Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 2: Đây là đâu?



Đường Phi mờ mịt mở mắt, chung quanh đều là màu trắng chói mắt, tườngmàu trắng, giường màu trắng, còn có một bác sĩ mặc áo Blouse trắng.

Nguyên lai, khi nãy đều là nằm mơ...... May mắn chỉ là nằm mơ, may mắn hắn còn có cơ hội gặp lạiTrần Thần.

Đúng rồi, Trần Thần đâu? Hắn như thế nào không ở đây?

Đường Phi gian nan cử động đầu, ở bốn phía phòng bệnh nhìn quanh, rốt cục thấy được Trần Thầnvẻ mặt tái nhợt đứng ở góc, Đường Phi mới cảm thấy an tâm.

“Trần Thần......” Đường Phi đè nặng cổ họng kêu lên, nhưng Trần Thầnlại không cử động, giống như không có nghe thấy,vẫn là vẻ mặt tái nhợt nhìn hắn, ánh mắt đỏ bừng.

Trần Thần làm sao vậy? Đường Phi nghi hoặc, chẳng lẽ là chăm sóc hắn nên mệt mỏi? Đường Phi giương lên khóe miệng, nhịn không được lộ ra một tươi cườiấm áp, chỉ có Trần Thần, vĩnh viễn cũng đều không oán không hối hận ở bên hắn, chiếu cố hắn.

“Trần Thần, lại đây......” Đường Phi khàn khàn nói, ta có lời muốn nói với ngươi, tuy rằng thời điểm hiện tại không thích hợp, nhưng vẫn muốn nói với ngươi......

Nhưng Trần Thần vẫn là đứng ở cái góc kia không nhúc nhích, không, hắn đang run rẩy, ánh mắt tràn đầy thống khổ cùng tuyệt vọng.

“Trần Thần......” Đường Phi tâm cảm thấy đau không rõ nguyên do, là ai? Là ai làm cho ngươi khổ sở như vậy?

Trần Thần trong mắt đỏ bừng chảy xuống một giọt nước mắt, sau đó lại càng nhiều, chảy liên tục không ngừng.

“Trần Thần......” Đường Phi đau lòng,muốn nâng tay lên giúp hắn lau đi nước mắttrên mặt, hắn chưa từng thấy quaTrần Thần khóc, đến tột cùng là ai khi dễ hắn?!

Trần Thần cứnhư sụp đổ, ngã ngồi xuống trên mặt đất, thống khổ nức nở, hai cặp mắt đẫm lệ kia vẫn đang nhìn Đường Phi.

“Trần Thần...... Đừng khóc......” Đường Phi gian nan đứng dậy, bác sĩ cùngy tábên cạnh đang nói cái gì đó, hắn một chút cũng đều nghe không rõ ràng, hắn chỉ muốn cố gắng hướng Trần Thần đi đến.

“Trần Thần, ta thích ngươi, đừng khóc......” Đường Phi rốt cục đem câu nói trong lòng nói ra, sau đó thất tha thất thểu đi về phía Trần Thần.

“Đường Phi !” Trần Thần bỗng nhiên nhìn hắn, bi thương hét to, thanh âm tuyệt vọng.

Đường Phi chấn động, quay đầu nhìn về phía giường bệnh ….

“Trần Thần !” Đường Phi đột nhiên mở bừng mắt, ngồi ở trên giường hít từng ngụm từng ngụm không khí, mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y của hắn.

“Công tử !” Ưu nhi lo lắng vọt tới trước giường nhìn Đường Phi.

Đường Phi đột nhiên chấn động, công tử? Vừa rồi cái kia mới là mộng sao? Đường Phi quay đầu nhìn về phía Ưu nhi, vẻ mặt không dám tin cùng hoảng sợ, rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?

“Tỉnh?”

Thanh âm làm cho người ta không thoải mái, trêu tức, lãnh khốc, lại không mang theo một chút cảm tình nào.

