Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 353: Tiến cung 02



Tô Mạt quét một vòng thấy ánh mắt hung tợn của đám người Hoàng Phủ Kha, biết hôm nay khẳng định sẽ không yên ổn.

Ở trong cung không giống như ở nhà, đây là nơi mà nếu như ngươi yếu đuối sẽ bị người ta nuốt gọn, nàng nảy ra một kế sách.

Thời điểm Hoàng đế có mặt, bọn trẻ đều im lặng, an phận nghe giáo huấn, hoàng đế vừa mới bước chân đi khỏi, trong học đường lập tức như mạch nước ngầm bắt đầu tuôn chảy.

Hoàng Phủ Giới ghé trên thư án lén lút hỏi:“Nhị ca bọn họ tại sao không tới?”

Người nọ nghiêng đầu, lấy sách che khuất đầu, nhỏ giọng nói:“Ta nghe nói Thái tử ca ca cùng Tô Trì, Tô Việt bọn họ ở thư phòng đọc sách, phụ hoàng đích thân phân công nhiệm vụ. Ngũ ca có việc, phỏng đoán cũng sẽ không học tập cùng chúng ta. Hắn nói chúng ta còn nhỏ, bọn họ đều lớn rồi, muốn học riêng.”

“Nhị ca thì sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, cái gì lớn nhỏ, chính là bất công.

Cứ bắt hắn cùng nhóm nữ hài tử này cùng nhau đọc sách, chán phèo.

Người nọ lắc đầu,“Không biết. Phỏng chừng phụ hoàng không cho hắn đọc sách.”

Hắn đè thấp thanh âm, tiến đến trước mặt Hoàng Phủ Giới nói:“Ta nghe mẫu phi nói a, phụ hoàng nói không cho nhị ca đọc sách, nói hắn sát khí quá nặng, làm nhục sách vở, không để cho hắn học.”

Hoàng Phủ Giới vừa muốn nói chuyện, phía trước Triệu học sĩ ho khan một tiếng,“Mới ngày đầu tiên a, cũng không nên quá phận, miễn cho bị phạt đánh.”

Trong tay hắn vỗ vỗ cái thước bằng trúc, đánh vào lòng bàn tay sẽ rất đau.

Hoàng đế đã giao cho hắn quyền hạn, không hoàn thành bài vở, quấy rối, ẩu đả đánh nhau, thầy giáo đều có quyền hạn đánh vào tay.

Tô Mạt cũng cúi đầu lấy sách vở chắn qua một vòng trước mặt, bởi vì không thấy Hoàng Phủ Cẩn, cũng không thấy thái tử, ngũ hoàng tử, nghĩ bọn họ lớn hơn một chút, không chịu cùng bọn nhỏ học tập?

Lúc này phía trước bay tới thanh âm cười lạnh của nữ hài tử, có người nói:“Xem nàng ta kìa hình dáng nhà quê ngu ngốc, biết được cái gì, còn đọc sách, có mà ăn sách thì có.”

“Đúng vậy, nghe nói nàng thật sự ngốc, lớn như vậy còn không biết được mấy chữ.”

Tô Mạt giương mắt qua quyển sách đang được dựng thẳng, nhìn thẳng vào ánh mắt đắc ý có chứa sự khinh miệt của Hoàng Phủ Kha, đồng thời nhìn vào nữ hài tử cao ngạo xinh đẹp ngồi cùng bàn với nàng, tuổi tác chắc cũng xấp xỉ nàng.

Tay của Đại tiểu thư ở dưới bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng,“Đừng để ý tới bọn chúng.”