Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 52



Biên tập: Moon Flower

Chỉnh sửa: Red Tea┃Đọc kiểm: Bí ĐaoNhưng sau khi vung một quyền lên, vẻ mặt Giang Lạc lập tức cứng ngắt.

Cảm tưởng thứ cậu đánh vào là một tảng đá, tảng đá không đau mà cậu đau muốn chết.

Giang Lạc cau mày, cắn răng nhịn đau. Cậu bình tĩnh thu tay lại rồi vung chân đá lên bụng Trì vưu thật mạnh.

Lưng Trì Vưu đụng vào nắp quan tài vang lên âm thanh nặng nề. Tiếng nhạc bên ngoài bất chợt dừng lại, quan tài cũng ngưng động đậy.

Ác quỷ mỉm cười hằn học, tiếng cười càng lúc càng lớn. Giang Lạc đè lên người Trì Vưu, sau đó nhờ Dần Hổ phá bung nắp quan tài, còn mình thì ung dung nhảy ra ngoài.

Bên ngoài quan tài, quỷ nước và ma nữ xuất giá đã biến mất từ bao giờ. Cậu lập tức xoay người, chuẩn bị đóng nắp quan tài lại.

"Thầy Trì..." Cậu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ác quỷ trong quan tài: "Thầy ở trong đó một mình rồi tìm trái tim của thầy nhé."

Quan tài sắp đóng lại, chỉ để lại một khe hở cuối cùng. Không biết ác quỷ đang dựa lưng trong quan tài đã thay đổi tư thế từ lúc nào, hắn ưu nhã nằm thẳng trong quan tài, hai tay đặt trên bụng.

Nắp quan tài dần dần đóng lại che đi khóe miệng nhếch lên kỳ quái và ánh mắt u tối của hắn.

Một tiếng "răng rắc" vang lên – quan tài kín kẽ khép lại.

Giang Lạc dán mấy chục lá bùa lên nắp quan tài.

Cậu quan sát xung quanh, hồng bạch song sát không thấy đâu nhưng sương mù thì dày đặc, trong vòng năm mét dù có giơ tay cũng không nhìn rõ được bàn tay năm ngón. Kiệu hoa dừng bên cạnh quan tài, chỗ này ngoại trừ dòng suối bên ngoài thì không rõ mình đang ở nơi nao.

Giang Lạc sờ đầu Dần Hổ, nhìn về phía quan tài, bỗng cười lạnh lùng: "Đâm nó."

Dần Hổ ngáp một cái, miệng hổ mở lớn, nó lui về sau vài bước, móng vuốt dồn lực bất ngờ chém thật mạnh vào quan tài.

Quan tài bỗng chốc bị hất tung, lăn lăn rồi rơi vào dòng suối.

Nước suối đẩy quan tài dần dần đi xa, Giang Lạc đứng tại chỗ, tiếng cười vui sướng: "Thuận buồm xuôi gió nhé thầy."

*

Quan tài trôi xa được một hòa thượng cản lại.

Hòa thượng đầu trọc mặt mày như tạc chầm chậm gỡ từng lá bùa trên nóc quan tài. Ngay sau đó, Trì Vưu đẩy quan tài ra, ung dung ngồi dậy.

Cát Vô Trần thở dài: "Chủ nhân, chỉ vì việc nhỏ này mà ngài lại gọi tôi tới, sai tôi dẫn dắt Cát Chúc rời đi hả?"

Trì Vưu ra khỏi quan tài, dẫn y đi về phía sương trắng dày đặc: "Ngươi không muốn gặp em trai mình à?"

Cát Vô Trần rũ mắt xuống, nhẹ nhàng xoay xoay chuỗi ngọc: "Chủ nhân cứ nói đùa."

*

Sau khi "tiễn" Trì Vưu đi, Giang Lạc vén màn kiệu hoa lên.

Lục Hữu Nhất ngất trong kiệu hoa, lông mày nhíu chặt như gặp ác mộng. Giang Lạc vỗ vỗ mặt hắn: "Này Lục Hữu Nhất?"

