Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 25: Ngày mùa



Nhưng mà năm nay liền không có chuyện tốt như vậy, mấy ngày nay Trương Tú bận bịu, những người khác cũng không có công phu miệng lưỡi, vì vậy Đường Xuân Minh cũng không biết rõ lắm tình huống trong thôn, nhưng mà dù cho không ai nói cho hắn, Đường Xuân Minh cũng có thể đoán được tình huống trước mắt của Triệu gia.

Mất đi lực lượng lao động chính là Triệu Đại Hổ này, những mảnh đất kia của Triệu gia ai đến làm? Hiện tại Triệu gia chỉ có mỗi hán tử là Triệu Đại Ngưu nhàn rỗi, Triệu lão tam đã đi tới châu phủ. Lại nhiều năm như vậy, coi như mỗi ngày đều dậy sớm hoạt động, Triệu Đại Ngưu cũng không thể xử lý hết được đám cây trồng này, mà Vương Xuân Hoa, năm nay cũng không trộm làm biếng được, không cần hắn lẽ nào lại để Triệu gia đích thân làm việc nhà? Không nói đến ngày mùa, từ trong miệng của những người khác Đường Xuân Minh cũng biết được, bình thường Vương Xuân Hoa ở Triệu gia cũng không được như ý, dù cho có tiểu ca nhi Triệu Mai làm làm rất nhiều việc làm, nhưng mà Triệu lão ma một bụng tức giận không có nơi phát tiết mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Vương Xuân Hoa.

Nghĩ đến tiểu ca nhi Triệu Mai kia, trong lòng Đường Xuân Minh cũng chỉ đành thở dài đồng tình, nhiều hơn nữa cũng không có. Ở Triệu gia coi trọng hán tử khinh thường ca nhi không phải là ngày một ngày hai, đương nhiên hầu hết những người nông thôn đều như vậy, dù cho Vương Xuân Hoa chính là a mẫu của tiểu ca nhi Triệu Mai, nhưng ở trong ký ức của Đường Xuân Minh đều không có ngày tháng tốt lành nào, ăn ngon đều để cho hán tử Triệu Đống này, nếu phải làm việc đều để cho tiểu ca nhi Triệu Mai này đến làm, kết quả nuôi Triệu Đống thành mập mạp, còn Triệu Mai vừa gầy vừa nhỏ.

Ngay cả mẫu thân là Vương Xuân Hoa cũng không đau lòng con trai của mình, Đường Xuân Minh là người ngoài đương nhiên càng không làm được cái gì, bằng không đối với sự hiểu biết của hắn với Vương Xuân Hoa, nếu như Đường Xuân Minh có hành động gì, Vương Xuân Hoa tuyệt đối sẽ quấn lấy như đỉa nháo đến không thể yên ổn được.

“Ngươi còn chưa biết đi, ” Ca nhi kia rất thích nhiều chuyện, nói cho Đường Xuân Minh, “Ta mới vừa qua Triệu gia, nhìn thấy Vương Xuân Hoa đang ở trong ruộng a, Triệu a ma liền đứng ở bờ ruộng quan sát, ai yêu, hai người này, thực sự là khiến cho những nhà khác cười hỏng mất.”

Hắn nói Vương Xuân Hoa muốn chơi xấu làm biếng thế nào, Triệu lão ma hỏa nhãn kim tinh căn bản không tin tưởng hắn, còn nói xong không làm xong việc liền không cho hắn ăn cơm, nghe được câu này hai con mắt của Đường Xuân Minh đều híp lại, tuy rằng đã phân rõ quan hệ với Triệu gia, nhưng nghe đươc mấy kẻ ác này dằn vặt lẫn nhau, trong lòng hắn vô cùng sung sướng, thực sự là không có lời nào để nói.

Cười híp mắt cùng người kia tạm biệt, Đường Xuân Minh cầm lấy tay A Lâm nói: “A Lâm, theo sát a mẫu không nên chạy loạn nha, bằng không đụng tới người xấu sẽ bị mắng.”

