Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 43: Tao tặc



“Cữu cữu(cậu), nhanh xem Tiểu Vân, Tiểu Vân là con ngựa con, nhưng mà rất ngoan a.” May là A Lâm vọt vào giải thoát luống cuống cho Đường Xuân Vanh, Đường Xuân Minh phất tay để cho hắn đi ra ngoài, Đường Xuân Vanh chỉ đành sờ sờ mũi liếc mắt nhìn hán tử ân cần hầu hạ ca ca hắn, bị A Lâm kéo ra ngoài.

“Nghịch ngợm.” Thấy em vợ rời đi, Lý Phong mới cúi đầu gặm một cái lên mũi Đường Xuân Minh, không dám lại làm hành động quá mức. Nhưng dù là như vậy cũng làm cho Đường Xuân Minh 囧  lại 囧, dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn thật sự không có vấn đề gì sao? Còn có Phong ca mặt của ngươi co quắp nữa liền không thể duy trì tiếp được đâu.

A Lâm vẫn luôn nhớ tiểu cữu cữu của nó a, đây cũng là một người đối tốt với mình cũng a mẫu a, bởi vậy không thể chờ được mà muốn khoe khoang sủng vật mới của nó với tiểu cữu cữu. Đường Xuân Vanh ôm lấy A Lâm theo hướng nó chỉ đi về phía sân mới, nghe nó nói Tiểu Vân thế này Tiểu Vân thế kia, Đường Xuân Minh cảm giác từ trước đến nay chưa từng thấy tiểu chất tử hoạt bát đến như vậy, trong lòng đối với ca phu ấn tượng cũng coi như tăng lên được chút.

Mỗi một lần đến chỗ của ca ca, luôn cảm giác biến hóa rất lớn, mỗi một lần đều có kinh hỉ. Bây giờ sân cũ cây cối tươi tốt, lúc đến đã không còn có mùi đặc trưng của nông gia, mà nhiều hơn chính là mùi tươi mới mát mẻ, Đường Xuân Minh còn có thể nhìn thấy mấy khóm hoa vẫn còn mang theo nụ a.

Đẩy cửa viện mới ra, thực sự là cực kỳ náo nhiệt, gà gáy chó sủa, còn có dê bên trong chuồng dê cũng tới tham gia trò vui, hơn nữa suốt tầm mắt đều là màu xanh lục, thực sự là nông gia cũng chỉ có thể sinh động được đến tình cảnh này thôi.

“Cữu cữu, chuồng ngựa, chuồng ngựa ở nơi đó.” A Lâm duỗi tay nhỏ vội vàng chỉ về phía chuồng ngựa, giục tiểu cữu cữu nhanh chóng đi tới, còn chưa tới, Đường Xuân Vanh  liền nghe thấy tiếng cười đùa của hai đứa bé khác, quả nhiên ở chỗ này.

“Cữu cữu, mau thả A Lâm hạ xuống, A Lâm muốn tự mình qua.” A Lâm giãy giụa nói, Đường Xuân Vanh thả tiểu chất tử của mình xuống liền nhìn thấy nó nhanh chóng chạy tới chỗ hai đứa bé kia, chuồng ngựa thì ở phía trước, đập vào mắt trước tiên chính là con ngựa cao lớn mà ca phu đã cưỡi đến nhà hắn, ngay cả người ít được thấy ngựa như Đường Xuân Vanh nhìn thấy con ngựa này cũng biết đây là con ngựa quý hiếm, sau đó mình còn được ngồi một đoạn đường, cảm giác kia thực sự là khiến cho hắn kích động hồi lâu.

“Cữu cữu, đây là Tiểu Vân, con ngựa nhỏ của chúng con.” A Lâm chỉ vào tiểu bạch mã bên cạnh kiêu ngạo giới thiệu với tiểu cữu cữu.

Con ngựa to kia hình như nhận ra Đường Xuân Vanh, nhưng nhìn thấy hắn lại khinh thường khịt khịt mũi đem đầu quay sang một bên. Được rồi, Đường Xuân Vanh sờ sờ mũi mình, biết được lúc sáng sớm đã bêu xấu mình, còn muốn ca phu tương lai giúp hắn lên ngựa, dựa vào chính hắn căn bản là không thể bò lên nổi, nhưng mà cũng chỉ là do thiếu rèn luyện mà thôi, sau này nhất định sẽ cải thiện, thiếu niên mười một tuổi cũng có lòng tự ái đó.

Con ngựa nhỏ còn giơ đầu lại đây ngửi ngửi sinh vật mới tới này, một con ngựa rất đẹp, dù là Đường Xuân Vanh tự xưng là hán tử có thể chống đỡ gia đình cũng không khỏi thấy hàng liền sáng mắt, sờ sờ cổ con ngựa con, “Tên là Tiểu Vân sao? Mua về từ lúc nào vậy?”

Đại Mao Nhị Mao cũng chen nhau cùng A Lâm giới thiệu lai lịch của ngựa con, lại dẫn hắn xem mấy tờ giấy trên tường kia, ngay cả Đường Xuân Vanh cũng không khỏi ước ao trong lòng, tuy rằng giả vờ trưởng thành, nhưng hắn cũng chỉ là một đứa bé mười một tuổi, chỉ lớn hơn Đại Mao ba tuổi mà thôi, mặc kệ là hành động của ca phu tương lai hay nhiệm vụ của ca ca hắn cũng vô cùng yêu thích.

Mãi đến tận khi Lý Phong lại đây gọi ăn cơm tối, Đường Xuân Vanh mới cùng ba đứa bé quyến luyến không muốn rời đi, ngay cả Đường Xuân Vanh cũng biết được muốn nuôi ngựa cẩn phải biết nhiều thứ, mà ba đứa bé này cũng có thể hiểu được, đương nhiên ca ca càng lợi hại, dám đem ngựa con giao cho ba đứa bé nuôi.

Đường Xuân Minh thấy đệ đệ cũng yêu thích ngựa, cười nói với hắn, “ Sau này ngươi cũng sẽ có ngựa cùng xe riêng của mình, bọn nó a, hiện tại chính là hiếu kỳ, chờ đến sau này ngựa đến nhìn một chút, khẳng định không được như bây giờ, ngay cả ta chạm cũng không cho chạm.”