Gọi liên tục ba tiếng thì Lục Hữu Nhất mới giật mình tỉnh lại: "Đậu má!"

Hai tay hai chân hắn khua khoắng giãy giụa, Giang Lạc kịp thời lui lại. Một lát sau, Lục Hữu Nhất mới dần dần bình tĩnh lại. Hắn nhìn Giang Lạc, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng tâm tình, thở hắt ra: "Làm tôi sợ muốn chết. Giang Lạc nè, ông biết tôi gặp cái gì không?"

"Tôi mới chớp mắt một cái đã không thấy ông đâu. Tôi bị đưa vào một cái kiệu hoa, ở trỏng có một con lệ quỷ trang điểm cô dâu."

Sắc mặt hắn xanh lét, đoán chừng bị dọa không nhẹ: "Tôi suýt chút nữa bị nó giết rồi."

Hóa ra không chỉ mình cậu luôn gặp xui xẻo.

GIang Lạc được an ủi, tâm trạng nháy mắt tốt hơn: "Hiện tại không sao rồi, tụi mình đi ra thôi."

Hai người rời khỏi kiệu hoa, Lục Hữu Nhất nhìn sương mù dày đặc, nhíu mày: "Có gì đó không đúng."

Trong tay bọn họ không có la bàn, Giang Lạc lắc vòng âm dương hai lần, trên vòng phía nào cũng sáng nên Giang Lạc không cách nào biết được hướng Bắc nằm ở đâu. Đây là lần đầu tiên vòng âm dương không phát huy tác dụng, lông mày Giang Lạc cũng nhíu lại: "Vòng âm dương cũng không dùng được..."

Ở những nơi bình thường, tại giao điểm giữa âm và dương, bất kể là trên trời hay dưới đất, rừng rậm hay tòa nhà, vòng âm dương đều có thể chỉ ra phương hướng chính xác.

Duy chỉ có một nơi không phân biệt Đông Tây Nam Bắc.

Đó chính là âm phủ.

Giang Lạc kéo lụa đỏ kết hoa trên kiệu xuống: "Lục Hữu Nhất, dùng thuật pháp thổ tầm."

Lục Hữu Nhất gật đầu, hắn móc ra một con dao nhỏ, chặt đồ trang trí hình tam giác trên kiệu hoa xuống. Cầm nó chạy đến dòng suối múc đầy nước rồi thật cẩn thận bưng trở về. Lục Hữu Nhất chôn đáy trang sức hình tam giác xuống bùn đất, để lộ mặt trên như hình cái bát.

Giang Lạc rút mấy sợi vải từ lụa đỏ ra xoắn thành một cái dây thừng, ngoài miệng còn rảnh rỗi hỏi: "Lục Hữu Nhất, xem ra bây giờ không biết ai xui xẻo hơn ha?"

Vẻ mặt Lục Hữu Nhất đau khổ nói: "Là tôi."

Hắn không nhịn được muốn biện minh: "Nhưng tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi. Lúc tôi đặt chân xuống, lòng bàn chân thật sự không có nhánh cây khô."

Giang Lạc liếc hắn: "Tớ không tin."

Lục Hữu Nhất thở dài trong lòng.

Giang Lạc cầm dây thừng đã xoắn xong đi tới cạnh cái bát, Lục Hữu Nhất tước một nhành cây thẳng tắp cắm vào bát. Trước khi nhánh cây đổ xuống, Giang Lạc tay mắt lanh lẹ nhanh chóng dùng dây thừng quấn quanh nhánh cây mấy vòng, sau đó dùng hai ngón trỏ đè nặng hai đầu dây thừng rồi kéo mạnh sang hai phía.

Dây thừng căng chặt, trói chặt nhánh cây ở giữa. Lục Hữu Nhất dùng ngón trỏ chấm chút nước trong bát, nhẹ nhàng quẹt lên đỉnh nhọn của nhánh cây.

Nhánh cây chậm rãi chuyển động.

