kính Ảnh triền đấu, còn thừa bảy người toàn bộ hướng Phượng Thần Anh cùng Đường Phi đuổi theo.

Kính Ảnh liếc mắt một cái đám sát thủ truy qua, cười khổ, cái này thật sự không biết nên công đạo như thế nào. Bất quá, Kính Ảnh ngẩng đầu lẻn đến trước một gã sát thủ, giơ tay chém xuống, sạch sẽ lưu loát dùng đoản kiếm trong tay chặt rơi đầu đối phương! Trong mắt mang theo tiếu ýthị huyết, hắn thế nhưng thật ra muốn cảm kích chủ tử đã cho hắn một lần cơ hội đại khai sát giới!

Phượng Thần Anh cõng Đường Phi hướng lương đình đã hẹn sẵn chạy vội. Đường Phi nghe Phượng Thần Anh thở dốc càng ngày càng trầm trọng, hắn biết vừa rồi trận chiến kia đã hao hết nội lựccuối cùng của hắn, hiện tại Phượng Thần Anh đã là tên mạnh hết đà. Kính Ảnhnăng lực hữu hạn, hắn không có khả năng đem toàn bộ sát thủ đều ngăn lại .

Quả nhiên, vừa chạy ra khỏi khu rừng kia, phía sau đã truyền đến rất nhiều tiếng bước chândồn dập. Đường Phi lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc này, Phượng Thần Anh cước bộ chậm lại.

Đường Phi đang lúc nghi hoặc, chợt nghe Phượng Thần Anh thanh âmbình tĩnh mà kiên quyết: “Phi nhi, đợi ta đem ngươi giấu kỹ, sẽ đem những người đó dẫn dắt rời đi. Đợi xác định an toàn, ngươi lập tức cùng bọn họ Yến Tự hội hợp, lập tức rời khỏi!”

Nói xong, liền muốn dừng lại đem Đường Phi buông xuống, vì hắn tìm một chỗan toàn ẩn thân.

“Tiếp tục chạy!” Phát hiện ý đồ Phượng Thần Anh,Đường Phi gắt gao ôm lấy cổhắn, toàn thân bám vào trên người, ngoan thanh nói: “Phượng Thần Anh, ngươi nhớ kỹ, ba năm trước đây ta mặc kệ chân tướng như thế nào, cho tới nay đều là ngươi nợ ta! Lần này nếu ngươi thật sự đem ta buông xuống, ngươi vĩnh viễn cũng không còncơ hội, ta sẽ hận ngươi cả đời!”

Phượng Thần Anh vừa định buông tayliền hơi hơi ngưng trệ, hốc mắt nóng rực, nắm thật chặt cánh tay, Phượng Thần Anh cước bộnhanh hơn.

“Ta sẽ không buông ngươi, ta vĩnh viễn cũng không buông ngươi!” Phượng Thần Anh đem Đường Phi chặt chẽ cõng ở trên lưng, trong mắt là ý chí kiên quyết mạnh mẽ. Hắn cùng Đường Phi yêu nhau, thật sự không còn đủ khả năngdậy nổi một tia khúc chiết, mặc dù chết, bọn họ cũng muốn chết cùng một chỗ!

Phượng Thần Anh cùng Đường Phi đã chạy tới được vách đáVân Phong Nhai, nơi này cách lương đình đã không còn xa! Nhưng mà, đúng lúc này truy binh đuổi tới!

Nhóm sát thủ dần dần tới gần hai người, Phượng Thần Anh đem Đường Phi buông xuống, ngược lại đem hắn ôm vào trong lòng, mắt phượng lãnh lệ nhìn chằm chằmbọn hắn.

“Giết!” Một người ra lệnh, bảy người nhất tề mà động, tay cầm binh khí đi lên phía trước!

Phượng Thần Anh nguyên bản sau khi tẩu hỏa nhập ma, nội lực so với trước kia chỉ còn lại bảy thành, sau lại mấy lần lạm dụng nội lực, hơn nữa vừa rồi không muốn sống loạn chém giết, nội lực đã sớm cạn kiệt. Hiện tại chỉ bằng võ công cùng bản năng né tránh, tận lực bảo hộ Đường Phi không bị thương tổn, mà trên người hắn đã tràn đầy đao thương lớn lớn nhỏ nhỏ!

