Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 110: 110




Lâm Văn lắc đầu: “Con không hiểu lắm, nhưng chắc chắn thực lực của Ô Tiêu không thấp.

”Bạch Dịch cười nói:“Không tồi, đó có lẽ là một loại không gian thần thông nào đó, giống như không gian thuấn di (dịch chuyển) vậy, nhưng mà để có thể sử dụng loại thần thông này, ta đoán, có lẽ Ô Tiêu không phải là yêu thú mới sinh, mà là vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó khiến thực lực bị hao tổn, không thể không lui trở lại trạng thái mới sinh, nhưng trong những trường hợp nhất định nó vẫn có thể sử dụng loại thần thông này, chỉ có điều, sau khi xong việc, có lẽ thân thể sẽ bị suy yếu một đoạn thời gian.

”Lâm Văn sững sờ, y dám nói, cữu cữu đã hoàn toàn đoán đúng tình hình của Ô Tiêu rồi.

Vậy thì trước mắt, Ô Tiêu bị suy yếu cũng không cần phải quá lo lắng, không phải bị thương nên như vậy, mà là vì lao lực quá độ.

Lâm Văn bĩu môi: “Cữu cữu, cữu cữu nói Ô Tiêu có không gian thần thông đúng không? Loại thần thông này có phải rất lợi hại hay không?”Bạch Dịch cười:“Đâu chỉ lợi hại, mà là cực kỳ lợi hại mới đúng, xem ra sư phó của A Văn có bối cảnh còn thâm hậu hơn những gì mà ta đoán, tiện tay đưa một linh thú khế ước đến, vậy mà có được không gian thần thông, nếu để người bên ngoài biết được, không biết sẽ ganh tị đỏ mắt đến mức nào đâu, sau này khi con cùng Ô Tiêu hành tẩu bên ngoài, nhất định phải để ý, đừng để nó triển lộ quá nhiều khả năng của mình ra bên ngoài.

”Hiện tại, sự chờ mong của Bạch Dịch dành cho Lâm Văn còn cao hơn trước, có thể đưa tới một khế ước thú như vậy, chứng minh công pháp tu luyện mà cao nhân thần bí dạy cho Lâm Văn không đến từ đại lục.

Có cao nhân như vậy làm chỗ dựa, có lẽ trong tương lai, thành tựu của cháu ngoại hắn sẽ không chỉ dừng ở Tấn Quốc, hắn không nhịn được mà càng lúc càng chờ mong.


Hơn nữa, không gian thần thông rất tốt a, nó chẳng khác gì một pháp bảo bảo mệnh lợi hại nhất trên đời, trừ phi có người đoán được trước mà phong tỏa không gian, nhưng mà muốn làm điều đó ngay trước mặt Ô Tiêu chỉ sợ là rất khó đấy nhỉ.

Lâm Văn không biết những suy nghĩ của Bạch Dịch, nhưng sau khi nghe hắn nhắc nhở liền nghiêm túc gật đầu hứa hẹn: “Con sẽ cẩn thận, nhưng chuyện hôm nay chỉ sợ sẽ có người hoài nghi.

”“Sẽ không đâu, cho dù Duệ Dương có nhìn thấy thì cũng sẽ không nói ra ngoài, sau một thời gian nữa, chuyện này cũng sẽ phai nhạt, cho dù Ô Tiêu lại xuất hiện trước mặt người khác, có lẽ cũng chẳng mấy ai hoài nghi nó.

”Có một câu mà Bạch Dịch không nói ra, thật sự là bởi vì hình thái của Ô Tiêu quá bình thường, khiến người khác chỉ nghĩ nó chỉ là con rắn bình thường mà thôi.

Tiêu Duệ Dương trở lại, dáng vẻ như vừa ra ngoài du ngoạn một vòng rồi về, nhưng ánh mắt khi nhìn Lâm Văn vẫn khiến da đầu y từng trận tê rần, Bạch Dịch thấy buồn cười, kéo tay Tiêu Duệ Dương mà giải thích một chút.

Chuyện này thật sự không thể trách Lâm Văn, dù là Ô Tiêu rời đi hay là quay về, hắn đều ở cùng một chỗ với Lâm Văn, cho nên chuyện Ô Tiêu đi cướp đoạt linh dược hoàn toàn là do ý muốn của nó.

Tiêu Duệ Dương vì Bạch Dịch, đương nhiên sẽ không so đo với Lâm Văn.