Nó từ từ đứng thẳng rồi lại chầm chậm cong xuống, mãi đến khi đỉnh nhọn của nhánh cây chạm đất, phần dưới bị dây thừng buộc chặt, đầu nhọn của nhánh cây vẽ ra một đường thẳng tắp trên mặt đất.

Đến khi vẽ xong, nhánh cây chợt giảm lực, đổ xuống miệng bát trên mặt đất.

Giang Lạc buông tay ra, nhìn dọc theo đường thẳng: "Đi thôi."

Hai người đi trong sương mù dày đặc, sương mù xung quanh càng lúc càng dày. Không biết đã đi bao lâu, trong sương trắng đằng trước thấp thoáng hiện ra hai đốm đỏ.

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất liếc nhau, nhỏ giọng tới gần chúng. Sau khi đi tới mới phát hiện hóa ra là hai cái đèn lồng màu đỏ được treo trên cổng thành cổ.

Trên cổng thành viết bốn chữ âm trầm như xương khô: thành phố quỷ Phong Đô.

Bên dưới cổng thành, người người ra vào tấp nập. Trong đám người đó, có người giống Đằng Tất mặc kỳ trang dị phục như cổ nhân, cũng có cả nam lẫn nữ mặc trang phục hiện đại. Có người đi âm khoác áo đen cúi đầu vội vàng đi vào rồi lại vội vàng đi ra, thủ ở hai bên cổng thành chính là đầu trâu mặt ngựa.

Mọi người di chuyển uyển chuyển nhẹ nhàng, gót chân không chấm đất, rõ ràng không phải người sống.

Sắc mặt Giang Lạc ngưng trọng, trốn ở bên đường với Lục Hữu Nhất nhìn thành phố quỷ.

"Thuật pháp thổ tầm chỉ cho chúng ta nơi này, có lẽ chúng ta phải đi xuyên qua thành phố quỷ mới có thể rời đi," Lục Hữu Nhất thấp giọng nói: "Có lẽ hồng bạch song sát đã mang tụi mình từ thành phố quỷ xuyên qua hai giới âm dương."

Giang Lạc nói: "Phải vào thành phố quỷ nhưng tụi mình không thể cứ như vậy mà vào được."

Ánh mắt của cậu đảo qua đám người đang đi đi lại lại.

Ra vào thành phố quỷ không nhất định phải là quỷ hồn, người sống cũng có thể.

Nhưng người sống đều là người đi âm, sau khi xuống âm phủ chỉ có thể ở lại một thời gian ngắn. Người đi âm có cách ăn mặc thống nhất, trong tình huống bình thường quỷ hồn thường sẽ không làm khó người đi âm, nhưng nếu đụng phải lệ quỷ tính cách tàn bạo, ngang ngược vô lý thì người đi âm gần như chỉ có một chữ chết.

Bởi vậy từ trước tới giờ đi âm là một một thủ đoạn bất đắc dĩ.

Lục Hữu Nhất buồn sầu nói: "Chúng ta vào như nào đây? Giả dạng làm người đi âm hả?"

Giang Lạc thuận miệng nói: "Cậu cho rằng giả dạng người đi âm dễ vậy hả? Trừ khi có hai người chết trùng hợp, bằng không tụi mình tìm quần áo của bọn họ ở đâu hả?"

Không phải họ không thể cướp sống, nhưng sau khi cướp sống, người đi âm bị đoạt mất quần áo chỉ có thể chờ chết.

Lục Hữu Nhất than thở vài câu, đột nhiên có vài tiểu quỷ đi ra từ trong thành phố quỷ.

Trong tay tiểu quỷ kéo ba cái xác của người đi âm, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Lại chết ba tên."

"Tâm trạng của quỷ La Sát không tốt, tao chả muốn xử lý mấy cái xác do gã giết chút nào. Giết thì giết đi, làm gì phải ăn cả hồn lẫn thịt vào bụng. Thịt nát rơi đầy đất, đúng là đen đủi."

"Hôm nay bao nhiêu kẻ đi âm chết rồi?"

