Tô Mạt lập tức ý thức được, sắc mặt hơi hơi đỏ, chính mình háo sắc da mặt rất dày a.
Nàng vội vàng đeo vớ giày ngay.
Xe ngừng lại, Lăng Nhược nói:“Tiểu thư, chúng ta lên xe hoa mộc tiến vào hoa viên.”
Tô Mạt đáp ứng, cùng Hoàng Phủ Cẩn xuống xe.
Bí mật trở về vườn hoa, sau đó lại lặng yên trở lại chủ viện.
Tô Mạt được Hoàng Phủ Cẩn ôm, như gió đáp xuống trong viện.
Tô Nhân Vũ đứng ở dưới đường hành lang, đang kiễng chân mong móng bọn họ quay về, vui mừng tiến lên chào đón, vội vàng kêu:“Mạt nhi!”
Tô Mạt nhảy xuống, lập tức nhảy vào trong lòng Tô Nhân Vũ, ôm hắn hắc hắc cười,“Cha, ta đã trở về.”
Tô Nhân Vũ ôm nàng xoay vài vòng mới buông nàng xuống, nâng khuôn mặt nàng lên nhìn trái nhìn phải,“Ân, đen đi nhiều......”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi bĩu ra, lại cười nói:“Khỏe mạnh, càng đẹp hơn.”
Tô Mạt làm nũng, hai tay treo trên bờ vai của hắn, để Tô Nhân Vũ như kiểu gánh nàng vậy, đi vào trong nhà.
Nàng hướng Hoàng Phủ Cẩn nháy mắt, để hắn chạy nhanh tiến vào.
Kim Kết lập tức đóng cửa lại, vui mừng nói:“Tiểu thư, ngài đã trở lại, nhớ người muốn chết a.”
Tô Mạtnhảy xuống đất, vỗ vỗ bả vai nàng ta, hỏi:“Tỷ tỷ đâu?”
Kim Kết chu miệng nói:“Lão phu nhân cùng phu nhân sớm đã đến đón nàng ấy trở về. Nói là......”
Tô Nhân Vũ nói:“Trở về rồi nói sau, tỷ tỷ ngươi ở nhà cũng rất tốt.”
Tô Mạt lại hỏi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, mặc dù có người truyền lại tin tức tới nàng, nhưng là muốn quân tâm một chút đến phụ thân thôi.
Nàng biết phụ thân bỏ ra không ít sức lực, ra sức che dấu giúp nàng.
Như thế nào có thể không đem cha đặt ở vị trí thứ nhất chứ!