Hoàng đế phân phó xuống lại không nghe thấy hồi đáp bèn quay đầu nhìn qua thì thấy Hoàng Phủ Giác sắc mặt hoảng hốt, không hề chớp mắt nhìn về nơi nào đó, trong mắt mang theo ưu thương khó nén.
Hoàng đế nhìn bộ dáng ôn nhã tuấn dật của hắn, mềm lòng, ôn hoà nói:“ Đi tìm tam ca ngươi, cùng nhau giám sát bọn người đưa điểm tâm lại đây.”
Hoàng Phủ Quyết tuân lệnh đi tìm thái tử.
Thái tử đang ở lầu hai, cúi đầu nhìn về hướng hai người đang đánh cờ.
Tô Nhu nhi cùng Tả Nghi Lan.
Tả Nghi Lan là trưởng nữ của Tả đại nhân. Lúc trước ông có mấy người con gái đều mất nên hai vợ chồng rất thương Tả Nghi Lan.
Thường ngày họ ít khi cho nàng ra ngoài, đối với việc dạy dỗ cũng vô cùng để ý.
Đây xem như là lần đầu nàng công khai lộ diện.
Tả Nghi Lan không phải rất đẹp, nhưng khí chất thong dong nhàn nhã, đôi mắt sáng ngời. Hơn nữa nàng còn dùng cao thoa, son phấn do Hương lâu đặc chế làm cho làn da hơi vàng của nàng được che dấu ít nhiều.
Tuy không phải tuyệt sắc, nhưng khí chất kia cũng giúp nàng không một chút tự ti nào khi ở chung một chỗ với người có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiều diễm động lòng người như đại tiểu thư.
Hắn lập tức kết luận, nàng này từ nhỏ đã được giáo dục không giống bình thường.
Nàng thái tử phi mà hoàng đế chọn cho hắn.
Nghĩ đến đây, thái tử không khỏi hít một hơi thật sâu, ngón tay dung sức nắm chặt lan can, tầm mắt rơi trên người đại tiểu thư.
Trường hợp long trọng như thế này nhưng nàng cũng không cố ý sửa soạn quá mức. Vải dệt tuy thượng hạng, quần áo do thợ may gỏi nhất chế tác, kiểu dáng cũng không hề cũ nhưng lại không lấp lóa chói mắt, trang sức cũng không tạo kinh ngạc cho người.
Búi tóc hướng vân lưu hương, trên đầu cài một cây trâm đơn giản mà tinh tế, sợi tóc nhẹ rũ xuống càng khiến nàng trở nên mềm mại, đáng yêu.
Nàng hơi cúi đầu, lộ ra cái gáy trắng nõn, một đôi bích tỉ hoa tai lắc lư càng tô thêm vẻ yêu kiều cho dung mạo mỹ nhân.
Hắn tựa hồ có thể ngửi được mùi hương thản nhiên toát ra trên người nàng. Mùi hương nhẹ nhàng, lúc như hương sen mùa hè khi hắn nằm trên thuyền ngửi thấy, lúc lại giống như hương mai tinh khiết giữa trời tuyết rơi.