"Tám tên!"

Một tiểu quỷ khác nói: "Gã không mở được đấu trường quỷ, đương nhiên tâm trạng không tốt rồi. quỷ La Sát cũng quá coi trọng bản thân, chỉ có quỷ mạnh nhất mới có thể mở đấu trường quỷ, trở thành vua của đấu trường quỷ, gã chưa tới nổi cấp bậc ấy đâu. thành phố quỷ chúng ta đã bao nhiêu năm không mở ra đấu trường quỷ rồi? Lại quỷ tàn bạo giống gã chỉ là thích xem chúng ta giãy giụa trong miệng thú quỷ thôi."

"Mấy kẻ đi âm hôm nay tới thật không khéo."

"Đâu chỉ người đi âm, chúng ta cũng căng cả da đây. Con quỷ La Sát này không ăn kiêng, gã đã ăn mất vài tiểu quỷ rồi."

"Ài."

Mấy tiểu quỷ tìm chỗ vắng vẻ vứt xác của người đi âm xuống rồi quay lại thành phố quỷ.

Lục Hữu Nhất yên lặng quay đầu nhìn Giang Lạc.

Giang Lạc: "..."

Giang Lạc: "Chuyện này không liên quan đến tớ."

Lục Hữu Nhất sâu xa nói: "Giang Lạc à, ngàn vạn lần không nên xem nhẹ công lực độc miệng của ông, ở phương diện này ông chính là số một."

Hai người trốn trong sương trắng, chậm rãi tiếp cận chỗ tiểu quỷ ném xác chết. Sau khi đến nơi, quả nhiên phát hiện tám cái xác khoác áo choàng đen của người đi âm.

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất tìm ra hai bộ quần áo không bị dính máu mặc lên người, đồng thời cầm theo cả đồ vật của người đi âm. Để cảm ơn, bọn họ niệm kinh vãng sinh cho những xác chết đó.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người mới đi về hướng thành phố quỷ.

Giang Lạc xách một cái túi vải màu đen trên người người đi âm lên: "Trong đây đựng gì vậy, có mùi máu tươi."

Cậu mở ra xem, lông mày lập tức nhíu lại, hứng thú nói: "Tim heo."

Các đồ vật khác được người đi âm mang theo Giang Lạc có thể hiểu, nhưng tại sao lại mang một trái tim heo?

Lục Hữu NHất cũng mở một cái túi đen ra, ngẩng đầu nói: "Của tôi cũng là tim heo."

Giang Lạc đăm chiêu sờ vòng âm dương.

Trong sương trắng dày đặc, một con chuột màu vàng kim ôm trái tim tượng thần chui ra khỏi áo choàng đen của Giang Lạc, im lặng nhả trái tim tượng thần và ngọc Nguyên Thiên ngậm trong miệng ra tay Giang Lạc.

Giang Lạc vẫn luôn lén dùng phù văn màu vàng của vòng âm dương để bảo vệ trái tim tượng thần.

Một là phù văn có thể ngăn cách tà tính của tim tượng thần, phòng ngừa bị người khác nhận ra sự tồn tại của nó; Hai là một khi có người muốn cướp tim tượng thần từ chuột, Giang Lạc sẽ lập tức phát hiện ra rồi nhanh chóng triệu hồi chuột về trong vòng tay của cậu.

Giang Lạc rất tự giác về thể chất xui xẻo của mình, trái tim tượng thần và ngọc Nguyên Thiên chỉ cần ở trên người cậu thì chắc chắn sẽ không an toàn.

Họ đi đến cổng thành phố quỷ.

Đầu trâu mặt ngựa đang nhắm mắt liền mở mắt ra liếc nhìn họ, vươn tay nói: "Phí vào thành."

Giang Lạc hỏi: "Cái gì được tính là phí vào thành?"

"Một trái tim," Âm thanh của đầu trâu ong ong nặng nề như tiếng chuông lớn: "Không nộp tim thì không thể vào thành."

Giang Lạc cười nói: "Chúng tôi có chứ."