Đường Phi theo hướng âm thanh nhìn lại, một người nam nhân, đang ngồi ở bên một cái bàn tròn giữa phòng, ánh sáng vàng cam mờ nhạt chiếu vào gương mặt trắng bệch tuấn mỹ, hắn đang uống trà, khóe miệng còn mang theo một tia cười như không cười, dẫn ra đôi môi mỏng màu đỏ tương, nếu không nhìn thấy bờ ngựchắncòn đang phập phồng, Đường Phi nhất định nghĩ bản thân đã nhìn thấy quỷ.

Ưu nhi nhìn xem công tửnhà mình, lại nhìn qua chủ nhâncủa phủnày, âm thầm kinh hãi. Lão gia ở trong này hơn nửa canh giờ, mà công tử cũng trong nửa canh giờ bị sốt ăn nói mê sảng, gọi tên của mộtnam nhân khác, càng nghiêm trọng hơn là, công tử còn nói thích hắn.

Đường Phi cứ như vậy im lặng nhìn Phượng Thần Anh, trong mắt có rõ ràng đề phòng, trực giác nói cho hắn biết nam nhânnày rất nguy hiểm.

“Ở Quỷ Môn Quandạo một vòng, lá gan ngươi so với trước kia còn lớn hơn nữa!” Phượng Thần Anh tựa tiếu phi tiếu cùng Đường Phi đối diện, trước kia Phương Lâm chưa bao giờ dám nhìn thẳng hắnnhư vậy, tuy rằng cả ngày đều nói muốn giết hắn, nhưngtuyệt đối không dám như vậy nhìn hắn, bởi vì tâm của Phương Lâmđã sớm sinh ra sợ hãi đối với hắn. Nhưng cònPhương Lâm hiện tại này, tuy rằng thực suy yếu, nhưng lại nhìn không ra một tia sợ hãi nào trong mắt hắn.

Đường Phi luôn luôn là một nam nhâncường đại, vô luận là bình thường hay là ở trên giường, hắn đều có thói quen chủ đạo, càng không có chỗ nào sợ hãi. Tuy rằng hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm tình trạnghiện tại của mình, cũng không giải thích được hết thảy hiện tượngquái dịphát sinh trước mắt, nhưng khí thế của hắn vẫn không giảm bớt nửa phần. Cảnh giác trước cái nhìn mang ý nghĩa xâm chiếm củanam nhân kia, Đường Phi giương lên một nụ cười lạnh:“Lá gan của ta cho tới bây giờ cũng chưa hề nhỏ.” Vừa nói ra, Đường Phi liền ngẩn người, thanh âm này như thế nào lại xa lạ như vậy? Tựa như không giống như thanh âm của chính mình!

“Công tử!” Ưu nhi vốn là đang sợ Phượng Thần Anh tới mức mất đi nửa cái mạng, lời này của Đường Phi vừa ra thiếu chút nữa lại dọa luôn nửa cái mạng còn lại của hắn! Công tử làm sao dám cùnglão gia nói chuyện như vậy! Bất quá Ưu nhi là một người hầutrung thành, chủ tử gặp nạn hắn đương nhiên phải gánh. Ưu nhi mặt hướng về Phượng Thần Anh quỳ xuống, run giọng nói:“Cầu lão gia tha cho công tử, công tử bị trọng thương chưa lành, lại còn là bị chấn thương đầu óc, hơn nữa sốt lâu như vậy nên mới có thể ăn nói hồ đồ, hắn không phải cố ý! Cầu lão gia tha mạng!”

Đường Phi cau mày nhìn Ưu nhi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tâm cảm thấy vô cùng chán ghét, điều này làm cho hắn nhớ tới trước đây, cũng có một thân ảnh nhỏ gầy khóc quỳ trên mặt đất, cầu xin những người đó tha cho hắn. Đường Phi một trận buồn nôn, hắn muốnói ra!

