Cùng với “Vù” một tiếng vang lên, cổ tay tên tùy tùng kia lập tức bị phi tiêu cắm trụ, hắn đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, ôm tay quỳ trên mặt đất.
Trần Lượng mù mờ, tại sao có thể như vậy?
Hắn nắm chặt Tô Mạt cánh tay, Tô Mạt đem ngọc bội kia thuận tay giấu vào trong lòng hắn, lạnh lùng cười, lập tức há mồm cắn xuống trên mu bàn tay hắn.
Bị đau Trần Lượng kêu thảm thiết một tiếng, tùy tay dùng sức hất tay ra một cái.
“Mạt nhi!”
Mấy người vừa tới không hẹn mà cùng kinh hô ra tiếng, nhìn Tô Mạt bị Trần Lượng một cái tát hất ra, bay ra ngoài đụng vào chân bàn bên cạnh.
Một người phi thân xoẹt một cái, một tay đón lấy nàng ôm vào trong ngực, vội vàng không ngừng xem xét nàng.
Tô Mạt hơi hơi híp mắt, nhìn vào một đôi mắt đen bóng thân thiết, biểu tình vốn ôn nhuận bình tĩnh là thế, thế nhưng giống như cửa sổ giấy bị gió lạnh xé rách, lạnh run.
Nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng chỉ là giả vờ thôi, Trần Lượng đâu có đánh nàng?
Nàng làm bộ bị đánh, sau đó chính mình bay ra, muốn cho Trần Lượng gia tăng thêm tội nghiệt.
Vì sao kẻ đến ôm lấy nàng lại là Hoàng Phủ Giác?
Lúc này hai người mắt to đối mắt nhỏ, đều là bộ dáng thập phần kinh ngạc.
“Khụ khụ......” Nàng rất xấu hổ.
Mà Hoàng Phủ Giác cũng sửng sốt, hắn làm sao...... bối rối như vậy......
Hắn vội buông nàng ra.
Lúc này vài người Tô Việt hướng lại đây,“Mạt nhi, có bị đau lắm không?”
Tô Việt một phen ôm lấy nàng,“Ta đưa ngươi trở về,” Lại hô:“Mau, đi gọi đại phu.”
Nhìn hắn bộ dáng lo âu, Tô Mạt nhịn không được muốn cười, vội kéo kéo tay áo hắn, lặng lẽ nói:“Nhị ca......”
Tô Việt cúi đầu, mới nhìn nàng đang mân miệng đắc ý cười, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt.
Hắn ngẩn ra, lập tức hiểu được, nha đầu này, hù chết người!
Nhìn thấy một cái tát kia của Trần Lượng, trái tim của hắn cơ hồ muốn đình chỉ đập, chỉ hận bản thân không biết võ công, không thể bảo hộ nàng, hận không thể đi lên đạp chết Trần Lượng!
Trần Lượng bị Hoàng Phủ Giác mang người đến chế trụ, còn muốn la to, kết quả Hoàng Phủ Giác đứng dậy, từ trong lòng hắn lấy ra khối ngọc bội kia của Tô Mạt, lạnh lùng nói:“Trần đại nhân, ngươi vẫn là không cần nói. Nhiều lời càng sai. Đến lúc đó để tự bệ hạ phán quyết đi.”