Cậu cúi đầu, vành nón che khuất khuôn mặt. Giang Lạc mặt không cảm xúc thu hồi tươi cười.

Quá trùng hợp, vào thành phố quỷ phải nộp tim.

Nghĩ như thế nào đi nữa thì đây cứ như là yêu cầu mà Trì Vưu nhắm vào cậu vậy.

Xem ra không chỉ vậy, có khi ngay cả hồng bạch song sát cũng là thủ đoạn của Trì Vưu, mục đích cuối cùng chính là đoạt được trái tim tượng thần trong tay cậu.

Giang Lạc đưa túi vải đựng trái tim heo cho đầu trâu và mặt ngựa.

Đầu trâu và mặt ngựa mở ra kiểm tra rồi nói: "Vào đi."

Rốt cuộc Giang Lạc và Lục Hữu Nhất cũng vào được thành phố quỷ.

Bên trong thành phố quỷ náo nhiệt phồn vinh y như chợ nhân gian, nhưng bầu không khí thì phủ đầy u ám quỷ quyệt. Hai bên bày quầy hàng, ở giữa treo một cái đèn lồng màu đỏ, bên dưới đèn lồng đỏ là chủ quầy.

Mặt chủ quầy trắng bệch, sắc môi đỏ như máu tươi, cười ha hả nhìn dòng người đi lại trên đường.

Sương trắng vào trong thành phố quỷ lập tức biến mất tăm.

Tầm mắt Giang Lạc đảo qua hai bên, ở đâu đều có thể thấy cảnh tượng khủng bố quỷ quái. Trên mặt đất có cánh tay đứt lìa đang bò, quỷ không da tứ chi dính trên vách tường, ma nữ tóc dài âm u, nếu người nhát gan ở đây vừa liếc mắt là có thể bị ép điên.

Tầm mắt của cậu dừng tại quầy hàng.

Đồ vật bày trên quầy hàng càng hiếm lạ cổ quái. Tay người, đầu lâu, da, có cả anh nhi khô.

Giang Lạc không nhìn lâu, nhanh chóng đi về phía cổng ra của thành phố quỷ.

Nhưng đi được nửa đường thì họ bị một đám quỷ hồn vây lại một chỗ chặn đường.

Trong đám quỷ hồn đó có một con quỷ La Sát cực kỳ dễ thấy. quỷ La Sát cao gần ba mét, tóc đỏ mắt xanh, cả người ngăm đen, mặt xanh nanh vàng dọa người đáng sợ.

Âm thanh của gã vang dội gần như có thể chấn vỡ màng nhĩ người khác: "Đưa con của mi cho ta nếm thử, lão quỷ ta đi qua nhiều thành phố quỷ vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy một con quỷ có năm cái đầu."

Tiếng khóc của cụ già vang lên: "Cầu xin đại nhân bỏ qua cho nhà chúng ta."

Âm phủ và nhân gian cũng chẳng khác gì nhau, quỷ âm phủ ỷ vào thực lực mạnh mẽ, bình thường làm xằng làm bậy, gây đầy chuyện ác.

Giang Lạc thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng đã tính xong đoạn đường rời đi. Nhưng cậu biết Lục Hữu Nhất là người giàu tinh thần trượng nghĩa, lúc trước hắn có thể vì Trì Vưu căm thù Giang Lạc hay xả thân cứu giúp Giang Lạc, ắt sẽ ra mặt vì những bất công như thế này.

Giang Lạc nhỏ giọng nói: "Lục Hữu Nhất, cậu phải nhớ chỗ này là thành phố quỷ."

Cậu dừng một chút: "Có thể không bị quỷ sai mang đi mà tự do ra vào thành phố quỷ, bất kể là bà lão kia hay con cháu bà ta thì hơn phân nửa chả phải quỷ tốt gì."

Lục Hữu Nhất: "Tôi biết chứ."

Hắn lẩm bẩm nói: "Tôi hại ông dính vào hồng bạch song sát đã áy náy lắm rồi. Ông yên tâm đi, tôi không liên lụy ông nữa đâu."