Đường Phi vừa định đưatay đem Ưu nhi kéo lại, Phượng Thần Anh bỗng nhiên đứng lên hướng hắn đi tới. Đường Phi chau mày toàn thân đề phòng, trong lòng tính toántình trạng thân thể hiện tại,có thể nắm chắc được mấy phần đánh thắng hắn.

Phượng Thần Anh đương nhiên cảm giác được đề phòng cùngsát khí ẩn ẩn toát ra của hắn, bất quá cái này đối với hắn mà nói căn bản không đáng nhắc tới, hắn cho tới bây giờ cũng không đem mấy công phu mèo què của Phương Lâm để vào mắt.

Phượng Thần Anh đi từng bước một tới gần Đường Phi, thân thể Ưu nhi đã đều run rẩy không ngừng, âm thầm vận khởi chân khítrong cơ thể, nếu Phượng Thần Anh muốn giết Phương Lâm, hắn cũng chỉ có thểhy sinh tínhmạng để cứu giúp!

Ngay tại thời điểm Đường Phi cùng Ưu nhi đều nghĩ đến Phượng Thần Anh muốn động thủ, hắn lại cách chiếc giường còn có năm bước thì ngừng lại, khẽ cười nói:“Hảo hảo nghỉ ngơi.” Sau đó đi thẳng ra cửa.

Đường Phi lòng tràn đầy nghi hoặc nhìn Phượng Thần Anh, trong lòng thầm nghĩ tên này sẽ không phải bị bệnh thần kinh chứ ? Ưu nhi lại nhẹ nhàng thở ra, mạng nhỏ đã được bảo toàn.

Phượng Thần Anh bỗng nhiên dừng lạiở trước cửa, sau đó quay đầu hai mắt âm trầmmỉm cười đối Ưu nhi nói: “Không có lần sau.”

Ưu nhi chấn động, mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, thanh âm run run nói: “Nô tài đã rõ......” Chủ nhân biết, hắn vừa rồi đã vận chân khí.

Đường Phi nhanh chóngđến đỡ Ưu nhi dậy, thời điểm ngẩng đầu lại phát hiện Phượng Thần Anh đã ly khai. Lời hắn nói vừa rồi, là có ý tứ gì?

Ưu nhi thở phì phò cả người xụi lơ, qua một hồi lâu mới từ trong cổ áp lực vô hình của Phượng Thần Anh tỉnh táo lại, bắt gặpPhương Lâmđang nhìn hắn, lập tức nói: “Công tử, Ưu nhi đi nấu chút nước ấm cho ngài tắm rửa?”Phương Lâm Nhiệt bị sốt cao lại ra rất nhiều mồ hôi, Ưu nhi đều ở một bên giúp hắn lau.

Đường Phi tuy rằng cảm thấy toàn thân dính mồ hôi nhớp nháp, rất muốn sảng khoái tắm rửa một phen, nhưng hiện tại tình huống tối quan trọngtrước mắt chính là làm rõ ràng hắn rốt cuộc đang ở nơi nào!

“Đợi đã” Đường Phi gọi Ưu nhilại, hắng giọng hỏi: “Ta rốt cuộc ở nơi nào ? Vừa rồi người kia là ai, còn ngươi là ai? Lại vì cái gì gọi ta là ‘Công tử’?” Coi như hắn đượcngườikhác cứu, tình huống cũng không thể là như vậy, không thể mặc cổ trang trên người!

“Công tử?!” Ưu nhi thét một tiếng kinh hãi, chân mềm nhũn lại ngã xuống đất, đôi môi run run nói: “Công tử ngài đừng dọa ta, ngài như thế nào lại không biết lão gia, không biết Ưu nhi? Ngài nhất định là bị sốt đến hồ đồ, để Ưu nhi thỉnh đại phucho ngài, lập tức đi thỉnh đại phu cho ngài!” Nói xong liền chạy.

Đường Phi một phen giữ chặt hắn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hắn có một loại dự cảmthật không tốt.

“Ta thật sự không biết các ngươi.” Đường Phi trầm giọng nói, thanh âm vẫn xa lạnhư cũ, đầu của hắn lại bắt đầu đau.