A Lâm vốn vẫn biết quan sát sắc mặt người khác, khoảng thời gian này trí lực càng tăng thêm, ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia hỏi a mẫu, “A mẫu là nói ma ma cùng bá sao sao?”

Đường Xuân Minh sờ sờ đầu con trai, như trước cười híp mắt nói: “Ngoan, tự chúng ta biết là tốt rồi, chớ nói ra ngoài.”

A Lâm hiểu chuyện cũng rất chăm chú  gật đầu: “A Mẫu, A Lâm biết, A Lâm ở bên ngoài sẽ không nói xấu bọn họ.” A Lâm nắm tay, tuy rằng bọn họ thật sự rất xấu, không cho A Lâm ăn cơm còn đánh A Lâm mắng A Lâm, còn bắt nạt A Mẫu, nhưng mà a mẫu nói bọn họ là trưởng bối không được nói xấu, dù sao hiện tại mọi người đều biết bọn họ là người xấu.

Đến trong ruộng của mình, Đường Xuân Minh liền để ba hán tử bên trong còn có Đại Mao cùng Trương Tú đều dừng lại ăn cơm, vì để cho mấy người ăn no, Đường Xuân Minh đều bỏ công sức  làm cơm nước, buổi trưa hôm nay chính là bánh bao lớn, món ăn là thịt rau kết hợp, một phần là thịt heo hầm đậu, thịt mỡ giao nhau khiến cho người ta vô cùng muốn ăn, ăn vào trong miệng không có cảm giác bị chán ngấy, một phần rau cải thìa xào, trong bàn ăn của mỗi nông hộ không ai là chưa từng ăn món này, nhưng đến cả Đại Sơn không thừa nhận cũng không được, tay nghề của Minh ca nhi tốt hơn ca nhi nhà mình, còn có ruột già kho, kẹp bên trong bánh bao ăn mùi vị thực sự vô cùng tốt đẹp.

Không nói cái khác, ngay Đại Mao tuổi nhỏ như thế liền đều muốn theo người lớn làm việc, Đường Xuân Minh thật là đau lòng, vì vậy để trong bát mỗi người hai quả trứng chần, Đại Mao nhìn thấy trứng trong bát liền cười hì hì nói cảm ơn với Đường Xuân Minh, còn hỏi Nhị Mao đang làm gì, Đường Xuân Minh nói ở nhà giữ nhà, chờ đến khi hắn cùng A Lâm trở về liền ăn cơm.

Xung quanh cũng có những người cùng nhau tụ tập nói chuyện, đối với Lý Phong cùng Dư Mộ chưa quen thuộc, nhưng có Đại Sơn liền không để ý nhiều như vậy, mỗi lần sau khi Đường Xuân Minh đến đưa cơm hương thơm đều bay ra bốn phía, khiến cho những hán tử khác ước ao đố kỵ a, không nhịn được liền chạy tới ăn mấy đũa. Hiện tại cũng vậy, chờ đến khi Dư Mộ lấy hết các món ở bên trong ra cùng chia đũa,  mấy hán tử bên cạnh đã chạy đến cướp đồ ăn với hắn. Tình cảm của mấy hán tử cũng tăng lên nhanh chóng, sau mấy lần đoạt thức ăn cũng không cảm thấy hung danh của Dư Mộ có bao nhiêu khó tiếp cận, trái lại cảm thấy vô cùng hào phóng, Phong tiểu tử cũng không phải là khó ở chung như trong lời đồn, nhưng mà tính tình có chút trầm lặng.

Đường Xuân Minh sau khi đem thức ăn đến liền để cho bọn hắn ăn, hắn thì mang theo A Lâm cho đại la chút nước, bên trong có chút nước suối trong không gian, đại la mệt nhọc đến giữa trưa, Đường Xuân Minh cảm thấy hắn vẫn nên để tâm chút.