Đường Phi được che chở chặt chẽ cắn răng không cho nước mắt chảy xuống, ở khi một tên sát thủ huy đâm về phía ngực Phượng Thần Anh, Đường Phi mạnh mẽ ôm Phượng Thần Anh lui về sau một bước, sau đó thân thủ từbên xương sườn của Phượng Thần Anh xuyên qua, bắt được một kiếm này! Vẫn đều là Phượng Thần Anh vì hắn lấy tay đỡkiếm, lần này nên đến phiên hắn!

“Phi nhi! Ta giết ngươi!” Phượng Thần Anh chợt quát một tiếng, xoay người dùng hết một tia nội lực cuối cùng đem tên sát thủ bị Đường Phi chế trụ một chưởng đánh bay!

Nhưng chính là một cái quay người này mà buông tay, Phượng Thần Anh cùng Đường Phi đã bị nhóm sát thủ tách ra!

Phượng Thần Anh quay đầu muốn đem Đường Phi mang về, nhưng kiếm của một tên sát thủ khác đã chặn đường hắn, một kiếm chém vào trên vai Phượng Thần Anh!

Hai mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm chằm sát thủkia, sát thủ đó bị ánh mắt Phượng Thần Anh dọa, nhất thời động tác ngưng lại. Phượng Thần Anh tay đã kháp vào trên cổhắn, sát thủ kia chỉ nghe thấy thanh âm “rắc rắc” làm hàm răng như nhũn, sau đó liền gãy cổ chậm rãi té trên mặt đất, hắn thậm chí cả nửa điểm kêu lên cũng chưa phát ra.

Đường Phi chật vật tránh thoát một kiếm, còn chưa kịp phản ứng, lại bị một người làm cho lui về bờ vực phía sau. Mắt thấy kiếm tiêm đã tới gần trước mắt, Đường Phi dưới chân lại bỗng nhiên không còn chỗ đứng, ánh mắt mờ mịt nhìn kiếm kia chợt rời xa ra, mà thân thể không tự chủ được ngã xuống.

“Thần Anh......” Trước khi rơi xuống vực, Đường Phi thấy, chình là Phượng Thần Anh vẻ mặt thống khổtuyệt vọng. Trái tim đột nhiên đau, ba năm trước đây, Phượng Thần Anh tìm được thi thể “chính mình”, có phải hay không cũng là bộ dạng này? Thần Anh, không cần thống khổnhư vậy, ta không muốn nhìn thấy ngươi thống khổ......

Phượng Thần Anh há to miệng, đầu trống rỗng. Hắn muốn la lên, hắn muốn kêu “Phi nhi”, nhưng trừ bỏ hầu trung phát ra tiếng thống khổ tê rống, hắn cái gì cũng không nói nên lời. Hắn cái gì đều nghe không được, cước bộ không tự chủ được rất nhanh đi theo Đường Phi.

Phi nhi, ngươi đã nói, nếu lần này ta tái buông ngươira, ngươi sẽ không tiếp tục cho ta cơ hội, ngươi sẽ hận ta cả đời. Ta không cần, ta không cần ngươi hận ta, ta sẽ không buông tha ngươi......

“A, Phi nhi, ta bắt lấy ngươi, ta sẽ không tái buông ngươi......” Phượng Thần Anh trong mắt chỉ thấy có duy nhất Đường Phi rơi xuống núi, bởi vì hắn cũng nhảy xuống theo, vươn cánh tay, bắt được tay Đường Phi. Gắt gao nắm chặt, đến chết cũng sẽ không buông ra.

“Thiếu chủ! Công tử!” Ưu nhi trơ mắt nhìn hai người rơi xuống vực, bi thương hô to. Hắn đã tới chậm, hắn đã tới chậm! Yến Tự vốn là sợ bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn, vốn định tự mình dẫn mười tên tử sĩ quay đầu tiếp ứng bọn họ. Nhưng Yến Tự thân đang mang thai, người duy nhất còn có khả năng hành động là Ưu nhi liền đảm nhiệm trọng trách này. Bọn họ đã mau chóng chạy đến, lại vẫn là chậm một bước!

“Giết bọn họ! Đem bọn họ toái thi vạn đoạn!” Trong mắtƯu nhi, chỉ còn cừu hậnxâm nhập cốt tủy.

------------------