Bởi vì thêm món ăn, Đường Xuân Minh cũng để cho Đại Mao Nhị Mao ở lại ăn cơm tối, trước đó đã để cho Lý Phong đến nhà Đại Sơn nói một tiếng. Bây giờ nghe Minh a sao nói, Đại Mao Nhị Mao vội vã đảm bảo với Đường Xuân Vanh, “Nếu như cữu cữu đến, chúng ta nhất định sẽ đem Tiểu Vân phân một phần cho cữu cữu.” Đương nhiên trên mặt vẫn lộ ra vẻ không muốn, phải biết những đứa trẻ khác đều muốn lại đây nhìn ngựa con, nhưng bọn chúng đều không để cho người khác đến gần, ngay hôm nay đối với Đường Xuân Vanh đã là vô cùng rộng lượng.

Đường Xuân Vanh không nhịn được vui vẻ, gõ gõ đầu ba đứa nhỏ, “Cữu cữu không cướp với các ngươi, nhưng mà các ngươi cần phải nuôi tốt, bằng không cữu cữu sẽ không tha các ngươi.” Hắn là người lớn, là trưởng bối, đương nhiên sẽ không tranh đoạt cùng tiểu bối, hơn nữa hắn cũng tin tưởng ca ca, sau này nhất định hắn sẽ kiếm được tất cả.

Trên bàn cơm, tâm thần của Đường Xuân Vanh lại chạy đến trên người ca phu tương lai, hắn phải cố gắng nhìn cho ca ca, ca phu tương lai này có thực sự đối xử tốt với ca ca hay không.

Vừa quan sát, phát hiện ấn tượng ban đầu với người này hoàn toàn khác với bây giờ, thời điểm ở gia đình hắn đối mặt với hắn cùng a mẫu, một khuôn mặt quy củ khiến cho người khác cũng không khỏi tự giác trở nên nghiêm túc hơn, nhưng mà có ca ca ở chỗ này, liền thành một người chăm sóc người khác, ca ca thành người cơm đến há mồm, tiểu A Lâm cũng thành đối tượng được hắn chăm sóc, ngay cả chính mình, cũng được hắn chăm sóc gắp thức ăn mấy lần, còn nói hắn là người đọc sách cũng phải rèn luyện thân thể, hắn nghe nói có người đi thi không chịu nổi liền bị người ta mang ra khỏi trường thi.

Đây là hán tử gần như là thực hiện phương châm ăn không nói chuyện lúc ở trên bàn ăn cơm nhà hắn sao?

Con mắt Đường Xuân Minh xoay chuyển đến trên người đệ đệ hắn nở nụ cười, khiến cho Đường Xuân Vanh mặt đỏ bừng lên, nhất cử nhất động của hắn đều bị ca ca hắn phát hiện, nhưng mà cũng càng thêm thẳng thắng hùng hồn, hắn vốn là người làm chỗ dựa cho ca ca, đương nhiên phải cố gắng vì ca ca.

Sau khi ăn xong, Lý Phong thu dọn bàn cùng nhà bếp sau liền không tiếp tục ở lại nữa, căn dặn  hai huynh đệ đặc biệt là Đường Xuân Vanh ban đêm cảnh giác chút, có việc trực tiếp đi gọi hắn, sau đó liền về nhà mình. Lần này là Đường Xuân Vanh tiễn hắn ra cổng, lại bị Lý Phong căn dặn  những tình huống ban đêm ca ca hắn có thể sẽ gặp phải, ví dụ như sẽ thỉnh thoảng đột nhiên tỉnh dậy, lại giống như ban đêm sẽ đói bụng muốn ăn đồ ăn, cần phải phiền phức em vợ chăm sóc Minh ca nhi thêm một chút.

“Ta biết rồi, ta sẽ chăm sóc ca ca của ta thật tốt.” Đường Xuân Vanh  không chịu được  trả lời một câu, đó là ca ca của hắn, chăm sóc ca ca của mình còn phải để cho người khác nhờ sao? Chẳng phải là khiến Đường Xuân Vanh hắn thành người ngoài sao, không phải hắn mưu mô, mà là hán tử mạnh mẽ này đột nhên lại trở thành một người thao thao bất tuyệt khiến cho người khác cảm giác thật sự là kỳ lạ.

Đóng kỹ cửa viện, lại kiểm tra chuồng dê cùng chuồng gà ở sân mới, nhìn thấy chừng một trăm con gà đều ngoan ngoãn tiến vào chuồng, Đường Xuân Vanh mới vào phòng, nói với ca ca: “Ca, Lý Phong ca vẫn luôn có bộ dáng như vậy sao?”

“Chỉ có thể này liền không chịu được?” Đường Xuân Minh đương nhiên có thể nhìn ra được ánh mắt quái dị của đệ đệ, có lẽ ấn tượng trước đó của Lý Phong thực sự rất khác biệt so với bây giờ, an ủi đệ đệ, “Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, tháng ngày này dù sao cũng phải để mình tự sinh sống, lại nói, hiện tại gia sản của hắn đều ở trong tay ta, ngươi còn sợ hắn bắt nạt ta hay sao?” Đường Xuân Minh xem như là nói tốt cho Lý Phong, cũng không thể để đệ đệ vẫn ôm ánh mắt phiến diện với Lý Phong.

“Ồ.” Đường Xuân Vanh buồn buồn trả lời một tiếng, không biết muốn nói cái gì. Liền ôm A Lâm nói chuyện cùng hắn, nhưng mà A Lâm nói không được vài câu liền chuyển đến trên người Phong thúc thúc của nó, Đường Xuân Vanh  không chỉ không thể giải buồn trái lại càng thêm phiền muộn, ca phu tương lai đã sớm câu mất tâm của ca ca cùng cháu nhỏ rồi.

Nhưng mà hắn nên tin tưởng ca ca, ca đã nói ca phu tương lai đều giao cho hắn quản tất cả, bằng lương tâm nói, có rất ít hán tử có thể làm được điều ấy. Nhưng mà Đường Xuân Vanh vẫn có điều bất mãn, ca ca còn đang ở hiếu kỳ, chuyện nhất định không thể làm lớn, hắn cảm thấy ca ca như vậy luôn chịu thiệt thòi, liềm ôm lấy A Lâm nói với ca ca, “Ca, vậy tại sao không thể chờ ngươi ra hiếu rồi mới mời bà mối đến làm đúng quy trình a?” Hắn hi vọng dù cho ca ca tái giá, nhưng cũng phải rạng rỡ mặt mày khiến cho người khác ước ao, như vậy ca ca mới càng có mặt mũi.

