Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn

Chương 69: Hai Người





Cố Bạch vốn đang bị đâm đến đỏ hốc mắt, cảm giác khoái cảm như đời non lấp bể ăn mòn.

Trong mơ hồ nghe Kỳ Quan Duệ bên tai thầm thì, nghe được hắn thốt lên.

“Yêu…”
Yêu gì chứ…
— — từ từ!
Biến thái hắn hắn hắn vừa mới nói nói nói gì???
Cảm giác như bị sét đánh từ đại não truyền đến, lập tức khiến đầu Cố Bạch tê tê.

A ha ha… Gì… Yêu?
Đây tuyệt đối là ảo giác đúng không!
Tuyệt đối là nghe lầm…
Cố Bạch đơ trong chốc lát, nghĩ như vậy liền thông suốt, chuẩn bị tiếp tục xx.

Nhưng ngay sau đó, thanh âm Kỳ Quan Duệ lần thứ hai truyền đến.

“Ca ca… Em yêu anh…”
…Oimeoi.

Cố Bạch sợ run cả người, cảm thấy mình như bị dội một xô nước lạnh.

Đây đây đây rõ ràng là biến thái đang thổ lộ.

Y không nhớ mình có trang bị cái kỹ năng này cho biến thái nha!
Y viết chính là thể loại chủng mã phổ thông chứ không phải thể loại thâm tình nha, trong nguyên tác biến thái không phải vẫn luôn là loại người lên giường không nói yêu đương sao!
Bây giờ rốt cuộc là chỗ nào không đúng!
Cảm xúc kịch liệt lập tức đánh bay khoái cảm tình dục, Cố Bạch rất thảm đạm mà…mềm nhũn.

Bị biến thái thổ lộ tình huống này thật sự đả kích quá lớn rồi đó (gào thét –ing).

Màu đỏ ửng xinh đẹp trên người Cố Bạch lấy tốc độ mắt thường có thể nhận ra mà biến mất, thân thể cũng cứng ngắc.


Hai tay Kỳ Quan Duệ như gọng kìm, chặt chẽ ôm lấy thắt lưng Cố Bạch.

Tình yêu mà hắn bày tỏ, trông Tử Xa Thư Bạch như vậy là… không thể tiếp thu sao?
Tại sao lại phản ứng như vậy!
Ngay khoảnh khắc thốt ra ba chữ kia, kỳ thật ngay cả Kỳ Quan Duệ cũng bị chính lời nói của mình làm chấn kinh.

Hắn chỉ biết mình muốn chiếm hữu Tử Xa Thư Bạch, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết rõ tâm ý thực sự trong lòng mình — — hắn chỉ cảm thấy cho dù phải sử dụng thủ đoạn như thế
nào đi nữa, cho dù phải giết hết mọi người, hắn vẫn muốn có được hết thảy của Tử Xa Thư Bạch, nhưng vẫn không biết những suy nghĩ ấy từ đâu mà có.

Cho đến khoảnh khắc không kìm lòng nổi kia.

Hắn mới hiểu được…
Không ngờ lại là tình cảm như vậy.

Hắn thì ra đã yêu Tử Xa Thư Bạch, mới có thể muốn độc chiếm, muốn trừng phạt những kẻ được ánh mắt chăm chú của Tử Xa Thư Bạch nhìn đến.

Hắn hận mình không thể nhốt Tử Xa Thư Bạch lại tại một nơi nào đó chỉ có một mình mình biết, khiến y từ thân thể đến sâu thẳm trong linh hồn, vĩnh viễn đều chỉ khắc tên một mình “Kỳ Quan Duệ” hắn!
Dục vọng khổng lồ… hắn chưa bao giờ cảm thấy.

Nhưng hắn trái lại cảm thấy, điều đó là đương nhiên.

Tử Xa Thư Bạch vẫn luôn là người đặc biệt, dù là loại đặc biệt nào đi nữa.

Cho nên khi Kỳ Quan Duệ nói ra câu nói đó, hắn như ngừng hô hấp, chờ đợi câu trả lời của người trong lòng.