A Lâm sau khi tự nuôi Tiểu Hoa cùng trong nhà nuôi dê, đối với gia súc liền rất có hảo cảm, Tiểu Hoa cùng hắn chơi, dê mẹ còn có thể cho hắn uống sữa thật ngon, mà đại la lại dẫn nó cùng a mẫu đến huyện lại có thể giúp a mẫu cày, a mẫu nói rồi, đại la cày là có thể cho hoa màu được mùa, sau này A Lâm liền không lo đói bụng.

A Lâm đưa tay sờ sờ đầu đại la, bi bô  nói: “Đại la ngươi giúp thúc thúc siêng năng làm việc, A Lâm buổi tối để lại đồ  ăn ngon  cho ngươi.” Ngày hôm qua nó đều đem một nửa điểm tâm cùng đường của mình cho đại la ăn, Đường Xuân Minh  thấy cũng không ngăn cản.

Ngôn ngữ của trẻ con khiến cho người khác hiểu ý mà cười.

Nhưng mà một mực còn có người sát phong cảnh, Đường Xuân Minh cho la ăn xong liền mang A Lâm trở lại, bát cùng rổ chờ tí nữa liền mang trở về, có âm thanh quái gở truyền đến.

“Yêu, đệ sao, ngươi bây giờ thật sự có phúc khí a, động động miệng lưỡi, mọi việc đều có người tranh nhau làm, không bằng ngươi cũng nói với bọn hắn một chút, giúp a ma cùng ca sao một chút, ngươi không thấy a ma mệt đến đều sắp muốn té xỉu  sao?”

Đường Xuân Minh  xoay người nhìn lại, người nói chuyện không phải Vương Xuân Hoa còn có ai, bên cạnh hắn còn có Triệu lão ma đang đứng sắc mặt âm trầm, con mắt theo dõi hắn như là đang nhìn kẻ thù mấy đời liền, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Đường Xuân Minh nhíu mày, trong lòng cũng không hề tức giận, hắn đều không có cảm tình với những người này, sao lại chỉ vì mấy lời nói của hắn liền có thể tức giận? Chỉ có để bọn họ trong lòng mới bởi vì bị đối xử không công bằng cùng hà khắc mà không cam lòng, có thể là Minh ca nhi cùng Triệu Đại Hổ trước đây còn thực tâm muốn bọn hắn vui mừng, nhưng trong mắt Đường Xuân Minh, hai người này, nói khó nghe một chút, giống như là một đống phân vậy.

Nhưng mà đầu tiên hắn liền cúi người nói với A Lâm bởi vì hai người này xuất hiện mà nắm chặt góc áo của hắn, “A Lâm ngoan, đi đến chỗ Tú a sao cùng Đại Sơn thúc thúc, nghe a mẫu.”

A Lâm lúc này mới thả góc áo của a mẫu ra, vừa đi lại vừa quay lại nhìn a mẫu, hán tử đang ăn cơm ở bên kia cũng dừng đũa lại, biết được ca nhi này chính là muốn tìm Minh ca nhi, nếu như hai người đó muốn động thủ, bọn họ vẫn đúng là không thể khoanh tay đứng nhìn, không nói đến Đại Sơn cùng bọn Lý Phong, chính hai hán tử khác dù sao cũng ăn món ăn của Đường Xuân Minh, không thể coi như là không thấy được.

Mà Trương Tú trực tiếp hơn, trực tiếp thả đũa trong tay xuống đi đến bên người Minh ca nhi, Minh ca nhi hiện tại thân thể càng ngày càng nặng, cũng không thể ra một chút chuyện, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi, Đại Mao cũng đi phía sau a mẫu, hắn cùng Nhị Mao đều cực kỳ không thích người Triệu gia, dù sao cũng phải bảo vệ thật tốt Minh a sao, đứa bé choai choai đứng trước người Minh ca nhi dùng sức trừng mắt nhìn hai người kia.

Đường Xuân Minh nhếch miệng lên, từ sau lần nháo chuyện kia đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai người này, nói thật ra thì tâm tình của hắn rất tốt, bởi vì hình ảnh của hai người này quá tệ, có câu nói thế nào nhỉ, biết các ngươi sống không tốt, vậy ta liền yên tâm, hơn nữa rất vui vẻ, hắn hiện tại chính là đang trong trạng thái này.

