Tô Hinh Nhi gắt gao cắn môi, nàng biết các nàng ấy sẽ không đối xử thật tốt với nàng, chỉ biết chê cười nàng, cô lập nàng, nhân cơ hội trả đũa nàng.
Liếc Tô Mạt một cái, càng khẳng định là do nàng ta xúi giục.
Mặc kệ vì sao nàng ta thay đổi cái tên, rõ ràng nàng ta chính là Tô Mạt kia.
Nhận không ra mới là lạ.
Tô Hinh Nhi oán hận nghĩ, lại cố gắng cười, tuy rằng nụ cười có điểm cứng ngắc lạnh nhạt,“Ta đi cùng tổ mẫu nói chuyện.”
Nàng đứng dậy đi đến trước mặt lão phu nhân, tự mình bưng trà, quỳ xuống kính lên.
Lão phu nhân thở dài, nhận lấy, đem nàng ta kéo đến ngồi ở bên người mình, thương tiếc nói:“Ngươi cũng là cháu gái của ta, ta sao có thể hại ngươi. Ngươi chỉ cần về sau ngoan ngoãn, hòa thuận cùng mọi người, đừng để người khác chê cười Tô gia của chúng ta. Ta cũng đã mãn nguyện rồi.”
Tô Hinh Nhi trong một đêm đã bỗng chốc lớn lên, vốn là người thông minh lanh lợi, bất quá là được sủng ái kiêu căng thành tính, nay dốc lòng hết sức, cũng có thể nịnh hót một hai bài.
“Tổ mẫu, đều là Hinh Nhi ngang bướng, Hinh Nhi không hiểu chuyện, hồ đồ. Hinh Nhi nay đã trưởng thành, về sau tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe tổ mẫu dạy bảo. Trước kia không ai dạy, nay đi theo tổ mẫu, Hinh Nhi sẽ không vô liêm sỉ như trước nữa.”
Lời này đạp chính mình xuống đất, lại nịnh hót lão phu nhân lên mây.
Trước kia Vương phu nhân không dạy, cho nên nàng ta mới kiêu căng như thế, là do Vương phu nhân cố ý.
Nay đi theo lão phu nhân, lập tức liền hiểu chuyện ngay, tự nhiên suy ra là do lão phu nhân lợi hại.
Nhị tiểu thư nghe xong bĩu môi, nhưng cũng không chịu thua kém, tiến lên một trái một phải nịnh hót.
Tô Mạt lập tức liền có cảm giác lão phu nhân đây là đang vận dụng thuật cân bằng, đem thế lực của mọi người trong nhà đều củng cố lại, bề ngoài không nặng bên này hay là nhẹ bên kia, thực tế là lão phu nhân nắm trong tay hết các thủ đoạn của bọn họ.
Vì tranh thủ tình cảm, đám cháu gái này đều phải vắt hết óc.
Nàng là nghĩa nữ, đương nhiên không đi nịnh hót, nàng nhìn đại tiểu thư một cái, khóe môi đại tiểu thư nhếch lên, cười lạnh, hiển nhiên cũng không chịu làm thế.
Dù sao đại tỷ cũng không cần dựa vào bọn họ mới sống được, Tô Mạt cầm tay đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, dựa vào chính mình, tuy rằng khó khăn, nhưng sẽ vững vàng thiết thực hơn.”
Đại tiểu thư đáp lại bằng nụ cười.
Lúc này Kim Kết đến báo cáo, nói A Tùng tìm nàng.
Tô Mạt lập tức đứng dậy, cáo lui với lão phu nhân, nàng đi đến sau thuyền, A Tùng quỳ xuống đất thỉnh an.
Tô Mạt vội bảo hắn đứng dậy,“A Tùng, có điều gì quan trọng sao?”