Hắn thậm chí còn cho rằng Tử Xa Thư Bạch không nghe rõ lần đầu tiên, nên lại lặp lại một lần nữa.

Cảm giác khẩn trương như vậy, hắn chưa từng có…
Kỳ Quan Duệ chờ mong như thể từ trước đến giờ hắn chưa từng chờ mong thứ gì như thế.

Nhưng phản ứng của Tử Xa Thư Bạch, lại giống như con dao nhọn, đâm nát hy vọng của hắn.

Mọi phản ứng cơ thể của Tử Xa Thư Bạch đều biến mất.

Y không thể tiếp thu… Y không muốn đáp trả!
Nội tâm của y, nơi mà Kỳ Quan Duệ từng cho là hắn đã chạm vào thật gần, vào giờ khắc này lại hét vào mặt Kỳ Quan Duệ.

Rằng hắn lầm to.

Tử Xa Thư Bạch đối với Kỳ Quan Duệ, không có thứ tình cảm như Kỳ Quan Duệ đối với Tử Xa Thư Bạch.

Hắn giống như một tảng băng bị nhiệt độ nung nóng, chỉ có thể cam tâm biến thành nước, nhưng sau khi nhiệt độ rời đi, lại lần nữa trở nên lạnh cứng.

Kỳ Quan Duệ lần đầu tiên cảm thấy Tử Xa Thư Bạch tàn nhẫn.

Trước kia Tử Xa Thư Bạch từng dễ dàng tha thứ cho hắn ra sao, dưới sự thật vào lúc này, lại trở nên như một trò đùa.

Hắn ôm chặt lấy Tử Xa Thư Bạch, bắt đầu dùng sức va chạm.

Lần này, hắn không còn ôn nhu, cũng không còn khiêu khích, hắn muốn đem một phần thân thể của mình thâm nhập thật sâu vào trong cơ thể của Tử Xa Thư Bạch, như thể chi có làm vậy mới có thể tiến vào trong thâm tâm của y.

Hắn muốn dính chặt Tử Xa Thư Bạch lên người của hắn, khiến y đời đời kiếp kiếp không thể rời đi, chỉ có thể thuộc về một mình hắn.

Con, mẹ, nó!
Eo đau lưng đau cúc hoa đau, biến thái kia mi nhẹ nhàng một chút nếu không sau này sẽ mắc bệnh trĩ a!
Cố Bạch vốn đang bị vây trong kinh dị cực độ, sau đó lại bị đâm đến mưa rền gió dữ liền không thể không dựa vào lồng ngực người phía sau, thiếu chút nữa đã bị đâm đến nhũn ra.

Hơn nữa bi thảm nhất là, lần này so với những lần trước còn hung tàn hơn nhiều!
Cảm giác như bị chơi đến tàn phế luôn (gào thét –ing)!!!
Đập đập Kỳ Quan Duệ hai cái mà tên kia vẫn không phản ứng gì, Cố Bạch một bên phỉ nhổ chính mình dưới tình huống như vậy mà có thể cứng lại, một bên quyết định dàn xếp với biến thái.

Y ngẩng đầu, lại thấy được vẻ mặt của Kỳ Quan Duệ.

Mắt đầy tơ máu, trông thật dữ tợn…
Thật sự rất đáng sợ.

Nhưng Cố Bạch lại không cảm thấy sợ hãi.


Y nghĩ chẳng lẽ mình lại sinh ra ảo giác, ý cười luôn mang bên môi biến thái, tại sao lại không thấy nữa? Sâu trong đôi mắt của hắn, tại sao lại như có một cảm giác đau đớn đặc quánh? Tình cảm cố chấp mà thống khổ, giống như chỉ chực trào ra.

Ngay lập tức, y vươn tay, vỗ về sống lưng người đang mãnh liệt va chạm kia: “Tiểu Sơn, đừng khổ sở…”
Có ca ca ở đây…
Không không không đúng.

Đây không phải là Tiểu Sơn, đây là nhân vật chính thủ đoạn cao thâm do y tự tay viết ra.