Đường Xuân Minh đang thu dọn giường chiếu cho đệ đệ, nghe nói như vậy liền trực tiếp ngồi xuống nói chuyện Lý Phong kiêng kị ra, đương nhiên trong lòng hắn cũng hiểu được Lý Phong có tư tâm của riêng mình, muốn nhanh chóng định quan hệ của hai người nhanh hơn một chút, “Hắn mang không ít tiền trở về, người ngoài lại không biết, bao gồm cả những người ở Lý gia, nhưng mà nếu như chuyện hắn bỏ mấy trăm lượng bạc mua một tòa núi hoang bị mọi người biết được, những người Lý gia làm sao có thể trơ mắt nhìn mà không động đến? Hắn cũng sợ những người kia nháo đến chỗ ta nên mới dứt khoát chính thức xác định quan hệ, đến lúc đó có thể phòng ngừa một chút phiền toái.”

Đường Xuân Vanh có chút bất ngờ, “Nhiều như vậy? Nhưng mà ca ngươi muốn mua cả một tòa núi hoang làm gì?”

Đường Xuân Minh vỗ xuống đầu đệ đệ ngốc: “Nuôi gà, nuôi dê, trồng cây ăn quả, đương nhiên là muốn phát tài, sau này ca ngươi chính là địa chủ ngồi chờ đếm tiền, ngươi nhanh chóng thi thành công danh làm hậu trường cho ca ca, như vậy ca ca phát tài rồi cũng không ai dám đỏ mắt.”

“Ca…” Đường Xuân Vanh có chút dở khóc dở cười.

Bởi vì đệ đệ thường đến, vì vậy Đường Xuân Minh đặc biệt để lại một phòng cho hắn, Đường Xuân Vanh trở lại phòng hắn, trong đầu vẫn còn nghĩ đến những lời của ca ca, xoắn xuýt đến nửa đêm còn mơ mơ màng màng, lại âm thầm cảnh cáo mình không được ngủ quá say, để ý đến động tĩnh bên phía ca ca kia, hắn thực sự là đem những lời trước đó của Lý Phong đặt trong lòng.

Cứ như vậy đến nửa đêm lúc sắp ngủ say, đột nhiên một tiếng vang trong sân làm cho hắn tỉnh dậy, Đường Xuân Vanh đột nhiên ngồi dậy, tỉnh táo biết được đây là nhà ca ca, cũng không dám qua loa bất cẩn, mò đến bên cửa sổ vểnh tai để ý động tĩnh bên ngoài.

Còn chưa kịp nghe được động tĩnh nào, chỉ có tiếng bọ kêu không ngừng, bên sân mới sân cũ đồng thời vang lên tiếng ngựa kêu chó sủa, hình như còn có một tiếng kêu thảm thiết bên trong đó, Đường Xuân Vanh cả kinh nhanh chóng xuống giường, phản ứng đầu  tiên chính là chạy đến phòng của ca ca cùng cháu nhỏ.

Trong phòng ca ca thắp đèn sáng, Đường Xuân Vanh sốt sắng, “Ca, ta ở bên ngoài, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ, ta đi xem tình huống như thế nào, ca ngươi cẩn thận một chút, không cần phải mở cửa.”

“A Vanh, ngươi cũng cẩn thận, nơi này có động tĩnh Lý Phong sẽ nhanh chóng qua đây.” Trong phòng truyền đến thanh âm lo lắng của Đường Xuân Minh..

“Biết rồi, ca!” Đường Xuân Vanh cầm lấy cây gậy đặt bên cửa phòng liền bắt đầu hướng về phía phát ra âm thanh.

Trong phòng, Đường Xuân Minh ngồi ở trên giường, mà bên cạnh hắn cũng cũng không thấy bóng người A Lâm, hóa ra trước đó ngay khi nghe được động tĩnh hắn đã nhanh chóng đưa A Lâm vào không gian, tránh cho trẻ con bị dọa sợ, vì vậy A Lâm bây giờ chỉ là đổi một chỗ khác tiếp tục ngủ say như chết.

Tiểu Ngốc cũng ở trong phòng, hướng về phía bên ngoài mà kêu to, còn dùng móng vuốt cạo cạo cửa muốn đi ra ngoài, Đường Xuân Minh quát một tiếng mới xoay người kêu hai tiếng về phía chủ nhân, sau đó tiếp tục ngồi xổm trước giường nhìn chằm chằm về phương hướng bên ngoài, giống như là nếu như có động tĩnh nào nó liền có thể bảo vệ chủ nhân trước tiên.

Đường Xuân Minh cau mày, có chút bận tâm an nguy của A Vanh, dù thế nào nó cũng chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, nếu như ngày hôm nay A Vanh không đến đây hắn có thể an tâm hơn một chút, nếu như có động tĩnh hắn tin tưởng Lý Phong sẽ nhanh chóng chạy lại bên này, mà chính hắn có không gian làm hậu thuẫn, thời khắc mấu chốt cũng có thể trốn vào trong không gian bảo đảm an toàn, không quan tâm người xông tới là ai cũng sẽ không được như ý.

Mà bên ngoài, dù cho là Kinh Phong hay Tiểu Hoa, đều không thể khinh thường.

Âm thanh lại truyền đến từ sân bên kia, Đường Xuân Vanh một đường đi tới chỗ cửa giữa hai sân, hắn còn chưa kịp mở cửa, một thanh âm quen thuộc vang lên, khiến cho hắn sợ hãi không kịp thu hồi lại cây gậy vung về phía âm thanh bất ngờ đó, “A Vanh, là ta, có người xông tới, nhưng mà đã bị Kinh Phong cùng Tiểu Hoa áp chế, ngươi nhanh chóng đi canh giữ bên phía ca ca ngươi, bên này có ta.”

Đường Xuân Vanh nhếch miệng nửa ngày không phát ra âm thanh, khá lắm, cái người này phải cảnh giác đến mức nào mới có thể chạy lại trong thời gian ngắn như vậy, nhưng mà, sao hắn lại có thể tiến vào sân được? Không chờ Đường Xuân Vanh hỏi câu hỏi ra, tiếng bước chân đã đi ra ngoài.

