Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 113: Sau khai ra -- Nàng sẽ không khoanh tay chịu chết



Đáy lòng Tô Mạt rốt cục rơi lệ, xem ra cả đời này, nàng là thật không có phúc hưởng tình cha con của Tô Nhân Vũ.

Nàng cũng hoàn toàn bỏ cuộc, không ôm bất kì ảo tưởng gì nữa.

Đối với nam nhân này còn hy vọng xa xôi gì?

Nếu là Tô Hinh Nhi, cho dù giết người, Tô Nhân Vũ cũng sẽ thay tiểu nha đầu đó che đậy tội lỗi.

Thời gian vui vẻ nhất khi ở trong thư phòng này, bất quá đều là giả dối.

Gạt người!

Nếu Tô Nhân Vũ thật sự muốn lấy roi quất nàng, một roi cũng có thể lấy mạng nàng.

Nàng cắn răng, không rên lên một tiếng, không bao giờ nữa muốn nói nữa.

Giọt lệ trong mắt long lanh chuyển động, cũng không chịu rơi xuống, nàng cũng không liếc lại Tô Nhân Vũ một cái, dường như không quen biết hắn.

Tô Nhân Vũ nhìn nàng, lạnh lùng nói:“ Ngươi có cái gì nói? ”

Tô Mạt trên mặt lộ ra giọng cười mỉa mai:“Một ngày nào đó, sẽ có người phải ân hận vì lúc đó đã làm sai.”

Tô Nhân Vũ đã sớm hối hận, nếu hắn không xuất môn đi ra ngoài, Cố di nương sẽ không phải chết.

Tâm tư bị xúc động, hắn hừ lạnh một tiếng, roi trong tay kéo căng thẳng tắp, khí thế lạnh lẽo bao quanh thân hắn, nội lực dâng trào, chỉ cần ra tay, Tô Mạt sẽ bị chết dưới ngọn roi đó.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm đại tiểu thư:“Ta có lời muốn nói.”

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, trong nhà này, còn có người tốt.

Vương phu nhân sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía Trần mụ mụ: “Đại tiểu thư sao lại đến đây?”

Đại tiểu thư đã tiến vào, khoác áo choàng, trên người mặc quần áo mỏng manh, hiển nhiên tới rất vội vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị đông lạnh.

Nàng tuy rằng không tranh sủng, nhưng bởi vì là trưởng nữ, tiếng nói tự nhiên có sức nặng.

Nàng quỳ xuống ở bên cạnh Tô Mạt, Lâm di nương lập tức tranh nâng nàng dậy, lại sai người ghế đại tiểu thư ngồi.

Đại tiểu thư liếc nhìn Lam Linh mắt một cái, nàng lập tức đem đồ vật trình lên, đồng thời nói:“ Đây là nửa đêm, ở trong góc nhặt được. Mặt trên là tên cùng ngày sinh tháng đẻ của tam muội muội.”

Tô Nhân Vũ vừa thấy, quả nhiên đúng vậy, nét chữ cũng không khác mấy với những bức trước. Đáy lòng hắn giống như trút được gánh nặng, khắp người thoải mái không ít.