Hắn lừa gạt toàn bộ người trên thế giới, là biến thái vừa đóng vai thủ lãnh chính đạo vừa đóng vai boss phản diện.

Số mệnh vô địch, không thể phá vỡ…
Hắn sẽ có hậu cung ba nghìn, sau khi đùa cợt mọi người xong sẽ phá hủy thời không mà bỏ đi, nghênh đón hắn hẳn là một thế giới còn rộng lớn hơn, nhiều mỹ nhân hơn.

Có gì mà phải khổ sớ?
Cho dù đã bỏ dàn ý ban đầu, tác giả Cố Bạch cuồng nhân vật chính, cũng sẽ không để nhân vật dưới ngòi bút của mình chịu khổ sở.

Cho dù nhân vật chính y viết ra là một biến thái, cũng chính là biến thái sống dai nhất.

Thế giới này, vốn là vì biến thái này mà phục vụ.

Hắn không cần phải khổ sở…
Nhưng không biết vì sao, Cố Bạch đột nhiên cảm thấy mình đã làm ra điều gì thật có lỗi với biến thái.

Cảm giác “Tôi đã sai rồi” như vậy, y chưa từng có.

Nhưng rốt cuộc y đã làm sai điều gì?
Cố Bạch mặt không đổi sắc mà suy nghĩ.

Rõ ràng lão tử còn đang bị bạo cúc cơ mà!
Bị đau bị thương như vậy chẳng lẽ lại là lỗi của lão tử?
Vì cái quái gì lão tử còn bị người bị lão tử làm khổ sở chọt qua chọt lại như thế!
Tuy nghĩ như vậy, nhưng tay Cố Bạch vẫn nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ Kỳ Quan Duệ.

Y thả lỏng thân thể, mặc cho Kỳ Quan Duệ dùng sức va chạm, dùng sức ôm lấy.

Cảm giác biến thái bây giờ đặc biệt cần trấn an, nếu không sẽ nổi điên lên rồi biến thân.

— — Tuy rằng y biết rõ vòng xích Cấm Võ Huyền Thiết còn đang xích trên tay biến thái.

Suy nghĩ một lát, hai chân Cố Bạch vòng qua thắt lưng Kỳ Quan Duệ, hai tay kéo đầu của hắn lại gần, nhắm ngay đôi môi.

“Chụt~”
Hôn mi một cái coi như huề đi, biến thái lớn đầu còn làm nũng cái gì?
Lão tử mệt rồi, mặc kệ làm anh hay làm cha mi!
Kỳ Quan Duệ đột nhiên ngừng cử động.

Hắn không thể lầm lẫn cảm giác mềm mại trên môi vừa rồi, kéo lý trí của hắn từ trong vực sâu âm u trở lại.

Đây là… nụ hôn đầu tiên Tử Xa Thư Bạch chủ động.

Nụ hôn đầu tiên.

Kỳ Quan Duệ quên hết mọi thứ, đột nhiên đè lại đầu Cố Bạch đang muốn lui về phía sau, hung hăng gặm cắn môi y!
Hắn nắm cằm Cố Bạch, cạy mở khớp hàm của y, đầu lưỡi luồn thẳng vào, cuốn lấy lưỡi Cố Bạch mà mút lấy.

Khí tức mạnh mẽ thuộc về Kỳ Quan Duệ lập tức tràn vào trong miệng Cố Bạch, thổi quét toàn bộ giác quan của y, nụ hôn tràn ngập dục vọng chiếm hữu kịch liệt như thế, căn bản không phải thứ Cố Bạch có thể chống đỡ.

Y nhanh chóng bị đánh tan tác, bị dục vọng khống chế, cũng bị Kỳ Quan Duệ khống chế.

Kỳ Quan Duệ lại tiếp tục động thân, hắn muốn triệt để khống chế thân thể trong lòng này.

Khiến thân thể này thuận theo động tác của hắn, đáp lại hắn như những gì hắn muốn.