“Công tử, công tử, công tử.......” Ưu nhi rơi lệ đầy mặt nỉ non gọi, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Đường Phi, thống khổ nói: “Công tử! Là Ưu nhi hại ngài, nếu như không phải vì cứu Ưu nhi, công tử sẽ không bị thương như vậy, lại càng không vì vậy mà mất trí nhớ, công tử, Ưu nhi xin lỗi người!”

Mất trí nhớ? ! Hài tử này đến tột cùng là đang nói cái gì? Vì cứu hắn? Đường Phi trong lòng càng ngày càng nhiều nghi vấn, cũng càng ngày càng lo lắng, kích động hỏi: “Đem tất cả nói lại cho rõ ràng, nơi này đến tột cùng là nơi nào? Ngươi là ai, nam nhânkia là ai? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Công tử ngài đừng kích động!” Ưu nhi tiến lên đỡ lấy Đường Phi, khẽ cắn môi lau khô nước mắt mới nói: “Công tử bị thương, đều do Ưu nhi......”

Đường Phi ở trong này không gọi Đường Phi, gọi làPhương Lâm, là một đại thiếu gia của một tiêu cục nhỏ. Bởi vì bị chủ nhân nơi này nhìn trúng, cho nên bị nạp vào trong phủ, địa phương này gọi làPhượng Tê Các, chủ nhân chính là nam nhân vừa rồi -- Phượng Thần Anh. Nhưng là Phương Lâm mới vào phủ không đến nửa tháng, bởi vì công khai bất mãn đối với Phượng Thần Anh,mà bị đám nam quân của hắn liên thủ giáo huấn một trận, bị gậy mộc đập vào trên đầu, tuy đầu không bị nứt, nhưng thiếu chút nữa cũng đã giết chết hắn. Sau đóPhương Lâm vẫn hôn mê bất tỉnh, thẳng đến hôm nay mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Đường Phi lẳng lặng nghe xong, qua hồi lâu mới nói: “Đi giúp ta nấu chút nước ấm đi, ta muốn tắm rửa.”

Ưu nhi lo lắng nhìn Phương Lâm liếc mắt một cái, xác định hắn không có dị trạng gì mới đứng dậy đi đun nước.

Đường Phi hạ mắt nhìn hai taychính mình, trông thực xa lạ, tái nhợt không chút huyết sắc, ngón tay thon dài, lòng bàn tay mỏng manh. Đây không phải là tay hắn, tay hắn không có khả năng xinh đẹpnhư vậy. Trần Thần trước kia còn cười nhạo tay của hắn giống như bàn tay thường xuyên làm việc nhà nông, thô ráp, nâu nhạt, cùng với bề ngoài anh tuấn củahắn nửa điểm cũng không phù hợp. Hắn vẫn còn chưa biết nơi này là chỗ nào, Ưu nhi lý giải sai ý tứ của hắn. Bất quá cái này đã không còn trọng yếu, dù sao Đường Phi cũng đã có được đáp án hắn muốn. Nguyên lai nơi này không phải là cái thế giới kia, hắn đã đi tới một không gian chưa biết, hắn đã về thời cổ đại. Thậm chí, hắn còn không phải là bản thân hắn.

Đường Phi nhớ tới giấc mộng vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy chính mình đang nằm ở trên giường, không còn sự sống. Hắn, đã chết đi? Cho nên trong mộng,Trần Thần mới có thể thống khổ như vậy,tuyệt vọngnhư vậy. Hắn rốt cuộc vẫn làchưa thể chính miệng nói với Trần Thần câu nói kia ......

Ưu nhi đã đem nước ấm chuẩn bị kỹ lưỡng, đổ đầy dục dũng, vừa định hầu hạ Phương Lâm tắm rửa,Phương Lâm đã nói: “Ta tự mình làm là được, ngươi, ra ngoàitrước đi......”