Đường Xuân Vanh bị dọa đến ra mồ hôi lạnh, lúc này mới phát hiện mình ngay cả giày cũng không đeo, chân đất chạy ra ngoài, ngay cả áo khoát cũng không mặc thêm, gió vừa thổi, mới cảm giác được nhiệt độ ban đêm có chút lạnh, nhanh chóng chạy về nói cho ca ca tin tức trước đã để cho ca ca thoải mái, sau đó liền tới xem rốt cuộc là tên trộm nào dám xông vào nhà ca ca!

Lý Phong nói là người chứ không phải là dã vật, điều này làm cho Đường Xuân Vanh vô cùng tức giận!

Nghĩ thầm may mà mình đến, bằng không ca ca ở thôn Bình Sơn bị bắt nạt cũng không có người đứng ra đòi lẽ phải cho ca ca, chờ đến khi trời sáng, hắn còn muốn đi đến nhà Lý Chính trong thôn nói chuyện.

“Ca.”

“Mau vào, lên giường cho ấm, cẩn thận bị cảm lạnh.” Đường Xuân Minh vẫn để ý đến động tĩnh bên ngoài, thanh âm của Lý Phong hắn cũng nghe được, tuy rằng không nghe rõ được là nói cái gì, nhưng mà hắn xuất hiện lòng mình liền yên tâm lại, hắn cũng chưa từng thấy người nào hoặc cái gì ở thôn này lại không chịu thiệt dưới tay Lý Phong, ngược lại người đệ đệ này lại khiến hắn bận tâm.

Vào trong nhà  Đường Xuân Vanh nhìn thấy cháu nhỏ không bị kinh động vẫn đang ngủ say, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không bị kinh sợ là tốt rồi, quay đầu lại bị ca ca ném một bộ quần áo qua, Đường Xuân Vanh nhanh chóng mặc thêm nhưng vẫn không có nghe lời ca ca lên giường, hắn còn phải nhanh chóng đến xem tình hình bên kia a, “Ca, vẫn là người cứ ở trên giường đi, ta không có chuyện gì, hán tử có sức lực lớn mà. Ta đến đây là muốn nói cho ca ca biết Phong ca đến đây, để ngươi yên tâm.”

Đường Xuân Minh trừng đệ đệ một chút, còn hán tử nữa, chỉ là một đứa bé lớn hơn một chút mà thôi, còn thể hiện, nhìn thấy hắn để chân trần liền nhanh chóng nói, “Nhanh chóng vào phòng đi giày mặc quần áo vào, có gì muốn nói liền chờ  tí nữa lại đây nói sau.”

“Ai!” Đường Xuân Vanh như một làn khói chạy về phòng của mình, lại lấy tốc độ cực nhanh chạy trở về.

&&&

Nhà Đại Sơn, Trương Tú mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy hán tử nhà mình như đang chuẩn bị xuống giường, cố gắng mở mắt ra nói, “Hơn nửa đêm không ngủ ngươi muốn làm gì?”

Đại Sơn vốn không muốn làm kinh động phu lang, nhưng đã tỉnh rồi thì liền dặn dò một tiếng, quay đầu lại nói với hắn, “Ta nghe được bên nhà Minh ca nhi có động tĩnh, muốn qua xem một chút, ngươi ngủ trước đi, không có chuyện gì ta sẽ nhanh chóng trở về”

Trương Tú lập tức thức tỉnh, giật mình nói: “Nhà Minh ca nhi có động tĩnh? Không được, ta cùng ngươi qua, ta không yên lòng.”

Đại Sơn nghĩ lại cũng thấy hợp lý, Minh ca nhi đang có thai, nếu như có A Tú đến xem một chút càng tốt hơn. Động tác của Trương Tú cũng rất nhanh, nhanh chóng mặc quần áo vào đi cùng Đại Sơn. Tuy rằng đêm đen, nhưng ánh trăng cũng không tồi, bọn họ vẫn luôn sinh sống ở nông thôn cũng quen rồi, vì vậy liền nhanh chóng tới nhà Minh ca nhi, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh mới gõ cửa, “Minh ca nhi? Ta là A Tú.” Trương Tú thăm dò kêu vài tiếng.

Ban đêm  âm thanh càng rõ ràng, cho nên Đường Xuân Vanh vừa mới đi ra khỏi phòng liền nghe thấy được tiếng gõ cửa, hắn khá quen thuộc với Trương Tú, ngay cả âm thanh cũng giống nhau, nên hắn yên lòng nói cho ca ca một tiếng rồi đi mở cửa cho hắn. Trương Tú nhìn thấy Đường Xuân Vanh liền suốt ruột hỏi, “Minh ca nhi không sao chứ? Trong nhà có trộm hay là do có dã vật xông tới từ trên núi?”

“Đại Sơn ca, A Tú ca, ” Đường Xuân Vanh mời người vào, lại đi sau đóng cửa viện, nói, “Ca ta ở trong phòng a, A Tú ca ngươi lại nói chuyện cùng ca đi, bên  kia có Lý Phong cũng không thành vấn đề, ta cùng Đại Sơn ca vừa hay qua xem một chút.”

“Cũng được, các ngươi nhanh chóng tới giúp Phong tiểu tử đi, ta đi chăm nom Minh ca nhi.” Trương Tú đẩy đẩy Đại Sơn để cho hắn nhanh chóng đi cùng Đường Xuân Vanh, chính mình vội vã đi vào trong phòng.

Lý Phong vốn muốn kêu Đại Sơn tới, trong nhà này không thể để lại một mình Minh ca nhi, nghe được động tĩnh bên cửa viện liền yên lặng chờ, Đường Xuân Vanh cùng Đại Sơn đến gần nhìn, một bóng người đang lăn lộn, nhưng mà miệng lại bị nhét miếng vải nên không thể phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể nghe được những tiếng rên từ trong cổ họng, khó trách bọn họ đều không nghe được bất kì âm thanh nào, ban đầu cũng chỉ kêu một trận rồi không thấy gì nữa.

