Biên tập: Nguyệt Mẫn || Chỉnh sửa: Thỏ
Chỉ bằng một lời nói mà Giang Lạc đã thành công kích động tới ác quỷ.
Giang Lạc nở nụ cười nhạt về phía ác quỷ, tay phải thì đặt trước người nó. Trong tay cậu như mọc ra một vật gì đó rồi nhanh chóng tấn công lên người con ác quỷ.
"Bùm ——"
Dưới đáy sông làn nước cuộn trào dữ dội, trên mặt nước nổi sóng trập trùng, từng cơn từng cơn ập vào bờ nhấn chìm cây cỏ cao cao.
Tiếng nước như vang dội, ác quỷ bị cột nước đánh ập vào bờ. Hắn tiếp đất rất nhẹ nhàng, dù cả người ướt đẫm nhưng vẫn không ngăn được tâm trạng cực kỳ tốt của hắn.
Hắn chỉnh lại ống tay áo ngồi nhìn về phía trong nước.
Giang Lạc từ dưới nước đứng lên, bằng một cách thần kỳ nào đó mà cậu có thể dạo bước trên mặt nước. Dưới chân cậu, chú văn màu vàng lấp lóe giữa làn sóng dập dờn, sau đó biến thành một con mãng xà kim sắc. Giang Lạc đạp chú văn bước lên mặt đất, mãng xà kim sắc bay khỏi mặt nước quấn quanh lên người cậu.
Trước khi mở vòng âm dương Giang Lạc vẫn không hoàn toàn tin vào những lời của ông chủ cửa hàng tang lễ.
Cậu đã từng tìm hiểu về vòng âm dương, cũng nhờ Khuông Chính tìm tư liệu giúp cậu. So sánh với những thứ mà cậu biết về vòng âm dương và những điều mà ông chủ cửa hàng tang lễ nói, cũng không khác nhau quá nhiều.
Nhưng đến tối hôm qua, vào cái lúc cậu thử mở vòng âm dương lần đầu, đó cũng là lúc cậu hoàn toàn tin vào những gì ông chủ nói.
Dưới tình huống an toàn, cậu đã có một phản ứng nào đó sắp đạt đến giới hạn, điều này chứng minh 'trạng thái sắp chết có thể mở ra vòng âm dương' là sự thật.
May mắn thay, cậu thật sự thành công.
Giang Lạc dằn xuống cảm giác ngột ngạt muốn bộc phát trong lòng, cậu lắc nhẹ chiếc vòng âm dương, vòng chạm vào da cậu, Giang Lạc cười nói: "Một động xác định phương hướng."
Mãng xà kim sắc được tạo thành từ mật chú nâng đầu nhìn về phương bắc.
"Hai động phân biệt cát hung." Giang Lạc bước về phía ác quỷ, tay phải vừa đi vừa lắc lư, vòng âm dương lại chuyển động.
"Ba động." Giang Lạc mỉm cười, cậu hỏi một câu rằng: "Thầy nghĩ mình sẽ chết thế nào, Trì Vưu?"
Ba động xác định âm dương.
Đôi con người thẳng đứng của mãng xà nhìn chằm chằm vào con ác quỷ duy nhất ở đây. Nó há cái miệng to như chậu máu ra rồi dùng đầu lưỡi mảnh khảnh liếm hàm răng sắc bén.
Kim quang thần thánh toát ra từ mãng xà quấn lấy cậu thanh niên tóc đen. Chàng trai ấy giơ tay xoa đầu mãng xà, nhìn về phía ác quỷ miệng cười như không.
Ác quỷ thấy hình ảnh như vậy, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều gào thét suиɠ sướиɠ. Hắn thấp giọng cười, ánh trăng tránh khỏi người hắn, sương mù u ám khuếch tán.
"Em muốn tôi chết thế nào đây?" Ác quỷ tràn trề hứng thủ hỏi.
Giang Lạc trực tiếp vỗ đầu mãng xà.
Mãng xà từ chú văn biến thành bay lên trời rồi hung hăng lao về phía ác quỷ. Giang Lạc khoan thai đáp: "Tôi vốn là một sinh viên tôn sư trọng đạo. Là một học trò ngoan tất nhiên tôi phải quan tâm đến thầy rồi. Hay để thầy sướng chết thì sao nhỉ?"
Cậu cười khà khà: "Thầy à, thầy thích cách chết này không?"
Ác quỷ bị mãng xà truy kích nở nụ cười: "Nghe cũng hay đấy chứ."
Lời nguyền vàng trên vòng âm dương khắc quỷ vật, ác quỷ đã hơi nhếch nhác. Ngay khi mãng xà đánh một cú chí mạng, đột nhiên Trì Vưu lẻn đến trước mặt Giang Lạc, hắn cười với cậu rồi đưa tay vuốt mái tóc Giang Lạc một cái: "Em thật sự khác biệt."