Ưu nhi sửng sốt, nhìn gương mặt mỏi mệt của Phương Lâmmột hồi lâu mới nói: “Dạ, công tử. Nếu như ngài có cái gì phân phó, Ưu nhi ở ngay tại bên ngoài.” Sau đó đối với Phương Lâmcúi chào một cái, lặng lẽ lui ra ngoài.

Đường Phi bám lấy cột giường đứng lên, nhắm mắt lại đợi một hồi lâu, cảm thấy cơn chóng mặt không còn mãnh liệt như trước, mới chậm rãi đi đến phía sau tấm bình phong. Thời điểm muốn cởi quần áo, Đường Phi lại nhìn quần áo trên người một hồi, mới tìm được cách cởi ra.

Đường Phi nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong nước, mái tóc đen dài óng ả. Gương mặt không còn giống như chính mình lúc trước, anh tuấn tà khí, hiện tại lại tràn ngập cảm giác dụ hoặc. Khuôn mặt này tái nhợt gầy yếu, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt còn có chút tính khí trẻ con. Đường Phi cười khổ, quả nhiên không phải chính mình, bất luận là tuổi hay chiều cao so với trước kia cũng không sai biệt lắm, chỉ là hình thể so với trước đây gầy yếu hơn nhiều, cao cao gầy gầy thoạt nhìn giống một cây gậy trúc.

Ngâm mình trong dục dụng khoảng mười phút, cơn đau trong đầu Đường Phi rốt cục cũng giảm bớt, “Ưu nhi” kia rất cẩn thận, trong nước còn bỏ thêm ít hương liệu định thần. Phương thức ngâm mình như vậy hắn trước kia cũng đã thử qua, cùngvới Trần Thầnở trong một phòng tắm hơi lớn, mỗi người một cái dục dũng, ở trong cùng một gian phòng lớn tiếng cười nói, cất cao giọng hát.

Trần Thần...... Đường Phi đầu óc dần dần thanh tỉnh lại, hơi nước nóng bốc lên làm cho hắn hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân. Thân thể này không phải của mình, nhưng ý thức vẫn là của hắn. Đường Phi khẽ chấn động, hắn chưa bao giờ tin vào quỷ thần, hắn chỉ luôn luôn tin tưởng chính mình. Nhưng hiện tại hết thảy sự kiện quỷ dị đã phát sinh đãlàm cho hắn phải suy nghĩ đến chủ nghĩa duy tâm mà người khác hay nói: linh hồn của con người?! Đường Phi ánh mắt ngập tràn kinh hỉ, nói như vậy hắn có khả năng không có chết! Nếu linh hồn của hắn tách ra nhập vào thân thể này, như vậy phải chăng linh hồn của thân thể này cũng có khả năng nhập vào thân thể của hắn? Khả năng này xem ra cũng rất lớn, Đường Phi đang hưng phấn run rẩy, nếu thật là nói như vậy, hắn còn có khả năng trở về! Hắn có thể trở về!

Đường Phi dúi đầu vào trong nước, làm cho chính mình tỉnh táo lại, khoảng ba mươi giây sau, Đường phi mới từ trong nước chui lên, thở phì phò nhớ lại ngày gặp chuyện không may đó, đến tột cùng là có sự kiện gì đặc biệt mới dẫn đến kết quảnhư vậy.

Ngày đó có bão, gió rất lớn thổi không ngừng, bầu trời cứ giống như nứt ra một lỗ hổng làm cho nước cứ ào ào đổ xuống. Trừ bỏ chuyện này, hôm đó cũng không có hiện tượng kỳ lạ gì nảy sinh, ngay cả sấm chớp cũng không có. Thuyết tương đối của Einstein nói rằng khi có một tốc độ tương đương hoặc lớn hơn vận tốc ánh sáng thì sẽ có thể tiến vào một không gian bốn chiều rất huyền diệu, cũng tức là mộtthế giới song song khác. Nhưng là, lúc ấy có cái gì tốc độ tương đương mới làm cho không gian bốn chiều xuất hiện? Rõ ràng không có, hắn thật ra đã chết rất nhanh. Cho nên khả năng này tính là nhỏ nhất, bởi vì đi vào thế giới này không phải là thân thể hắn, mà là ý thức, tức linh hồn của hắn.