Dưới ánh trăng, có thể Đường Xuân Vanh không biết, nhưng Đại Sơn vừa đến gần nhìn, kinh hãi, “Đây không phải là Hoàng Tứ Cẩu sao? Khá lắm! Lại dám xông tới chỗ này, đi, mang hắn tới nhà Lý Chính phân xử đi, tuyệt đối không thể tha cho hắn!” Sau khi kinh hãi chính là giận dữ, nếu như không phải hôm nay Phong tiểu tử cảnh giác tới kịp thì, bọn Minh ca nhi cô nhi quả phu, đặc biệt Minh ca nhi còn đang mang thai, cũng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Bóng đen lăn lộn trên mặt đất, Lý Phong cùng ngựa còn có bọn Tiểu Hoa đứng xung quanh tạo thành vòng vây, dù cho người trên mặt đất không có bị thương cũng không thể chạy ra được, lúc Lý Phong trực tiếp lao tường từ bên ngoài vào người này đã bị Kinh Phong đá cho bị thương, cho nên mói phát ra tiếng kêu thảm thiết lúc này, sau đó Tiểu Hoa cũng trở lại phát hiện tên trộm này tiến vào phạm vi nó cảnh giới liền mạnh mẽ cắn một cái vào mông hắn, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy được vết máu đã biến thành màu đen.

Nghe Lý Phong kể sơ lại quá trình, Đại Sơn cũng không khỏi khen ngợi, “Được lắm, lập công, không nghĩ tới bản lĩnh giữ nhà lại lợi hại như vậy, xem sau này còn có ai không có mắt dám vào đây trộm hay không!”

Đường Xuân Vanh mừng rỡ sờ sờ cổ của Kinh Phong, lại sờ sờ đầu của Tiểu Hoa đã cao hơn so với đầu gối của hắn, quyết định sau này đối với chúng nó tốt hơn một chút, được rồi, ca phu tương lai cũng có ích.

“Đại Sơn ca, Lý Phong ca, ta cùng các ngươi đến nhà Lý Chính phân xử, người như vậy xông vào nhà ca ta thôn Bình Sơn cũng nên đứa ra một câu trả lời hợp lý.” Đường Xuân Vanh ưỡng ngực nói.

“Khá lắm, đi thôi.” Đại Sơn vỗ vỗ vai tiểu tử này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng có khí phách, biết che chở người của mình.

“Ừm.” Lý Phong gật đầu, lôi Hoàng Tứ Cẩu nhanh chân đi ra ngoài. còn Hoàng Tứ Cẩu mặt đầy nước mắt nước mũi cầu xin tha, ba người làm như không thấy, hiện tại biết cầu xin người khác, trước đó đã không nên làm, nếu như Minh ca nhi bởi vì vậy mà xảy ra chuyện, giết hắn cũng không hết tội!

“Yên tâm, ta để A Tú trông Minh ca nhi, chúng ta nhanh chóng về là được.” Đại Sơn thấy Lý Phong không yên lòng nhìn về hướng nhà liền nói, ba người đảo mắt liền đi ra khỏi sân, đêm hôm khuya khoắt liền nhanh chóng đi đến nhà Lý Chính, không phải bọn họ muốn quấy nhiễu giấc ngủ của mọi người, mà việc này nhất định phải xử lý ngay, bằng không để càng lâu không biết Hoàng Tứ Cẩu sẽ ngụy biện như thế nào, còn có những người trong thôn kia sẽ gội nước bẩn như thế nào.

Sau khi bọn họ đi Trương Tú liền đóng cửa lại, lại mang Tiểu Hoa mang tới sân cũ mới an tâm vào nhà tiếp tục nói chuyện cùng Đường Xuân Minh. Hắn cũng biết vào lúc này bảo Đường Xuân Minh đi ngủ nhất định là không có cách nào ngủ được, cũng may không kinh động đến A Lâm, bằng không kinh hãi một hồi không biết sẽ ảnh hưởng gì đến A Lâm.

“Ngươi yên tâm đi, Lý Chính cùng người trong thôn nhất định phải cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, tên Hoàng Tứ Cẩu này, thực sự là trời đánh!” Trương Tú nghiên răng nghiên lợi với Hoàng Tứ Cẩu, người này ở trong thôn luôn không làm chuyện đàng hoàng, nhưng lại không nghĩ tới hắn có gan làm chuyện như vậy, không sợ Phong tiểu tử trả thù sao? Hiện tại Phong tiểu tử có tiếng là người hung tàn trong thôn a!

“Sao là hắn? Bình thường ta thấy lá gan của hắn cũng không lớn a.” Đường Xuân Minh không nghĩ tới sẽ là người này, trong ấn tượng của hắn người này nhát gan lại có chút hèn mọn, bây giờ nghĩ lại nuôi Tiểu Hoa thực sự là đáng, còn có Kinh Phong cũng rất được a, dù sao cũng đã cùng Lý Phong ra chiến trường giết man tử, nghe nói Hoàng Tứ cẩu đau đến mức lăn lộn trên đất, một cú đá kia nhất đinh không nhẹ, nếu như muốn hắn nói một câu, đó là đáng đời! Muốn đánh chủ ý lên người lão tử, thực sự là đáng khinh!

“Làm sao biết a, hiện tại chỉ có thể chờ đến mấy người Lý Chính giải thích thế nào a, đến cùng là một mình hắn làm hay là…” Không biết phía sau còn có người ra chủ ý hay không, nhân cơ hội lần này nhất định không thể buông tha, giúp Minh ca nhi lập uy trong thôn, xem sau còn có ai dám tìm hắn gây chuyện hay không.

Đường Xuân Minh nhíu nhíu mày, nhận lấy chén nước nóng Trương Tú bưng tới, “Hoàng Tứ Cẩu này, không phải là người khiến cho Trương Hoa Lan cùng hán tử hắn cãi nhau lần trước sao?” Biết được cái này cũng chính là do Trương Tú nói cho hắn biết.

“Đúng đấy, có một số chuyện ngươi không biết…” Dù sao cũng phải đợi người, Trương Tú  liền dứt khoát nói chuyện năm đó với Đường Xuân Minh.

