Nếu các nàng ta đã không màng tới, còn khinh bỉ, nàng đương nhiên sẽ không đem thứ mình thích tặng cho các nàng.
Nàng tỉ mỉ chọn lựa lễ vật, chỉ tặng cho người nàng quan tâm yêu mến.
Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư thấy Tô Mạt tặng cho bọn họ là quà ở kinh thành đang mốt, suy nghĩ của hai người cũng khác nhau.
Nhị tiểu thư lập tức biết Tô Mạt là không coi trọng mình, tặng mình bề mặt thì có vẻ quý giá nhưng lại không hề tốn chút tâm tư lựa chọn.
Tam tiểu thư lại cảm thấy Tô Mạt bị chính lời nói của mình lúc ăn cơm nói trúng rồi, không dám lấy mấy thứ đồ nhà quê đó đưa cho nàng, cho nên đã mua những đồ vật quý giá trong kinh thành như túi đựng tiền, trâm tóc…vân vân.
Tô Mạt tặng cho lão phu một khối thọ thạch thiên nhiên, mặt trên đường nét hoa văn rõ nét, chính là chữ “ Thọ” rõ ràng.
Lão phu nhân mừng rỡ cười toe toét,“Cái này tốt. So với mua vàng bạc càng hợp với tâm tư của ta, ngũ nha đầu có tâm.”
Vương phu nhân đành phải hùa theo, Tô Nhân Vũ nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia mất mát.
Mọi người đều có lễ vật, mặc kệ là có tâm hay vô tâm, tóm lại đều được tặng.
Chỉ thiếu hắn không có.
Bên ngoài truyền đến tiếng mõ canh hai vang lêm, lão phu nhân ‘ô’ một tiếng,“Canh hai rồi bọn nha đầu nên sớm nghỉ ngơi một chút.”
Tô Mạt lôi kéo tay đại tiểu thư cáo từ trở về, hai người bọn họ tự nhiên là ở nơi của nàng tâm sự nhỏ to a.
Tô Nhân Vũ đi theo sau các nàng, đứng ở cửa viện Tô Mạt một hồi, thở dài, lặng lẽ trở về thư phòng.
Thư phòng là một tòa viện, nay hắn hiện ở tại chính thất, ban đêm Hỉ Thước hầu hạ.
Hỉ Thước nhìn hắn trở về, lập tức sai người múc nước, tiến lên giúp hắn cởi áo.
Nhìn hắn cau mày, trên mặt lộ ra một chút hiu quạnh, nàng thân thiết hỏi thăm:“Lão gia chuyện này là thế nào? Ngũ tiểu thư không ở đây, ngài mỗi ngày đều nhớ nhung nhắc tới, nay đã trở lại, sao tâm trạng lại vẫn y như cũ thế?”
Tô Nhân Vũ thở dài, hắn có thể nói cái gì, chẳng lẽ nói nữ nhi chưa tặng lễ vật cho mình, bản thân mình ghen tỵ?
Cũng không nói nên lời a.
Hắn thản nhiên nói:“Không có gì, ngủ đi.”
Hỉ Thước hầu hạ hắn rửa chân, còn chưa rửa xong, bên ngoài truyền đến giọng nói của tiểu nha đầu,“Lão gia, ngũ tiểu thư đến.”
Tim Tô Nhân Vũ đột nhiên nẩy lên một cái, quên chính mình đang rửa chân, liền nhảy dựng lên, may là võ công của hắn rất tốt mới không làm đổ chậu nước, nhưng lại làm cho Hỉ Thước hoảng sợ.
Tô Nhân Vũ mặc trung y, cọ cọ bàn chân trần chạy thẳng ra ngoài, vén rèm lên hỏi:“Mạt nhi ở đâu?”