Nếu như tình huống không phải xuất phát từ bên kia, có thể hay không là từ bên này?

Đường Phi từ dục dũng đi ra, tùy ý cầm lấy một tấm vải khô trùm lên mái tóc đang ướt, nhìn nhìn mấy dụng cụ đặt ở bên cạnh dục dũng, lại cầm lấy một tấm vải khô cùng loại lau khô thân thể, sau đó tìm một tấmnhìn giống như khăn tắmcột vào quanh hông, hoàn toàn không nhìn tới một kiện nội y màu trắng mà Ưu nhi đã chuẩn bị tốt cho hắn.

“Ưu nhi phải không? Mời vào.” Đường Phi lau tóc, dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ đèn cầy đánh giá bài trí trong phòng này, cách trang trí đều rất đơn giản, đặc biệt là bốn phía đều tràn ngập hương vị hoa cỏ, phía đông nam căn phòng còn đặt một cái bồn lớn nuôi hai con cá chép. Nguyên lai chủ nhâncăn phòng này là một người rất sinh động, Đường Phi kết luận.

“Công tử, ta vào đây.” Ưu nhi đẩy cửa tiến vào, liềnnhìn thấynửa thân trần của Đường Phi, mái tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước, từ thắt lưng trở xuống chỉ quấn một tấm vài thô. Ưu nhi mặt đỏ tim đập cúi đầu xuống, cuống quít nói: “Công tử sao không đem quần áo mặc vào, cẩn thận cảm lạnh.”

Đường Phi sửng sốt, mắt nhìn rõ ràng Ưu nhikhông được tự nhiên, nhún nhún vai đi đến sau bình phong cầm lấy quần áo mặc vào, nhíu mày nhìn kiện nội y thật dài, mặt trên còn quấn một sợi dây lưng phiền phức một hồi lâu, mới khoác lên trên người tùy ý thắt đại một cái nút, sau đó dùng tấm vải lau khô tóc mới bước ra.

Ưu nhi ngẩng đầu nhìn lên, nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch, công tử như thế nào cả quần áo cũng không biết mặc? Vừa định tiến lên, nụ cười của Ưu nhi dần đông cứng, công tử biến thành như vậy, không phải do hắn làm hại sao? Cúi đầu chịu đựng ưu thương, Ưu nhi chậm rãi bước qua, giúp Đường Phi sửa sang lại toàn bộ quần áo trên người.

Đường Phi có chút ngượng ngùng, thân thể cứng nhắc lúng ta lúng túng nói: “Cám ơn......”

“Công tử, ngài nói lời cảm tạ với Ưu nhi không phải muốn giết chết nô tài sao? Đây đều là chuyện thuộc về bổn phận, ngài là chủ tử, hầu hạ chủ tử là việc Ưu nhi phải làm.” Ưu nhi cẩn thận sửa sang cho tốt quần áo Đường Phi nói.

“Ách..... A......” Đường Phi xấu hổ quay đầu nhìn cửa sổ, cái này muốn hắn như thế nào giải thích?

“Xong rồi, công tử còn có cái gì phân phó sao?” Ưu nhi lui về phía sau một bước, cung kính hỏi.

“Ân..... Ta, ngày đó gặp chuyện không may, nơi này có chuyện gì khác thường phát sinh không?” Đường Phi thực tùy ý hỏi.

“Chuyệnkhác thường?” Ưu nhi nghi hoặc khó hiểu nhìn Đường Phi.

“Chính là thời tiết có cái gì dị thường, hoặc là đã xảy ra việc gì kỳ quái.” Đường Phi giải thích.

“Thời tiết? Ngày đó thời tiết tốt lắm, cũng không có phát sinh việc gì kỳ quái, chỉ là ngoài chợ có một lương du điếm (cửa hàng dầu hỏa) bị cháy, khiến ba người chết!”