Ác quỷ gần như tán thưởng mà nói: "Em quá tuyệt."
"Thật sao?" Giang Lạc cười lạnh, nâng tay lên nhìn kim văn mật chú trên tay mình, hóa thành một con dao găm: "Tôi còn có thể tuyệt hơn nữa, thầy có muốn thử không?"
Tay cầm dao găm đâm vụt đến bị ác quỷ cản lại, hắn cười cười nói: "Cái này thì hơi nguy hiểm đấy."
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái, đột nhiên rút dao về, kim văn mật chú biến thành một cái roi, ngay khi hắn không đề phòng, roi quật ác liệt vào người hắn.
Âm thanh thiêu đốt vang lên, roi vụt xuống như có lửa tạt vào tóe lên từng làn khói trắng.
Bên hông ác quỷ có một vết đuôi roi to bằng ngón tay cái.
Khí trắng từ trong đầu roi bốc lên, bao phủ khuôn mặt tuấn tú của ác quỷ khiến hắn càng thêm mấy phần ngông cuồng tà ác.
Trì Vưu nâng tay, nhẹ nhàng sờ vết thương trên mặt mình, ngước mắt nhìn Giang Lạc.
Giang Lạc không hề nao núng, thậm chí còn thì thào khiêu khích: "Thầy à, như thế này đã đủ tuyệt chưa?"
Trì Vưu chậm rãi nở nụ cười: "Đủ rồi."
Hắn thì thào: "Em tặng thầy mình một món quà tuyệt vời như thế, tôi nói thế nào cũng phải trả lại một phần."
Hắn vân vê tóc Giang Lạc, nở một nụ cười khó mà giải thích được, ngay khi mãng xà phóng đến tập kích, đột nhiên hắn biến mất vào hư không.
Không khí yên tĩnh, mãng xà kim sắc nhìn quanh rồi mới hóa thành phù văn quay trở về vòng âm dương. Giang Lạc nhìn phản ứng của chú văn mới hiểu rằng, Trì Vưu đã hoàn toàn biến mất.
Cậu buông roi trong tay xuống, để nó biến thành một đạo kim văn quay trở về, nụ cười cứ đọng trên gương mặt mãi không ngớt.
Dù còn phải xử lý hiện trường bề bộn thì nụ cười của cậu vẫn không vụt tắt.
Cảnh sát rất nhanh đã tới hiện trường, bao gồm cả bạn học của Giang Lạc. Để tránh cho đám Lục Hữu Nhất nghĩ rằng cậu lại tự tử vì tình, Giang Lạc bèn giành nói trước: "Vòng âm dương của tớ mở ra rồi."
Tuy cậu đang giải thích sơ sơ tác dụng của vòng âm dương cho mọi người nghe, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về một chuyện khác.
Vòng âm dương còn có một tác dụng cuối cùng.
Ngoại trừ mười hai phép có thể hóa thành mười hai con giáp ngoài đời, vòng âm dương vẫn còn một phép mật chú thứ mười ba.
Muốn triệu hồi mật chú thứ mười ba cần phải có "Bốn động để dẫn dắt u hồn".
Sau bốn động, đạo mật chú thứ mười ba sẽ gọi u hồn mạnh nhất đến giúp đỡ Giang Lạc. Nhưng vì u hồn này không thuộc về vòng âm dương, nếu muốn nó hỗ trợ thì phải đánh đổi khá nhiều.
Nhưng trả giá bằng gì thì do u hồn quyết định.
Đạo mật chú này quá bất ổn, mà tiếng tăm của con u hồn mạnh nhất thế gian này lại quá nguy hiểm, nếu triệu hồi ra một con quỷ quá ác liệt, chỉ sợ sẽ mất cả chì lẫn chài. Trừ khi quan trọng, nếu không Giang Lạc sẽ không dùng đến đạo mật chú thứ mười ba này.
Những người bạn cứ dời đi sự chú ý của cậu, họ không ngừng hỏi cặn kẽ về mở vòng âm dương. Sau khi bước ra ánh sáng, đôt nhiên Khuông Chính kinh ngạc nói: "Giang Lạc, tóc của cậu..."
Giang Lạc sững sờ, đến trước gương trên xe ô tô rồi cúi đầu nhìn vào trong đó.
Giữa những sợi tóc đen trên vai, một sợi tóc trắng nhỏ xen lẫn vào đó, như thể càng tô đậm thêm. Đen và trắng, khiến cho cậu lại càng trở nên xinh đẹp và lạnh lùng.
Giang Lạc thoáng hiểu ra, đây chính là 'quà' mà Trì Vưu cho cậu.
Lọn tóc này là sức sống bị Trì Vưu lấy đi.