Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1497



Tô Mạt cảm thấy cha mình đang chìm đắm trong đau thương, nàng cười lên, an ủi ông: “Cha, hôm nay là ngày vui, người khóc cái gì? Con rất nhớ mọi người, mau đến gặp tổ mẫu.”

Nàng cũng lần lượt ôm lấy các tỷ muội cùng Nhị ca, cả nhà đều nước mắt quanh mắt.

Kim Kết cùng Thủy muội khóc bù lu bù loa, Kim Kết xông lên, ôm lấy Tô Mạt: “Tiểu thư, đại kết tử nhớ người muốn chết. Ô ô, người mà không về, đại kết tử nhất định sẽ đi tìm người ….”

Tô Mạt lần lượt an ủi các nàng, thay nàng lau nước mắt.

Không thấy đại ca Tô Trì đâu, ngược lại An Trữ công chúa lại ở bên cạnh. Tô Mạt vội vàng tiến lên hành lễ, đối với công chúa, ở lại Tô gia cũng có chút thua thiệt, Tô Trì đối với nàng có chỗ không tốt.

Ngược lại An Bình lại vui vẻ thay nàng, nghênh đón nàng trở về.

Tô Mạt quay đầu nhìn Thủy muội bởi vì nức nở, nước mắt đọng lại trên mi mắt kết lại thành một lớp sương, nàng mặc ít áo, có vẻ không chịu được hàn khí tháng chạp.

Nàng sợ cả nhà đông lạnh, để cha dẫn cả nhà vào bên trong, bọn họ đi đến chỗ tổ mẫu.

Tô lão phu nhân thân thể ngày càng yếu, vẫn cậy mạnh, nghe tin Tô Mạt về, trông trái trông phải, không đợi được nữa liền sai Trương ma ma đỡ nàng xuống, muốn đi ra sân.

Trương ma ma nói trời quá lạnh, vẫn là ở trong nhà chờ, lại phái người đến giục, rốt cuộc lão gia cùng Tô Mạt cũng đến cửa, chân mày lão phu nhân mới dãn ra, nở nụ cười.

Tô Mạt như cơn gió vọt vào nhà, bọn nha hoàn vui vẻ thỉnh an nàng, lại giúp nàng cởi bỏ áo khoác ngoài, “Lão phu nhân đã chờ lâu rồi ạ.”

Tô Mạt xông vào nội thất, kêu lên: “Tổ mẫu, Mạt Nhi đã trở lại.”

Nàng tiến lên, quỳ xuống trước giường, tựa đầu gối lên tay lão phu nhân.

Tô lão phu nhân lệ rơi đầy mặt, liên tục nói tổ tông phù hộ, nàng giùng giằng muốn dậy, Trương ma ma liền để gối cho nàng dựa vào.

Lão phu nhân ôm Tô Mạt, “Mạt Nhi ngoan, mau dậy để cho tổ mẫu nhìn ngươi thật kỹ.”

Trước ngày hôm nay, tổ tôn các nàng luôn nghi ngờ tính toán, phòng bị lẫn nhau, nhưng các nàng đã học được cách tha thứ, cùng sinh cùng tử, chân chính trở thành người một nhà.