Đã nhiều ngày Tô Hinh Nhi thay đổi giống như người hoàn toàn khác, không hề điêu ngoa tùy hứng như cũ, ngược lại sẽ chủ động cười với người khác, còn có thể nói vài câu dễ nghe, mỗi ngày thỉnh an lão phu nhân.
Thậm chí cùng Tô Mạt, nhị tiểu thư cũng cực kỳ hiền lành, dù cho che dấu không được đuôi mắt run rẩy.
Tô Mạt cũng không để ý nàng ta, mỗi ngày chỉ cùng đại tiểu thư nói chuyện đọc sách, đối với nhị tiểu thư, Tô Mạt hiện nay cũng không xã giao có lệ gì hết.
Về sau nàng phải làm đại sự, sẽ không đem thanh xuân lãng phí ở trên người các nàng.
Hơn nữa nàng cũng đã hiểu được, mình muốn thật sự báo thù, chỉ trông vào cùng các nàng đấu võ mồm đùa giỡn tâm cơ là không đủ. Còn phải có thực lực của chính mình, cái loại hậu thuẫn phía sau thật kiên cố, không phải như loại miếng băng mỏng đụng vào liền vỡ.
Hiện tại nàng cảm thấy tự mình giết Vương phu nhân, không có ý nghĩa gì nữa. Độc phụ kia không sợ quỷ thần, cũng không sợ chết. Nhưng chắc chắn bà ta cũng có sợ gì đó, Tô Mạt sẽ tìm ra, đến lúc đó sẽ cho bà ta một đòn chí mạng.
Dọc theo đường đi sóng yên biển lặng, không có xuất hiện chuyện rắc rối gì thêm.
Hơn nữa Tô Nhân Vũ phi thường hòa ái, nhất là đối với đại tiểu thư, giống người phụ thân nhân từ.
Tô Mạt cũng không để ý, nàng một chút cũng không ghen tị với đại tỷ tỷ được phụ thân quan tâm ưu ái, ngược lại mừng thay đại tỷ tỷ.
Bởi vì nàng là Tô Mạt, về sau sẽ dựa vào chính mình, không cần dựa vào Tô Nhân Vũ.
Nhưng đại tỷ tỷ dù nói thế nào, tóm lại đều cần dựa vào thế lực của Tô gia mới có thể sống tốt hơn nữa.
Tô Nhân Vũ đối tốt với nàng ta, đó là không còn gì tốt hơn.
Chính là như vậy sẽ làm lão phu nhân, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, Lâm di nương, Dương di nương đám người đó đối với đại tiểu thư ghen tị thù hận, cho nên Tô Mạt đem tinh lực đặt ở chỗ bọn họ, giám thị phân tích tâm tư cùng động tĩnh của những người đó.
Nàng quyết không cho bọn họ thương tổn đến đại tỷ tỷ.
Nay bởi vì Tô Nhân Vũ đối tốt với đại tiểu thư, lão phu nhân cũng hiền hoà đi rất nhiều, đối với các di nương cũng không giống trước kia nghiêm khắc như vậy nữa, cho phép các nàng ta đến trước mặt hầu hạ, mọi người hoà thuận vui vẻ.
Nhất là Lâm di nương, con trai của nàng ta là nhị thiếu gia vẫn đi theo lão phu nhân, được lão phu nhân sủng ái.
Nhưng nàng ta cũng không làm lão phu nhân niềm vui vẻ, lão phu nhân vẫn coi nàng ta là nữ nhân mê hoặc nịnh hót, mê hoặc lão gia.
Thấy lão phu nhân như vậy, tự nhiên sẽ gia tăng nịnh nọt.