Triệu lão ma không còn như lúc trước, thịt trên mặt  còn có chút chảy xệ, khiến cho xương gò má vốn không thấp liền càng cao hơn, hơn nữa kết hợp với nếp nhăn trên mắt, cả người liền có vẻ cay nghiệt hung tàn.

Đường Xuân Minh còn có tâm tình thầm nghĩ, như vậy đại khái là kết quả của đau lòng bạc đúng không, một chuyến đi châu phủ của Triệu lão tam nhất định phải tốn không ít bạc, trước đó chi tiêu trên trấn cũng tốn không ít, Triệu lão ma không thể lấy được bạc từ trên người mình, chỉ có thể đào lấy bạc ban đầu của hắn, vậy còn không là đào tim phổi của hắn sao, hắn lại không nỡ thiệt thòi con trai của mình, vì vậy chỉ có thể tự mình đau lòng chịu đựng.

Vương Xuân Hoa thì càng thêm không còn hình tượng, không chỉ so với lần trước gầy đi một vòng lớn, hơn nữa hai mắt vô thần tóc tai ngổn ngang, cả người cũng phờ phạc, còn có bùn đất bám vào lúc làm ruộng, phải biết trước đây ở Triệu gia, Vương Xuân Hoa vì muốn thể hiện dịa vị của mình ở Triệu gia không giống như Minh ca nhi đem mình ăn mặc đến chỉnh tề, đều muốn tốt hơn Minh ca nhi, giống như chỉ có như vậy liền có thể ép Minh ca nhi một đầu, cũng càng yên tâm thoải mái mà áp bức Minh ca nhi.

Hiện tại nhìn lại, hai người đúng là thay đổi chóng mặt, hiện tại Đường Xuân Minh không chỉ mập lên chút, quần áo mặc trên người cũng là áo bông mới Trương Tú làm giúp, ăn ngon lại có nước suối nuôi, người cũng trắng hơn không ít, nhìn qua giống như là so với Vương Xuân Hoa trẻ ra mấy tuổi, điều này khiến cho Vương Xuân Hoa thấy rõ hình dáng hiện tại của Đường Xuân Minh càng không ngừng cảm thấy đố kỵ, hận không thể cào lên gương mặt non mịn của Đường Xuân Minh.

“A ma sắp té xỉu còn không phải là do ngươi làm  sao, ” Đường Xuân Minh cười khẩy nói, “Trước đây không phải ca sao đều ghét bỏ ta tay chân vụng về  hầu hạ a ma không tốt sao, bây giờ ngươi chăm sóc a ma thế nào vậy, không phải ta nói, thường ngày thời điểm Đại Hổ còn, lúc nào để a ma xuống ruộng? Chà chà, ca sao ngươi cùng đại ca thực sự không tốt, điểm này còn kém xa Đại Hổ.” Đường Xuân Minh chuyên môn hướng về lòng người đâm xuống, bọn họ càng không muốn đề cập Đường Xuân Minh lại càng muốn nhắc nhở bọn họ đã bỏ mất cái gì, là ai tạo thành tất cả những thứ ngày hôm nay.

Đương nhiên muốn cho những người như vậy tự thừa nhận mình sai lầm là tuyệt đối không thể, nhưng mà chỉ cần để bọn họ sâu sắc cảm nhận được sự đối lập giữa những ngày đó là được rồi.

Triệu Đại Ngưu bên kia cũng đang chầm chậm đi tới, mệt giống như là con chó vậy, những câu nói này của Đường Xuân Minh đều rơi vào tai hắn không sót một chữ nào, nhất thời khiến cho hắn xấu hổ đến đỏ mặt, đúng vậy, thời điểm cho Triệu Đại Hổ, bọn họ người nào cũng thư thư phục phục, chính Triệu Đại Ngưu hắn tuy rằng cũng làm việc, nhưng thời điểm lười biếng còn nhiều hơn.

