Đinh tiểu căn ủy khuất lắc đầu, hắn căn bản không biết Kim Kết tại sao lại giận hắn a.
Hoàng Phủ Cẩn buông sách xuống, ôm lấy Tô Mạt ôm ở trước ngực, "Đừng lo lắng cho nghĩ phụ, hắn ổn rồi."
Tô Mạt tránh đụng vết thương trên vai hắn, đùa nghịch ngón tay hắn, nhìn thấy trên móng tay óng ánh nước sơn, hỏi: "Có làm theo lời ta nói nói để sơn không?"
Hoàng Phủ khống chế ngón tay nàng, bất đắc dĩ nói: "Đều có, nàng phân phó Lưu Hỏa, hắn rất để tâm a, chưa tơi thời gian đã đến đích thân sơn, đúng giờ y như uống thuốc vậy."
Tô Mạt cười rộ lên, tuy rằng không phải là bôi thuốc, nhưng cũng không khác biệt lắm.
Tô Mạt quay đầu lườm hắn, "Hiện tại bọn họ đều là người của ta, ngươi không được mắng."
Hoàng Phủ cẩn vội xin tha, "Tuân mệnh, sẽ không dám nữa. Không thấy ta cũng không dám sai sử bọn họ nữa sao, gã sai vặt bên người đều thay đổi hết rồi."
Hiện tại gã sai vặt cũng thật đích thực là gã sai vặt, bọn họ cũng chỉ chiếu cố hắn về sinh hoạt thường ngày ngủ nghỉ ăn uống.
Chuyện của Lưu Niên, vốn hắn định tự mình đi cứu, lấy võ công của hắn mà nói, cộng thêm sử dụng mê dược hoặc là mua chuộc một vài người, muốn cứu thoát Lưu Niên cũng dễ dàng.
Chỉ là hắn hiện tại bị thương, có chút kháo khăn.
Nhưng biện pháp thì luôn có, hơn nữa hoàng đế cũng sẽ không muốn thật sự giết Lưu Niên.
Hoàng đế đã đem Lưu Niên dẫn ra cho hắn nhìn, cũng sẽ không để Lưu Niên chịu hành hình nữa.
Cho nên, Lưu Niên hiện không có nguy hiểm, bất quá là hoàng đế dùng hắn như một con cờ để khiến mình sợ hãi hoặc là uy hiếp mình mà thôi.
Vì vậy, Hoàng Phủ cẩn cũng không lo lắng nhiều.
Tô Mạt lại nhìn tỉ mỉ vết thương trên vai trái hắn, xác định chỉ là vết thương do một thanh đao nhỏ đâm phải, không nghiêm trọng lắm, lúc này mới hầm hầm cái mặt lên, “ Chỉ là một Tống Dung Hoa nho nhỏ, cần gì phải dùng đến khổ nhục kế?”