“...... Như vậy à......” Đường Phi có chút thất vọng, xem ra ngày mà Phương Lâmgặp chuyện không may cũng không có phát sinh dị tượnggì. Kia, vấn đề đến tột cùng là ở nơi nào? Nếu như không tìm ra được, hắn căn bản không thể quay về! Nghĩ đến đây Đường Phi có chút khó thở, không biết Trần Thần thế nào.

“Công tử, ngài làm sao vậy? Có phải hay không không thoải mái? Ta đi thỉnh đại phu!” Ưu nhi thấy bộ dáng Đường Phi buồn bực không vui nghĩ đến hắn không thoải mái, vừa định ra ngoài đã bị Đường Phi gọi lại.

“Không có việc gì, chính là có chút mệt mỏi, ta đi nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.” Đường Phi mỏi mệt hướng phòng ngủ đi đến.

“Nếu vậy Ưu nhi hầu hạ công tử ngủ.” Ưu nhi vội vàng đi theo nói.

“Không cần, ngươi đi ngủ đi.” Đường Phi hướng hắn phất tay, hắn đối với loại thái độ phân biệt tôn ti cấp bậc của phong kiến thực phản cảm.

“Cái này......” Ưu nhi khó xử đứng tại chỗ.

“Đúng rồi, về chuyện ta cái gì cũng không nhớ rõ, trăm ngàn lần không cần nói với bất luận kẻ nào, ta không muốn phiền toái.” Đường Phi bỗng nhiên xoay người nói, hắn là thật sự không muốn rước phiền toái, chỉ cần hắn lộ ra một chút sơ hở, muốn trở về sẽ càng khó khăn!

“Dạ, Ưu nhi nhớ kỹ.” Ưu nhi nghĩ đến Phương Lâm sợ lại bị ngườikhác đến gây phiền phức liền đáp ứng.

Đường Phi đuổi Ưu nhi đi rồi, nằm ở trên giường nhưng không có một chút buồn ngủ. Ở trong này người hắn có thể dựa vào chỉ có Ưu nhi, đáng tiếc hắn chỉ là một người hầu, căn bản không có biện pháp giúp hắn. Nếu muốn trở về, hắn phải tìm một người có quyền thế trợ giúp, chỉ có người như vậy mới có thể giúp hắn tại cái quốc gia không biết tên này,tìm kiếm manh mối về linh hồn chuyển đổi. Trước kia nếu có người đối hắn nói về chuyện linh hồn hoán đổi, hắn nhất định sẽ cười lạnh bảo kẻ kia trở về học lại trung học. Nhưng là hiện tại, hắn lại hối hận năm đó như thế nào không đi đọc một ít mấy quyển sách về quỷ thần. Trần Thầnngược lại rất thích đọc mấy cái này, chỉ là...... hiện tại hắn không có ở bên cạnh.

Đúng rồi, Trần Thần trước kia nói qua với hắn, nếu có chuyện linh hồn hoán đổi, sẽ đi thỉnh một cao nhân Đạo gia pháp lực cao cường đem linh hồn dẫn ngược trở lại. Như vậy, hắn có phải hay không có thể tìm mấy cao nhân Đạo gia thử một lần?

Nếu thế, việc đầu tiên hắn cần phải làm, chính là thoát khỏi nơi này.Phương Lâm là một nam quân của Phượng Thần Anh, Đường Phi vẻ mặt lộ vẻ chán ghét, nói cách khác phó thân thểnày...... Đường Phi quyết định vô luận như thế nào đều phải chạy đi tìm một cao nhân đem hắn đưa về hiện tại! Bất quá hiện nayđiều trọng yếu hơn là,trước khi Phượng Thần Anh lại một lần nữa đụng chạm vào cái thân thể hắn đang chiếm hữu, nhất định phải chạy ra khỏi cái địa phương quỷ quái này!

------------