Mặc dù Cửu Diệp Hồng Liên rất hiếm có, nhưng với thân phận của hắn, hoàn toàn có thể tìm được linh đan linh dược có công hiệu tương tự, chuyến đi này, hắn chủ yếu muốn cùng Bạch Dịch lại đây tìm Lâm Văn.

Thời điểm hắn cùng hai người Hàm Mặc Chương Uyên trở về, còn tiện tay giúp đội săn thú Khúc Điền thôn dọn sạch những con yêu thú du đãng bên ngoài núi.

Một khi khí vị của linh dược tiêu tán, yêu thú cũng sẽ loạn, chắc chắn sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho thôn xóm dưới chân núi.

Cũng may, vì đủ loại duyên cớ, mà Khúc Điền thôn là thôn chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, có thể nói là từ khi bắt đầu cho đến hiện tại đều không có một ai bỏ mạng.

Linh dược không còn, những Võ Giả ở lại trong núi tìm kiếm yêu xà cũng lần lượt rời đi.

Lâm Võ nghe những người đó phẫn nộ mắng chửi yêu xà, sắc mặt trở nên rất cổ quái, sao hắn cứ có cảm giác, yêu xà mà bọn họ miêu tả rất giống với Ô Tiêu bên cạnh ca ca thế nhỉ.


Nhưng mà hắn không dám lộ ra bất kỳ dáng vẻ bất thường nào, sợ những người đó phát hiện ra sẽ đến gây phiền toái cho ca ca hắn.

Nhưng mà hắn cũng lo lắng quá rồi, những Võ Giả từ bên ngoài đến đó, ai sẽ để ý đến một thiếu niên mới chỉ là Võ Đồ tứ cấp như hắn chứ, cũng càng không cho rằng hắn sẽ có liên quan gì với con yêu xà cướp linh dược kia.

Những Võ Giả từ bên ngoài đến lần lượt rời khỏi Khúc Điền thôn, thôn dân vừa cao hứng lại vừa có chút mất mát.

Cao hứng chính là vì sau này không cần run như cầy sấy sợ chọc giận những Võ Giả đó.

Mất mát là vì bây giờ không còn có thể kiếm thêm chút tiền nữa rồi.

Nhưng những lời này cũng chỉ giấu trong bụng mà thôi, dù sao cứ đi lại thoải mái trong thôn của mình vẫn là điều thích ý nhất.

Khi Lý dược sư cùng Côn Bố trở về, trên mặt cũng tràn đầy vẻ mất mát, không nói đến hạt sen, ngay cả một chút canh cũng chẳng có.

Cũng may, chuyến này Lý dược sư cũng có thu hoạch riêng của mình, gặp Hàm Mặc Đan sư chính là kỳ ngộ lớn nhất cuộc đời ông.

Hàm Mặc không đi, ông cũng sẽ không rời đi, rất có tư thế mặt dày mày dạn cắm rễ chỗ này, Côn Bố cũng như vậy.


Nhưng mà Hàm Mặc cùng Chương Uyên lại không thể ở lại Khúc Điền thôn quá lâu được, hai ngày nữa hai người sẽ phải nói lời tạm biệt với Bạch Dịch Tiêu Duệ Dương.

Lâm Văn nhờ Tôn thẩm hỗ trợ làm một bữa ăn thật thịnh soạn để chiêu đãi bọn họ.

Không biết lần này bọn họ đi, đến khi nào mới có thể gặp lại, sự giúp đỡ của Hàm Mặc dành cho Lâm Văn, y sẽ luôn ghi tạc trong lòng.

Nhìn một bàn đầy thức ăn này, mặc dù không được đẹp mắt như những tử lâu ở các thành lớn, nhưng nhìn vào khiến người khác rất muốn ăn, Chương Uyên cười nói:“Đồ ăn ngon như vậy mà không có rượu thì sẽ rất đáng tiếc, vừa lúc chỗ ta có một vò rượu đấy, A Võ, có chén rượu không? Không có chén rượu thì lấy chén lớn cũng được.

”Mắt Lâm Võ như sáng lên, vui vẻ nói: “Có chén rượu, đệ đi lấy ngay.

”Chương Uyên cười ha hả, nhìn dáng vẻ này của Lâm Võ liền biết Lâm Võ rất muốn uống rượu, hắn cũng trải qua tuổi như Lâm Võ, trưởng bối càng không cho uống thì lại càng thèm.

.