Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1592



Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay lại phòng xem chuyện gì đã xảy ra, Nhạc Phong Nhi và Nhạc Lâm Nhi là đi theo Hoàng Phủ Cẩn tới, lão phu cũng rất khách khí với hai nàng, đã cho người lấy thuốc cho nàng.

Khi Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn bước vào, Nhạc Phong Nhi liền dùng đôi mắt đầy nước nhìn hắn, bộ dạng muốn nói lại thôi, hơi cắn nhẹ môi, gương mặt xinh đẹp hơi xanh, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc muốn che chở.

Nhạc Lâm Nhi thở phì phì nói: "Vương gia, đám nha đầu Tô gia thật không hiểu chuyện, đã vậy còn khi dễ khách nhân. Nha đầu kia không biết là nghe ai sai, cố ý làm đổ nước sôi lên cánh tay của tỷ tỷ. Nếu không phải ta nhanh tay đón kịp thì cánh tay của tỷ tỷ bị hủy rồi."

Nói xong liền kéo ống tay áo của Nhạc Phong Nhi, để lộ ra một ống tay ướt đẫm, "Kia rõ ràng là nước mới sôi, cố ý muốn hại chết người, cũng không biết do ai sai, ác độc như vậy?"

Nàng ta không chút khách khí trừng mắt nhìn Tô mạt, hiển nhiên là muốn ám chỉ là Tô Mạt cố ý xui khiến hạ nhân ám hại tỷ muội các nàng, nhất định phải nhờ vương gia đòi lại công đạo.

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, thản nhiên nói: "Lâm Nhi, ngươi không cần ác ý đoán mò. Hôm nay mọi người đều bận rộn, nhất thời không chú ý là bình thường."

Tô Hinh Nhi đứng ngoài hừ lạnh, "Ngược lại ta lại muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi đến làm khách, nên ngồi ở bên trong mới đúng, tại sao lại chạy đến đường nhỏ của hạ nhân để người ta đụng phải?"

Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, hơi liếc qua hai tỷ muội.

Nhạc Phong Nhi bởi vì kinh sợ, lung lay sắp đổ, giống như sắp ngã xuống.

Nhạc Lâm Nhi hầm hừ đứng trước mặt Tô Hinh Nhi.

Tô Mạt nhìn thoáng qua, phân phó nói: "Lan Nhược, em cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, cho người chuẩn bị kiệu, đưa hai vị cô nương về vương phủ, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ hỏi tội các người."

Mấy người liền đáp lại, Lưu Hỏa có chút không vừa ý, liếc mắt nhìn Nhạc Lâm Nhi một cái, thật sự là việc không đâu, hắn còn đang muốn chơi một lúc, kết quả là phải đưa các nàng về.

Nhạc Phong Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, điềm đạm đáng yêu, tựa hồ muốn nói: "Vương gia, hai tỷ muội chúng ta theo người tới, kết quả lại bị đưa về như vậy, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, chẳng lẽ Tô gia không nể mặt ngài sao?"

Hoàng Phủ Cẩn giống như không nhìn ra ánh mắt của nàng, gật đầu nói: "Cũng được, các ngươi trở về nghỉ ngơi, không cần phải làm gì."

Chân mày Tô Mạt khẽ nhếch lên, không cần phải làm gì? Chẳng lẽ các nàng phải làm việc sao?