Nói đến Hoàng Tứ Cẩu, trước đây hắn từng có ba ca ca, nhưng mà mỗi người đều không sống được, bởi vậy gia đình hắn chỉ còn lại mỗi hắn là độc đinh vì vậy vô cùng được sủng ái, ban đầu cũng chỉ có thói xấu lớn nhất là lười nhác không chịu làm việc, hơn nữa tướng mạo của bản thân hắn cũng xem như là xuất chúng, bởi vậy đến tuổi lấy ca nhi cũng có mấy nhà để ý đến hắn, trong đó có Trương Hoa Lan, có người nói ban đầu chính là Trương Hoa Lan chọn trúng Hoàng Tứ Cẩu, muốn người trong nhà làm mối. Nhưng mà gia đình Trương Hoa Lan sau khi nghe ngóng ở thôn Bình Sơn xong, liền đối với Hoàng Tứ Cẩu hết ăn lại nằm vô cùng không thích, ngược lại lại nhìn trúng hán tử hiện tại, gia cảnh người này còn tốt hơn nhà Hoàng Tứ Cẩu nhiều, Trương Hoa Lan phản kháng vô hiệu,  sau đó không thể không gả vào nhà phu gia hiên tại.

Hiện tại cũng không ai biết Hoàng Tứ Cẩu có phải là có ý với Trương Hoa Lan hay không, dù sao Trương Hoa Lan lớn lên trăng nõn nà, thực sự là rất được yêu thích, sau này Hoàng Tứ Cẩu cũng cưới phu lang, nhưng phu lang hắn khó sinh, vừa mới đẻ con xong thì mất, Hoàng Tứ Cẩu lại thành người không vợ mang theo một đứa con, muốn tái giá khó càng thêm khó.

Vì sao, liền bởi vì cha mẹ Hoàng Tứ cẩu  vô cùng cưng chiều  Hoàng Tứ Cẩu, sau khi cưới phu lang mọi chuyện trong ngoài nhà đều đẩy lên người phu lang, trong mắt người trong thôn, thực sự là ca nhi số khổ, bị Hoàng gia làm cho thành như vậy, hơn nữa ngay cả Hoàng Tứ Cẩu cũng ghét bỏ phu lang của mình xấu xí, phu lang nhà mình ở nhà làm lụng vất vả con hắn ở trong ngoài thôn đi quyến rũ ca nhi nhà người khác, từng có một lần bị hán tử ngoài thôn đuổi đánh vào tận trong thôn Bình Sơn, phải để cho Lý Chính ra mặt cùng với bên phía Hoàng gia kia móc chút bạc ra tạ lỗi mới dẹp được chuyện đó.

Phu lang chết rồi, lại không thể kiếm được ca nhi khác, Hoàng Tứ Cẩu này càng ngày càng không ra dáng, cả ngày không có lý tưởng, hai lão gia mang theo một tiểu tôn tử không thể quản được hắn, trong nhà cũng không có nhiều tiền bạc, chỉ cần có một chút liền bị Hoàng Tứ Cẩu sờ soạng đi, đảo mắt liền tiêu sạch sành sanh lại còn trở về đòi tiền hai lão nhân.

Đường Xuân Minh không nghĩ tới lại có người như vậy, nói đến cũng là do cha mẹ hắn phạm sai lầm, nếu như lúc trước con cưng phạm sai  lầm đúng lúc ngăn lại, còn không chừng sẽ không càng ngày càng chuyển xấu như vậy, cuối cùng càng ngày càng không ra hồn, nếu như nói đáng thương cũng chỉ có phu lang chết đi cùng đứa nhỏ của hắn.

&&&

Lý Chính gần đây thực sự xui xẻo, chuyện không ngừng đến, trước đó người của Triệu gia còn quấn quýt lấy hắn muốn cho hắn đứng ra nói chuyện với người trên trấn, sau đó hơn nửa đêm liền bị người bên ngoài đánh thức, Lý Chính hiếm khi ngủ yên được một giấc liền lửa giận ngút trời, hơn nửa đêm còn có để cho người ta ngủ hay không, có chuyện gì thì sáng mai quay lại nói.

Nhưng mà vừa mới mở cửa liền nhìn thấy bên ngoài là Phong tiểu tử còn có Đại Sơn cùng với một hài tử có chút quen mắt, lửa giận của Lý Chính bằng mắt thường cũng có thể thấy được dịu lại, chờ đến khi Đại Sơn sảng khoái kể lại mọi chuyện một lần, lửa giận của Lý Chính vốn vừa tắt một lần nữa lại nổi lên, tốt, Hoàng Tứ Cẩu, lại là ngươi gây chuyện! Năm đó nể tình cha ngươi lớn tuổi như vậy còn cầu xin vì ngươi mới không đến mức trục xuất ngươi khỏi làng, bây giờ lại dám tự tìm đường chết! Lần này ai cũng cứu không được ngươi!

“Hoàng Tứ Cẩu, thực sự là khá lắm, chán sống phải không?” Lý Chính tức giận nhìn Hoàng Tứ Cẩu hận không thể đâm hắn vài nhát.

Trầm phu lang cũng đã mặc xong quần áo đi tới, mơ hồ nghe được một chút tình huống, nhìn thấy tình cảnh mấy ngươi liền hoảng sợ nhảy lên: “Đây là Hoàng Tứ Cẩu? Hơn nửa đêm hắn chạy đến nhà Minh ca nhi?!” Âm thanh sắc bén, có thể thấy được cũng vô cùng tức giận, tiếp theo  lo lắng nói, “Minh ca nhi không có sao chứ?”

“Ca ca ta hiện tại ở nhà, chờ đến hừng đông còn muốn mời đại phu xem có bị kinh sợ hay không. Ta nghe ca ca nói ở trong thôn bình thường vẫn nhờ có nhà Lý Chính ngài chăm sóc nên mới sống yên ổn được, Đường Xuân Vanh ta thay ca ca cám ơn Lý Chính cùng Trầm phu lang.” Lúc này Đường Xuân Vanh chắp tay nói với Lý Chính.

Lý Chính lúc này mới nhớ tới đứa bé nhìn quen mắt này là ai, cũng do bây giờ không phải là ban ngày, lại không gặp mặt thường xuyên, làm sao có thể nhìn một cái liền nhận ra người, hiện tại vừa thấy trong lòng liền âm thầm kêu, hận không thể đem Hoàng Tứ Cẩu đánh chết đỡ phải ra ngoài gieo vạ người khác, nhưng mà hiện tại có người ngoài thôn nên không thể làm quá đáng, chuyện này vẫn đúng là phải xử lý công bằng, bằng không Đường gia nhất định không thể tha thứ. Lý Chính âm thầm cảm thấy đau đầu, nếu chỉ có một mình Hoàng Tứ Cẩu còn nói được, nhưng phiền phức chính là một đôi lão nhân đằng sau kia, một người vừa khóc vừa cầu vừa lôi tiểu tôn tử đáng thương ra, khẳng định sẽ có người đứng bên người họ nói chuyện, lần trước vẫn là mình dùng sức mạnh bắt ép Hoàng gia móc bạc ra là hiểu được chuyện này thế nào.

