Để cho hoàng đế ngồi xuống, về sau người khác là không cơ hội dùng.
Hoàng đế mấy ngày nay bận bịu không được thảnh thơi chút nào, lúc này có cơ hội thư giãn, có thể thả lỏng một chút, ngồi ở g ghế ỗ lim nhìn Tô Mạt tự mình pha trà.
Nàng ta không biết dùng loại trà cụ gì, nhìn giống như tử sa, nhưng lại có sự sáng bóng của ngọc lưu ly.
Đợi nước sôi rồi đem dội lên dung dịch đậm đặc hồng trà, lại trực tiếp đổ vào cốc thủy tinh có một nửa trên của cốc trong suốt óng ánh, một nửa dưới lại mông lung như mây.
Chén ngọc lưu ly kia không có cái chuôi, khả năng do sợ nóng, nên dùng một một cái giá đỡ bằng mây tre rất tinh xảo để nâng dậy.
Nữ hài tử mới có 12 tuổi, mọi thứ đều mềm mại, giống như chậu hoa sơn trà trà thanh lê trên cửa sổ kia.
Lại giống như loài hoa thủy tiên, hương khí sâu kín như không như có, khiến tâm tư người khác mơ màng.
Ngón tay dài nhỏ lại mềm mại linh hoạt nhẹ nhàng, giống như đang đánh đàn, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Tô Mạt tự mình dâng trà cho hắn, thấy hoàng đế hơi khép hờ mắt, liền quay đầu nhìn về phía Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô, không biết có nên quấy rầy hay không.
Gần vua như gần cọp, nàng cũng không muốn bởi vì một ly trà, chọc hoàng đế trở mặt, đến lúc đó lại có phiền toái.
Cho nên cùng Lưu Ngọc cùng Tiền cô cô xây dựng mối tốt quan hệ, đó là sự tất yếu.
Lưu Ngọc gật đầu.
Tô Mạt nhẹ giọng nói:“Bệ hạ, thỉnh uống ly trà đề nâng cao tinh thần.”
Nàng nghĩ hắn đọc tấu chương cả một buổi sáng, ánh mắt đương nhiên phải đau nhức, tinh thần mệt mỏi.
Trong ly trà này có đặc chế một ít thành phần, có thể bảo dưỡng tinh khí, là nàng cùng Thủy Muội dựa theo y lý để điều phối.
Hoàng đế ngược lại càng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít hà ngửi một hơi, cười nói:“Trà ngon! So với loại trà được tiến công càng khiến người ta chờ đợi.”
Nghe ý tứ của hắn, Tô Mạt biết hắn tâm tình không tệ, cười nói:“Bệ hạ thích là tốt rồi.”
Hoàng đế nhận lấy ly trà từ tay nàng, nhẹ nhàng uống vào một ngụm nhỏ, quả nhiên trà vào miệng mùi thơm êm đềm đọng lại rất lâu, hoàng đế bật lên lời tán tụng.
Hắn cười khoát tay áo,“Nha đầu đến đây, ngươi ngồi, chơi với trẫm một ván cờ.”
Tô Mạt ngẩn ra, cùng hắn chơi cờ?
Nghe nói hoàng đế đều không dung nạp nổi những người mạnh hơn hắn, nếu bị thua, trong lòng đương nhiên là mất hứng.
Hắn thắng, lại có khả năng nói người khác không thành tâm.
Hoàng đế giống vậy rất nhiều.
Nàng nghĩ như vậy, là vì hiện tai kì nghệ của nàng rất tinh xảo, ngay cả Tô Nhân Vũ cũng đánh không thắng lại nàng.
Hơn nữa hiện tại rất ít khi chơi cờ, chỉ có lúc nằm chơi, sẽ tự mình chơi cờ một mình.