A Lí kéo chăn qua đắp cho Tô Mạt,“Tiểu thư, nếu không thoải mái thì nói cho thuộc hạ biết.”
Tô Mạt cười,“Ngươi lại đây, ta phân phó cho người vài chuyện.”
A Lí lập tức cung kínhquỳ gối một chân, quỳ trước sập.
Nàng nói nhẹ nhàng, hắn nhớ kỹ càng.
Cuối cùng, nàng nháy mắt mấy cái,“Đi đi.”
A Lí lại nhìn nàng một cái, có chút lo lắng, Tô Mạt nói:“Nhanh đi, Lăng Nhược sẽ đến chiếu cố ta.”
A Lí nghe vậy mới chịu đi.
Bên ngoài hai tiểu nha đầu cũng là người của Hương lâu, rất thân thiết, các nàng cái gì cũng không biết cũng không hỏi nhiều, chỉ chú ý chăm sóc nàng.
A Lí vừa đi, các nàng liền tiến vào ở cùng Tô Mạt, đứng một bên im lặng thêu thùa may vá, hoặc là rót nước đút cho nàng uống.
Tô Mạt lại phân phó các nàng vài câu, ánh mắt hai người sáng lên, liên tục gật đầu.
Bởi vì giận dữ cực kỳ, hoàng đế chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, ráng lên triều.
Xuống triều thì đi ngự thư phòng nghỉ tạm, kêu người mang lên canh sâm.
Hắn tựa vào chiếc giường cầm, mắt nhắm lại,“Nha đầu còn chưa đến?”
Lưu Ngọc nói:“Bệ hạ, đã sai người đi Quốc Công phủ tìm hiểu rồi.”
Hoàng đế ừ một tiếng, lại nhắm mắt lại.
Tiền cô cô nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp huyệt vị trên đầu.
Lưu Ngọc sai người đem huân hương lui ra xa một chút, mùi hương nhẹ đi không ít làm tinh thần khá tỉnh táo.
Khoảng chưa đến nửa canh giờ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập của tiểu thái giám.
Hoàng đế nhận ra là bên ngoài đến truyền tin, Lưu Ngọc quả nhiên bước nhanh qua đó, rất nhanh lại vội vàng trở về.
“Bệ hạ, Tô ngũ tiểu thư mất tích. Sáng sớm người trong sân viện phát hiện trong sân biện không có động tĩnh gì, phái người vào xem, kết quả liền phát hiện ra bọn nha đầu đều ở trên giường ngủ say như chết. Tô quốc Công kiểm tra thì là do bị hạ thuốc mê......”
Hắn quay đầu nhìn Tiền cô cô,“Tên ngu ngốc kia sao rồi?”
Tiền cô cô bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống,“Bệ hạ, hắn đã bệnh phát rồi, nay thống khổ muốn chết mà không được. Chỉ có thể lấy nội lực huyền thiên kinh để trấn áp.”
Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra,“Vậy lão nhị sẽ không có thể đào tẩu.”
Nội lực độc môn của Hoàng Phủ Cẩn, chính là huyền thiên kinh.
Hắn hơi suy tư, nói với Lưu Ngọc:“Đi, tìm giám thị quận Vương phủ đến đây, cẩn thận hỏi cặn kẽ. Tiếp đến gọi tới nhóm ám vệ, hỏi tình hình đêm qua ra sao.”