Từ ngày đầu tiên làm việc, Triệu Đại Ngưu có chút hối hận rồi, hối hận năm ngoái không ngăn cản A Mẫu một chút, biết rõ khi đó vào núi sâu có chút nguy hiểm, nhưng lúc đó hắn không nói cái gì cả chỉ chờ được ăn thịt, giờ thì hay không, không chỉ  không có thịt ăn, liền ngay cả công việc đồng án cũng đều rơi vào người hắn, Triệu lão tam? A Mẫu cam lòng để cho đệ đệ tốt của hắn xuống ruộng sao? Dù cho hắn mệt chết cũng không có ngày người kia ra khỏi phòng làm việc. Đối với A Mẫu  bất công, hắn không phải ngày đầu tiên biết được.

“Ta chăm sóc a mẫu thế nào không cần người ngoài như ngươi nói? Hiện tại lão tam không ở nhà còn không phải là ta cũng Đại Ngưu hầu hạ a mẫu ăn mặc, ngươi cái tên trời đánh, thà rằng đem thịt cho người ngoài ăn cũng không cho a mẫu ăn một miếng, ông trời đều nhìn cái tên bất hiếu nhà ngươi đó!”. Vương Xuân Hoa bị kích thích đến lời chua ngoa cũng thốt lên, đặc biệt là mùi thịt kia, càng khiến cho ánh mắt của hắn đều đỏ, chỉ có thời điểm ngày mùa, Triệu lão ma mới cam lòng bỏ tiền mua chút thịt trở về.

“Người ngoài? Xì, ” Đường Xuân Minh cười nhạo, “Ca sao không phải là nói ta là người ngoài sao, vậy còn muốn người ngoài đến hiếu thuận cho a mẫu các ngươi ăn thịt sao? Hiếu thuận a ma để a ma ăn thịt không phải là phải do những người trong nhà như các ngươi sao?”

“Không phải vậy sao” Trương Tú  cũng quái gở  mở miệng phụ hoạ, “Minh ca nhi  bây giờ chính là người đơn độc lập hộ, đối với các ngươi mà nói thực sự là người ngoài, Triệu gia các ngươi lúc trước phân ra ngay cả hai mẫu đất cũng đều thu hồi lại, làm sao, hiện tại chẳng lẽ còn cần phải nhờ một ca nhi đến nuôi dưỡng một đại gia đình các ngươi sao?”

Lời này nói thực sự là khó nghe, trước đây Đường Xuân Minh lúc đem quyển sách lấy ra chính là âm thầm nói một nhà Triệu gia đều dựa vào Triệu Đại Hổ nuôi, hiện tại lại truyền ra chuyện muốn cho Minh ca nhi nuôi dưỡng cả nhà bọn họ  kia thực sự  đem danh tiếng của Triệu gia  đều ném vào trong nước bẩn rồi.

Giữa trưa trên ruộng có không ít người ở, có người xem náo nhiệt, mọi người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, đương nhiên cũng có những người ăn xong trưa liền nghỉ ngơi, bên này ruộng có không ít người tụ lại, nghe được những câu nói này, có mấy người liền trực tiếp bật cười. Có người liền nói, đây là do Vương Xuân Hoa thèm thịt, không nhìn xem hiện tại hắn gầy thành như vậy, còn không phải là thèm thịt đến phát cuồng sao, bây giờ nhìn thấy miếng thịt lớn Minh ca nhi liền không nhịn được muốn cướp lấy vào bát của mình. Muốn nói Triệu gia ăn không nổi một miếng thịt, người trong thôn làm gì có ai tin tưởng được, ăn không nổi thịt, một là bởi vì Triệu lão ma, không nỡ tiêu một đồng mua thức ăn, hai là bởi vì tiền đều tiêu vào trên người Triệu lão tam, không thấy Triệu lão tam ăn  mặc đều vô cùng cẩn thận sao.

Hết chương 25.