Đứa nhỏ này mặc dù bên ngoài nói khách khí, nhưng mà ý tứ trong lời nói sao hắn lại không hiểu được, chính là kiên quyết đòi lẽ phải cho ca hắn.

Lý Chính thầm nghĩ trong lòng, vừa hay trời còn chưa sáng liền nhanh chóng làm rõ mọi chuyện, đến lúc đó khẩu cung của Hoàng Tứ Cẩu còn cần có bằng chứng, lần này Hoàng Tứ Cẩu đừng mong ung dung qua ải này, không cạo một lớp da của hắn hắn sẽ không phải là Lý Chính.

Sau khi Lý Phong đi vào liền ném người nhấc trong tay ra ngoài, lúc này Lý Chính mới tức giận đá Hoàng Tứ Cẩu một cái, lại nghe thấy người trên mặt đất truyền ra tiếng kêu rên thống nghe, trong mũi cũng ngửi được mùi máu tanh, sợ nhảy lên, nhớ tới Phong tiểu tử từng giết man tử, Hoàng Tứ Cẩu chọc vào Minh ca nhi hắn vẫn luôn để trong lòng sao hắn có thể dễ dàng tha thứ? Cúng không nên gây chết người a, nhanh chóng kiểm tra tình huống của Hoàng Tứ Cẩu, móc miếng vải trong miệng hắn ra.

Hoàng Tứ Cẩu lập tức kêu thảm thiết lên: “Chân của ta… Gãy rồi gãy rồi, nhanh giúp ta gọi lang trung, Lý Chính cầu ngươi giúp ta gọi lang trung, đau chết ta rồi…”

Lý Chính nhìn về phía đùi hắn, mơ hồ nhìn thấy một chân trong đó có chút vặn vẹo, hơn nữa trên quần còn có vết tích bị thấm ướt, hiển nhiên là chảy máu, trong lòng tuy hận Hoàng Tứ Cẩu mắt chó nhưng mà cũng không thể không gọi lang trung cho hắn, đứng dậy nói với ba người Lý Phong, “Việc này các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm các lão nhân trong tộc thương lượng, tuyệt đối không bỏ qua Hoàng Tứ Cẩu này, nhưng mà hiện tại trước tiên để cho Hồ lang trung nhìn chân của hắn đã, bằng không…” Chán ghét liếc mắt nhìn Hoàng Tứ Cẩu kêu la thảm thiết không ngừng, bằng không nếu thật sự để Hoàng Tứ Cẩu xảy ra chuyện gì, như vậy sẽ bị người trả đũa, chuyện huyên náo lần trước đã đem bộ mặt của thôn Bình Sơn này mất hết rồi

Trầm phu lang cũng căm ghét mà liếc nhìn Hoàng Tứ Cẩu, đi ra nói: “Vẫn là ta đi gọi đi, vừa hay để Hồ lang trung đến nhìn tình huống của Minh ca nhi một chút, cũng không cần chờ đến khi chờ sáng nữa.”

“Cũng tốt.”

“Đa tạ Trầm phu lang.” Đường Xuân Vanh cảm kích nói, nghe được phu lang nhà Lý Chính vẫn là đứng bên phía ca ca.

&&&

Đêm nay rất nhiều người bị đánh thức không thể ngủ yên ổn được, trong thôn không ít nhà nuôi chó, động tĩnh nhà Đường Xuân Minh cũng kinh động đến chó những nhà khác, nửa đêm kêu không ngừng. Có mấy nhà cách nhà Đường Xuân Minh gần một chút, cũng càng cảnh giác, có người nửa đêm bò dậy nhìn tình huống một chút, biết được Đường gia nửa đêm có trộm, nhưng mà cũng đã bắt được, hầu hết mọi người trở lại ngủ, chờ đến hừng đông nói sau, nhưng mà cũng có người tò mò nửa đêm liền đến nhà Lý Chính.

Trời lờ mờ sáng, hầu hết người trong thôn đã rời giường bắt đầu một ngày bận rộn.

Đường Xuân Minh sau khi Hồ lang trung đến giúp hắn bắt mạch rồi lại nói một đống thứ hắn không hiểu cuối cùng mới bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, Đường Xuân Minh ngay khi Trương Tú khuyên ngủ một chút liền đi ngủ, cũng bởi vì có Lý Phong khiến cho hắn rất an tâm, nhưng mà trước khi ngủ vẫn nhờ Trương Tú chăm sóc đệ đệ A Vanh của hắn một chút, chuyện xảy ra như  vậy không biết A Vanh có kịp đến lớp học hay không.

Cho nên đến hừng đông , Đường Xuân Minh lại bắt đầu đi ngủ, A Lâm ngủ ngon một đêm vẫn luôn nằm bên người a mẫu không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đại Mão Nhị Mao trời sáng vừa tỉnh lại tìm thật lâu cũng không nhìn thấy cha mẹ, chạy đến ngoài cửa mới nhìn thấy a mẫu mình đang đứng trước cửa nhà Minh a sao vẫy tay gọi bọn họ lại đây.

Trong nhà Lý Chính đã tập trung không ít người, mới sáng sớm tin tức nhà Đường Xuân Minh có trộm đã truyền ra, trong đó có một nhóm là bị Lý Chính cho người kêu đến, cũng chính là xử lý chuyện của Hoàng Tứ Cẩu.

Mọi người đều tụ ở trong sân, mà Hoàng Tứ Cẩu bị Hồ lang trung xem xong thương thế nối lại xương liền nằm trên một bản gỗ, đặt ở trong sân, cũng không có ai nhấc vào trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà có thể thấy thương thế của hắn xem như là thật.. Bị dằn vặt cả đêm cả khuôn mặt Hoàng Tứ Cẩu trắng bệch, trong quá trình nối xương, Hồ lang trung sau khi biết chuyện gì xảy ra liền không chút lưu tình, tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Tứ Cẩu đánh thức cả hàng xóm xung quanh, nửa đêm bò dậy hướng về nhà Lý Chính chửi bậy, cũng có mấy người chạy đến hỏi tình huống.

