Thủy Muội cùng Kim Kết bị nàng đuổi đi đan tất rồi, nha đầu trong phòng cơ bản đều đang làm cái kia.
Nàng kêu các nàng ấy không cần đi ra hầu hạ.
Tô Mạt kêu Vương Mai Lâm không được nhìn, nàng chậm rãi viết.
Nàng tuy rằng không thích viết tự bằng bút lông, nhưng kĩ năng cơ bản lại vững chắc.
Viết ra chữ, tiêu sái quyến rũ, có ý tứ thanh lệ.
Đều có một cỗ khí chất thoát tục.
Đại tiểu thư khen:“Chữ của muội muội càng ngày càng đẹp.”
Đợi sau khi nhìn rõ xong, vội vàng cắn chặt môi.
Tô Mạt hướng Vương Mai Lâm mỉm cười.
Hắn liền lập tức cảm giác Tô Mạt lại liếc mắt đưa tình cho hắn, trái tim như nhũn ra thành nước.
Không cảm giác được ánh mắt sắc bén chế giễu như dao của Tô Mạt.
Lúc này, cho dù là lấy đao đâm hắn, hắn đều cảm thấy đánh chính là yêu.
Tô Mạt viết xong, nhìn thấy đại tiểu thư đang nhịn rất thống khổ, ho khan một tiếng.
Nàng nói:“Đại biểu ca, cái này ngươi cầm tới trước mặt lão phu nhân thưởng thức.”
Nói xong lại hướng hắn cười.
Vương Mai Lâm ngay cả chính mình họ gì cũng không biết.
“Được được được,”
Hắn thầm nghĩ, ngũ muội muội tuy rằng còn nhỏ tuổi, không nghĩ tới đã sớm biết việc đời.
Coi trọng hắn, đây là muốn hắn cùng lão phu nhân nói chuyện đây.
Để lão phu nhân làm chủ, chấp thuận chuyện tốt của bọn họ.
Hắn bị kích động như muốn nhảy dựng lên.
Thấy Tô Mạt đem bức phúc tự kia cuộn lại, lại dùng dây gấm cột chắc lại, ngẫm nghĩ, lại nói:“Hoàng Oanh, ngươi đi cùng biểu thiếu gia đi, không được để hắn xem.”
Phòng trong Hoàng Oanh ứng lời, vội đi ra.
Vương Mai Lâm lưu luyến nhìn Tô Mạt.
Cứ một bước lại quay đầu lại nhìn nàng.
“Bụp ” Lập tức đầu đụng vào cây cột.
Hắn quay đầu cười gượng, sau đó đi ra khỏi cửa mới đi lại đàng hoàng.