Hắn cầm bàn tính, gẩy lên gẩy xuống lạch cạch:“Làm hủy sân khấu, ba trăm lượng. Bàn ghế trong cửa hàng...... Ân, cộng thêm lần trước Tống tiểu thư phá hư, tổng cộng là một ngàn lượng, đánh đổ rượu và thức ăn cả đống bát đĩa...... Ba trăm lượng......”
“Láo, nói láo, thứ đồ gì mà đắt như vậy hả?” Tống Dung Hoa tức giận đến tiến lên phải bắt lấy bàn tính, cái này quả thực là lừa gạt người ta mà.
Bọn họ đây là muốn đến viếng thăm, lừa bịp tống tiền hoàng thân quốc thích.
Nàng, nàng muốn đi nói cho hoàng quý phi, nói cho cô cô của nàng, làm cho cô cô trừng trị Tô Mạt một trận.
Lăng Nhược đẩy một cái, đem nàng ta đẩy ra, lạnh lùng nói:“Vị tiểu thư này, ta thực ghen tị người có bộ dạng xinh đẹp đó.”
Nếu chọc vào nàng, không cẩn thận xẹt trên hai má vài đường, cũng không có người phụ trách a.
Tống Dung Hoa rùng mình một cái, bị sát khí trong mắt Lăng Nhược dọa cho sợ hãi.
Hình chưởng quầy tiếp tục:“ Tinh thần của Tiểu thư...... Tổn hại tinh thần phí năm ngàn lượng...... Phá hư danh dự phí...... Năm ngàn lượng...... Ảnh hưởng việc làm ăn..... Hai vạn lượng...... Kinh động ngũ hoàng tử ba vạn lượng...... Làm cho......”
Những thú như cái gì là tổn thất tinh thần phí đương nhiên là chủ trương của Tô Mạt.
Hình chưởng quầy nghe cũng chưa nghe qua, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, nhưng quá kích động, nên vẽ không hoàn mỹ.
Tống Ngũ cả kinh miệng sùi bọt mép,“Ngươi, các ngươi là quân cướp a!”
Tô Mạt cười nói:“Ngươi đi cáo quan a? Dù sao ngươi không đi ta phải đi. Ta có thể có nhân chứng đấy. A, Hoa tử! Không tiến vào hành lễ khấu báo vị ngũ công tử nào đó a?”
Tống Ngũ vội phủ nhận:“Ta không biết cái gì Hoa tử!”
Tô Mạt kéo cổ áo Tống Ngũ, từ trên ống tay áo của hắn xé nửa tấm vải, sau đó cầm tay hắn, sợ tới mức khiến Tống Ngũ nghĩ đến hắn sẽ bị cưa mất nửa cánh tay.
Hắn mang theo vài tên gia đinh, im hơi lặng tiếng mất tăm khẳng định bị bọn họ đánh hôn mê rồi.
Còn có đám chưởng quầy này nữa, rất đáng giận.
Bọn họ thế nhưng trở về bẩm báo, nói Tô Mạt bị bắt đi rồi!
Quả thực buồn cười a!
Tức chết hắn!
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt a!
Miên man suy nghĩ, cảm thấy ngón tay đau nhức, thế nhưng bị Tô Mạt lấy chủy thủ cắt mất một khối da thịt, bị đau đớn hắn oa lên một tiếng.
Lại nghĩ đến đầu ngón tay đã không có, muốn ngất xỉu đi.
Lại bị Tô Mạt lấy dao di qua di lại ở trên mặt,“Ngươi dám ngất xỉu đi, ta liền vẽ cho ngươi vài nét biến ngươi thành tên xấu xí quái dị.”
Tống Ngũ sợ tới mức lập tức tỉnh lại, Tô Mạt chỉ chỉ vào mảnh gấm vóc kia,“Ngươi nợ ta số lượng bạc tổng cộng là mười tám vạn bảy ngàn ba trăm sáu mươi bốn lượng ba tiền bốn phần năm phân tiền......”