Thần trí Cố Bạch đã hôn mê lần thứ hai, y một bên cảm thụ khoái cảm tra tấn, một bên đứt quãng lặp lại: “Tiểu, Tiểu Sơn… Đừng… buồn…”
Không sai, cho dù gương mặt kia là của biến thái hay Tiểu Sơn, y cũng không muốn nhìn thấy vẻ khổ sở trên đó nữa.

Dưới đáy lòng y đã tự khuyên bảo chính mình cả vạn lần, kiến thiết tâm lý bản thân cả vạn lần, nhưng vẫn không muốn nhìn thấy…

Kỳ Quan Duệ hô hấp thật sâu, hắn buông tha đôi môi Cố Bạch, nhưng vẫn kề sát lại, chậm rãi chạm vào: “Em yêu ca ca, ca ca lại không yêu em…”
Cố Bạch chưa kịp ổn định hô hấp, đã tiếp tục bị sét đánh trúng.

Nhưng lần này y không bị cứng ngắc lại nữa, dù sao sét đánh hoài cũng thành thói quen.

╮(╯▽╰)╭
Nhưng đồng thời, y lại không biết phải trả lời ra sao.

Nói “Anh cũng yêu em”?
Mẹ nó quá buồn nôn rồi!
Nói “Cám ơn em yêu anh”?
Cẩn thận chọt trúng thần kinh mẫn cảm của biến thái a!
Nghĩ nghĩ, Cố Bạch quyết định im lặng là vàng.

Nói nhiều sai nhiều, cứ không nói là tốt nhất.

Thực ra Kỳ Quan Duệ cũng không hy vọng Cố Bạch trả lời.

Ngay tại thời điểm hắn vừa rồi tuyệt vọng, lại được Tử Xa Thư Bạch kéo trở lại một phen.

Tử Xa Thư Bạch luôn không có nhiều vẻ mặt, nhưng cảm xúc trong mắt y, Kỳ Quan Duệ lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Một khắc kia, trong mắt Tử Xa Thư Bạch rõ ràng có trìu mến dành cho hắn.

— — Tuy rằng không phải là tình yêu thật sự.

Nhưng nếu không phải là tình yêu mà vẫn an ủi hắn như thế, cho dù như vậy vẫn có thể dễ dàng tha thứ cho hắn… Vậy tại sao lại không thể yêu hắn?
Hắn khao khát thân thể Tử Xa Thư Bạch, muốn chiếm hữu thân thể y, nhưng hắn cũng điên cuồng ham muốn tình cảm của Tử Xa Thư Bạch.

Chỉ có trìu mến… Vẫn chưa đủ.

Hắn muốn một thứ tình cảm độc nhất vô nhị, khắc cốt ghi tâm, đồng sinh cộng tử.

Kỳ Quan Duệ chậm rãi nở một nụ cười ôn nhu, động tác dưới thân lại càng thêm kịch liệt.

Ca ca… Anh xem, anh bây giờ đã luyến tiếc em như vậy, không bằng cứ luyến tiếc nhiều hơn một chút, đem càng nhiều tình cảm đặt lên người em, được không?
Để ánh mắt anh chỉ nhìn thấy em…
Để đôi tai anh chỉ nghe thấy em…
Để thân thể anh chỉ quen thuộc em…
Để tâm hồn anh chỉ khắc tên em…
Để hơi thở anh chất chứa hương vị của em…
Để linh hồn anh đời đời kiếp kiếp, đều thuộc về em…
Cố Bạch cảm thấy tuy động tác của Kỳ Quan Duệ vẫn rất hung mãnh, nhưng đã không còn điên cuồng như vừa rồi nữa.

Hình như đã thành công trấn an biến thái?
Y ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Kỳ Quan Duệ đã bình thường trở lại — — dường như chưa từng thay đổi.

Được rồi, cho dù y thành công kiểu gì, tóm lại là đã thành công.

Về phần thổ lộ gì đó của biến thái…
Cố Bạch ẩn ẩn có một loại dự cảm, cho dù y có tin tưởng tính chân thực của thổ lộ kia hay không, y đều đã tự bán thân đi rồi.

Cảm giác có chút… muốn đầu hàng đi.

.