Trời vừa sáng tỏ, lão phu phu Hoàng gia mới biết được tình huống của con trai, lập tức kéo tôn tử tìm tới nhà Lý Chính, vừa vào cửa liền khóc lên, “Lý Chính, con trai ta làm sao vậy? Đang khỏe mạnh sao lại bị người đánh gãy chân?  Tên trời đánh nào, tâm địa độc ác liền gieo họa cho con trai ta, Lý Chính, các lão nhân trong tộc, các ngươi phải làm chủ cho con trai ta a, những ngày tháng này hắn ở nhà đã không dễ dàng, tên trời đánh này liền không thể chịu nổi con trai ta sống yên ổn được mấy ngày mà, tiểu tôn tông đán thương nhà ta phải làm sao a…”

Mấy lão nhân trong tộc tức đến râu mép đều run lên,  đụng phải gia đình không phân biệt tốt xấu này dù cho có lý cũng không thể nói được, nếu như hai lão nhân Hoàng gia sớm chịu ra tay quản giáo Hoàng Tứ Cẩu một chút, Hoàng Tứ Cẩu cũng không đến nỗi thối nát như bây giờ.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Lý Chính quát lớn một tiếng, căn bản không có nể mặt, “Ngươi không hỏi xem tiểu tử nhà ngươi nửa đêm chạy đi đâu? Nếu như hắn yên yên ổn ổn mà ở trong nhà ai lại đánh gãy chân của hắn? Chuyện lần trước ta đã nói các ngươi phải cố gắng quản lý tiểu tử nhà ngươi, nếu như tái phạm thì cầu xin ta cũng vô dụng, lúc đó ngươi bảo đảm với ta như thế nào? Nếu như nói ta tâm địa độc ác, vậy thì đầu tiên phải nói đến tiểu tử nhà ngươi, may mà người ta không xảy ra chuyện gì, bằng không hiện tại các ngươi đến nha môn đưa cơm cho tiểu tử nhà ngươi rồi!” Lý Chính cũng biết làm thế nào để đối phó với loại người ngang ngược không nói lý lẽ này, câu nói sau cùng liền đem hai người Hoàng gia đang khóc nức nở bị dọa sợ.

Hai lão nhân Hoàng gia lúc này mới phát hiện sắc mặt của Lý Chính cùng mấy tộc lão không đúng lắm, trước đó bọn họ cũng không nghe được con trai phạm phải lỗi gì, chỉ biết có người nói với bọn họ, con trai nhà bọn họ đang ở nhà Lý Chính, chân bị gãy, bảo bọn họ nhanh chóng đi xem, vì vậy bọn họ mới vừa đến liền như lúc nãy, có thể bọn họ không hiểu được đạo lý lớn tiếng dọa người, nhưng mà cũng biết được càng làm lớn thì người hung ác càng có khả năng bị trừng phạt, bọn họ sao có thể buông tha được kẻ ác đã dánh gãy chân con trai bọn họ.

Không ngờ mọi chuyện không như bọn họ tưởng tượng, phu lang Hoàng gia giật mình trong lòng, đột nhiên vồ tới bên người con trai vẫn đang nằm trên ván giường, ngay cả tiểu tôn tôn bị đẩy ngã xuống dưới đất cũng không lo lắng, vẫn là cha Hoàng Tứ Cẩu đem tôn tử nhấc đến bên cạnh mình.

Phu lang Hoàng gia tay đánh vào người con trai, khóc mắng, “Ngươi cái tên hư đốn này, ngươi đã nói với a mẫu xem đã làm cái gì rồi,  nếu có chỗ nào làm không đúng liền nhanh chóng xin lỗi trưởng bối, có chuyện gì lại không thể cho qua? Hoàng gia chúng ta mặc dù trong thôn là hộ nhỏ không có tộc nhân chống đỡ, nhưng mà thôn Bình Sơn ta cũng không phải thôn bài ngoại, mọi người đều nói đạo lý, ngươi có lời gì liền nói với a mẫu cùng trưởng bối a, ngươi nói a, ngươi muốn để a mẫu tức chết đúng không?”

“Ai yêu, lời này của phu lang Hoàng gia là có ý gì đây, là nói thôn Bình Sơn chúng ta sẽ bắt nạt người khác họ hay là không bắt nạt a? Ngươi nói rõ ràng đi, ngay hôm nay người trong thôn chúng ta nếu như xử lý con trai nhà ngươi liền thành chúng ta bắt nạt người khác họ đúng không?” Trong sân liền có người nghe phu lang Hoàng gia nói, cực kỳ không thoải mái, lập tức giương giọng nói.

“Đúng vậy a, con trai của ngươi nửa đêm liền chạy đến nhà người khác là có đạo lý hay sao? Ngươi nói xem những năm nay Hoàng Tứ Cẩu làm được chuyện gì tốt không? Nếu để ta nói mấy năm nay Hoàng Tứ Cẩu làm những chuyện không tốt này đều là do a mẫu là ngươi, hài tử khỏe mạnh liền bị ngươi giáo dục thành đạo đức này, ngươi thực sự là xứng đáng với liệt tổ liệt tông Hoàng gia.”

Đều là ma ma ở nông thôn, công phu miệng lưỡi đều là do ngày thường cãi vã nhau vặt vãnh mà luyện ra, ngươi một câu ta một câu khiến cho cho phu lang Hoàng gia hận không thể nhào tới cào một cái lên mặt mấy người lo chuyện bao đồng kia.

“Lý Chính, các vị tộc lão, nể tình hắn đau lòng con trai liền tạm tha hắn lần này đi,hắn chỉ là đau lòng con trai nên mới làm những chuyện này. Lý Chính, các  vị tộc lão, con ta rốt cuộc là phạm phải tội gì, các ngươi nói với ta, ta liền đem cái chân còn lại của hắn đánh gãy, đỡ phải sau đó lại đi ra ngoài gây sự.” Hoàng gia hán tử đột nhiên liền quỳ gối bên trong chính môn trước mặt chỉ thiên hoa  nói.