Tiểu Tráng ôm túi đồ, lắc đầu: " Cái này cha nhỏ mua cho con không thể cho thúc được"
Triệu Bình cau mày, nói: " Thúc chỉ mượn thôi mà"
Nói xong lại muốn với tay lấy gói đồ của Tiểu Tráng. Nhưng Tiểu Tráng đã có phòng bị vội né đi hai người giằng co một lúc, thì thấy có người đến. Triệu Bình phất tay bỏ đi, Tiểu Tráng nhìn theo bóng dáng Triệu Bình. Tứ thúc lấy mất một cuốn sách rồi, cha nhỏ sẽ mắng mình mất, sau đó rưng rưng dắt lừa về.
Lưu Triệt thấy con trai khác thường gặng hỏi nhưng Tiểu Tráng không nói. Đành ôm lấy con trai, dỗ dành nó. Tiểu Tráng ôm Lưu Triệt ủy khuất rưng rưng. Chuyện này không thể nói cho cha nhỏ biết được nếu không thì cha nhỏ sẽ buồn. Tiểu Tráng nghĩ vậy lại càng không chịu nói ra chuyện Triệu Bình lấy sách của nó.
Lưu Triệt nghĩ chắc do Tiểu Tráng trên lớp cãi nhau với bạn nên buồn. Cũng không nghĩ nhiều mà tìm cách an ủi Tiểu Tráng.
Tiểu Tráng buồn hết mấy hôm, đến trường mỗi lần đều không dám tách riêng ra. Luôn đi cùng các bạn học sợ bị Triệu Bình tìm gặp. Triệu Bình tìm cơ hội mấy lần đều không gặp được Tiểu Tráng. Mỗi ngày thấy Tiểu Tráng có lừa đi học, có túi tiền nhỏ riêng. Một bộ giàu có, Triệu Bình lại đứng ngồi không yên.
Cắn răng, Triệu Bình liên lạc về nhà họ Triệu. Lưu Triệt không hay biết gì, mấy hôm nay chỉ lo lắng cho Tiểu Tráng. Triệu Đại Tráng đành nói: " Tiểu Triệt để tối ta hỏi nó xem sao đệ đừng lo nghĩ nữa"
Thở dài, đành vậy hi vọng Tiểu Tráng chịu tâm sự với Đại Tráng. Tiểu Tráng đang thắp đèn đọc sách. Thấy cửa mở ra, vốn tưởng là cha nhỏ mang điểm tâm cho mình. Không ngờ vào trong lại là Đại Tráng liền bỏ sách xuống ngồi ngay ngắn lại.
Triệu Đại Tráng cẩn thân đóng cửa, ngồi xuống cạnh con trai. Nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tráng, hỏi: " Tiểu Tráng sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với cha và cha nhỏ sao? Cha nhỏ con lo cho con lắm đó"
Tiểu Tráng rưng rưng lắc đầu, nói: " Không có chuyện gì đâu cha... "
Đại Tráng thở dài nói: " Tiểu Tráng...bây giờ đã có cha và cha nhỏ rồi mà Tiểu Tráng không muốn nói thực sao?"
Thấy Tiểu Tráng biểu hiện đắn đo, Đại Tráng lại giả bộ đứng lên, nói: " Thôi vậy Tiểu Tráng lớn rồi không cần cha với cha nhỏ nữa"
Tiểu Tráng nghe vậy liền gấp gáp nắm lấy tay áo Đại Tráng. Triệu Đại Tráng ngồi xuống nhìn Tiểu Tráng. Tiểu Tráng nước mắt ngắn dài ôm lấy cha mình.
Lưu Triệt ghé tai ở cửa, sao không nghe được gì hết vậy? Đang dán lỗ tai lên cửa thì cửa mở ra Lưu Triệt suýt chút nữa là ngã nhào vào bên trong. Đại Tráng buồn cười nhìn Lưu Triệt ra hiệu y đi theo mình. Lưu Triệt đắn đo nhìn vào bên trong thấy Tiểu Tráng đã đắp chăn đi ngủ đành thở dài đi theo Đại Tráng.
Hai phu phu nói chuyện với nhau trong phòng. Lưu Triệt đập bàn, nói: " Cư nhiên dám bắt nạt Tiểu Tráng, thằng bé còn nhỏ. Hắn học nhiều như vậy là để trấn lột đồ của trẻ con à? "
Nói xong lại khó xử nhìn Đại Tráng, dù sao cũng là em trai y. Lưu Triệt vụng trộm quan sát sắc mặt của Đại Tráng. Thấy y không có vẻ bất mãn vì lời mình nói thì yên lặng ngồi xuống, nói: " Đại Tráng chuyện này phải giải quyết thế nào? "
Đại Tráng nhìn Lưu Triệt nói: " Theo như Tiểu Tráng nói thì mấy hôm nay nó sợ nên tránh mặt lão tứ. Chắc là lão tứ sẽ liên hệ với bên kia khó dễ chúng ta "
Lưu Triệt gật đầu, điều này cũng là điều mình đang lo lắng. Xem ra Đại Tráng đã có tính toán hết rồi. Đại Tráng cười lạnh nói: " Hắn lúc nào cũng thế muốn cái gì sẽ tìm cách có cho bằng được. Đồ đạc trong nhà, hắn đều nghĩ là của hắn. Lúc nhỏ mỗi khi ta có thứ gì hắn đều đòi cha mẹ lấy của ta. Cha mẹ những lúc như vậy sẽ đánh ta rồi nói ta là huynh trưởng phải biết nhường đệ đệ"
Lưu Triệt nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Đại Tráng. Nhìn Lưu Triệt, Đại Tráng nhẹ nhàng nói: " Tiểu Triệt sau này nói chuyện đệ không phải lo ta sẽ buồn vì nhà bên đó nữa. Sớm thôi bọn họ nhất định sẽ qua gây chuyện với chúng ta. Không cần phải nể tình ta làm gì, đệ muốn làm gì thì cứ làm đi"
Lưu Triệt gật đầu, nói thực bản thân Lưu Triệt không sợ gì nhà họ Triệu. Chỉ lo lắng Đại Tráng sẽ phải khó xử thôi. Bây giờ Đại Tráng đã nói vậy thì có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Buối tối, Đại Tráng nằm trằn trọc không ngủ nổi. Nghĩ đến những tháng ngày đã qua lại cảm thấy không đáng. Nhìn Lưu Triệt đang ngủ say bên cạnh, Đại Tráng vươn tay ôm lấy y vào lòng. Cảm nhận độ ấm trong lòng, Đại Tráng nghĩ xem ra bên kia tưởng là mình chỉ dọa vậy thôi đi. Xem ra phải cho bọn họ một chút giáo huấn mới được.