Giang Lạc thầm nghĩ, thật ngại quá, thực tế có khi cậu mới là người liên lụy hắn tiến vào hồng bạch song sát mới đúng.

Nhưng cậu không nói với Lục Hữu Nhất, không chỉ không nói mà ngược lại còn hợp tình hợp lý vui mừng bảo: "Cậu trưởng thành rồi."

Lục Hữu Nhất: "..."

quỷ La Sát đằng trước có vẻ không kiên nhẫn, tay không nắm lấy quỷ năm đầu mà gã nhìn trúng bỏ vào trong miệng, nuốt từng cái đầu một vào bụng, ngấu nghiến ăn tươi nuốt sống: "Ăn ngon!"

Năm cái đầu cùng thét chói tai, nhưng âm thanh tiếp theo càng ngày càng nhỏ đi, chỉ còn tiếng răng nhọn của quỷ La Sát va chạm.

Bà lão vừa khóc cực kỳ lợi hại đã sạch sẽ lưu loát nín khóc, chui vào núp trong đám người.

quỷ La Sát ăn một bữa no nê, cười ha ha vỗ bụng rồi xoay người rời đi.

Đám người tách ra một con đường, quỷ La Sát định đi qua, đột nhiên dừng chân lại, ngẩng đầu ngửi ngửi không khí: "Có mùi người."

Người đi âm trốn trong đám đông run run, cúi đầu càng cẩn thận hơn trốn đi.

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất liếc nhau, chậm rãi lùi về phía sau.

Tròng mắt xanh lục của quỷ La Sát đảo qua đám người một vòng, cái gì cũng chưa nhìn thấy. Nhưng gã không từ bỏ, ngửi ngửi mùi hương trong không khí, lớn tiếng nói: "Không sai được! Là mùi người! Còn là mùi người cực kỳ ngon!"

Gã hít hít mũi, ngửi mùi xuyên thẳng qua đám người, quỷ hồn lạnh run tránh đường cho gã.

Đường đi của quỷ La Sát, rõ ràng là hướng về phía Giang Lạc và Lục Hữu Nhất.

Giang Lạc nhanh chóng quyết định nói: "Chạy."

Trong khi Lục Hữu Nhất còn chưa lấy lại tinh thần, cậu đã cất bước chạy về phía cổng ra của thành phố quỷ.

Lục Hữu Nhất giật mình: "Đệt!"

Hắn vội vàng đuổi theo.

Hai người chạy trốn cuốn theo cơn gió, mũ trên đầu bị thổi qua đằng sau. Trong làn tóc đen bay bay Giang Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, quỷ La Sát sau lưng hứng phấn nói: "Chính là bọn chúng! Trên người chúng có mùi người!"

Lục Hữu Nhất không khỏi ngửi ngửi nách mình: "Địch con mẹ tao không có mùi!"

Thừa dịp hắn nói chuyện, Giang Lạc đã cách xa hắn một mét.

Bây giờ Lục Hữu Nhất cho người ta cảm giác thật an toàn.

quỷ La Sát đuổi theo họ.

Con ác quỷ này cao như tòa lầu, một bước chạy có thể so với hai ba bước của Giang Lạc. Gã nhanh chóng kéo gần khoảng cách với hai người Giang Lạc, tiếng cười to càn rỡ: "So sánh với quỷ thì thịt người mới đồ ăn ngon nhất."

Giang Lạc híp mắt phóng tầm mắt ra xa, bọn họ còn cách cổng ra của thành phố quỷ một đoạn khá xa. Dựa theo tốc độ chạy này thì nhiều nhất là nửa phút, khoảng cách giữa họ và quỷ La Sát sẽ là thành không.

Nếu không chạy được thì không chạy nữa.

Giang Lạc bỗng dừng chân.

Lục Hữu Nhất thiếu chút nữa xô vào người cậu, thở hồng hộc nói: "Sao không chạy nữa?"

