Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Nói hắn đem ta dưỡng thành kiểu người tính tình quái gở kì quặc thiếu tình cảm, là cố ý.”
Nay nói ra, tâm không phải không đau, nhưng cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Thật giống như nói việc gì khác vậy.
Trận mưa gậy kia, cũng thản nhiên tan mất.
Bạc tình bạc nghĩa thiếu tình cảm, ha ha, chê cười, đem con dưỡng thành kẻ bạc tình thiếu tình cảm, chẳng lẽ không phỉa là kẻ phụ thân cao cao tại thượng kia, hỉ nộ vô thường sao?
Hắn lạnh lùng nhíu mày, đem hai chữ phụ thân kia hung hăng ném ra ngoài.
Tô Mạt giang hai tay cánh tay nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng hắn, an ủi nói:“Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, đem Diệp công công thoát ra. Để hắn đến trong vương phủ hưởng phúc.”
Nàng còn chưa chân chính gặp qua vị Diệp công công này, nhưng hắn đối tốt với Hoàng Phủ Cẩn, chính là bằng hữu của nàng.
Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“Hiện tại đừng cố sức, không có biện pháp.”
Tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của hắn tinh tường, hoàng đế đối Diệp công công giống như có mối hận nghiến răng.
Diệp công công rõ ràng gọi là Diệp Tri Vân, hoàng đế lại luôn gọi hắn là Diệp Xuẩn Trư, không xứng gọi chữ “ Vân”.
Chuyện ân oán trong thâm cung, hắn không muốn lấy mấy chuyện đo đi làm phiền nàng.
Hắn thầm mong nàng khoái hoạt.
Sự tình này, hắn có thể tự mình lo liệu.
Có một số việc hắn khinh thường không hứng thú, cũng không đại biểu hắn không thể làm.
Có một số việc hắn không có hứng thú, không có nghĩa là thời điểm hắn bị ép buộc làm cũng chẳng sao.
“Cửa hàng của nàng tìm thế nào rôid? Có cần ta đi hù dọa người hay không?”