Giang Lạc xoay người đối mặt với quỷ La Sát, bình tĩnh nói: "Lục Hữu Nhất, hôm nay tớ sẽ chỉ cậu một đạo lý."

Lục Hữu Nhất thắc mắc: "Gì cơ?"

Giang Lạc sờ vòng âm dương, đột nhiên Dần Hổ khổng lồ xuất hiện bên cạnh cậu, ngẩng đầu gầm một tiếng rung trời.

"Chạy trốn là vì muốn tránh khỏi phiền toái, giảm bớt thị phi dư thừa." Giang Lạc cười cười, đôi mắt nhìn chằm chằm quỷ La Sát đang tới gần, giọng nói rất nhỏ: "Nhưng đến khi không chạy trốn được thì không cần chạy nữa."

"Lúc đó, phải trực tiếp đánh."

Vừa dứt lời, Dần Hổ đã như một mũi tên, phóng thật nhanh về phía quỷ La Sát.

Từng tiếng hổ gầm, tốc độ của Dần Hổ càng lúc càng nhanh, phù văn vàng kim quanh người nó bay múa trên không trung, giống như ngọn lửa bốc cháy, mạnh mẽ hung hăng đụng vào quỷ La Sát.

Đôi mắt quỷ La Sát trừng lớn, bị đâm cho lăn quay dưới đất.

Dần Hổ nhảy dựng về trước, hung ác đạp lên người quỷ La Sát, gào thét về phía gã.

Tốc độ máu lưu thông trong Giang Lạc cấp tốc tăng lên, cậu kích động hưng phấn. Cậu nhìn Dần Hổ hoàn toàn áp chế quỷ La Sát, suy nghĩ u ám tàn khốc dâng lên.

Giết gã.

Cắn xé gã.

Dáng vẻ giống như quỷ La Sát vừa ăn con quỷ năm đầu kia, cắn xé thịt của quỷ La Sát, kéo đầu gã xuống, bầm thây vạn đoạn, ăn cả linh hồn lẫn cơ thể gã vào bụng.

Bởi vì suy nghĩ này mà trái tim cậu đập càng lúc càng nhanh.

"Thình thịch."

Đột nhiên trái tim tượng thần cũng nhảy lên theo cậu.

Dường như mỗi một lần nhảy lên đều có thể rung động cả người và linh hồn Giang Lạc. Ở đằng xa chợt vang lên tiếng ầm ầm ầm, đá tảng lún xuống, bụi đất bay tán loạn.

Quỷ quái trong thành phố quỷ đều dừng động tác, trợn mắt há mồm nhìn động tĩnh ở đằng xa.

"Đấu trường quỷ xuất hiện rồi."

Từng đôi mắt đều đặt trên người Giang Lạc.

Thanh niên tóc đen khoác áo choàng đen, hô hấp nặng nề, trong mắt cậu là nhuệ khí chưa kịp bình ổn, ác ý thuần túy trên người cậu còn chưa kịp tan đi.

Tiếng quỷ xì xào bàn tán.

"Tại sao vua của đấu trường quỷ lại là nhân loại?"

"Ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì, chỉ cần đấu trường quỷ mở ra là chúng ta có thể xem náo nhiệt. Vua của đấu trường quỷ là tồn tại có một không hai, hắn nói muốn ném quỷ nào xuống đấu trường, quỷ đó nhất định phải tiến vào. Không biết ma thú ở đấu trường quỷ không được cắn nuốt tử hồn bao nhiêu năm rồi, không biết đói cỡ nào, cảnh tượng lúc đó chắc chắn sẽ rất tuyệt."

Không đếm nổi có bao nhiêu quỷ hồn lao về phía Giang Lạc, vây quanh hoan hô kéo Giang Lạc đi về hướng đấu trường quỷ.

Giang Lạc chưa rõ xảy ra chuyện gì, đã đứng ở đấu trường quỷ với Lục Hữu Nhất.

Đấu trường quỷ là một cái hố sâu.

Rộng hơn mười mấy mét, che trời lấp đất. Ở bên cạnh hố sâu, có một chỗ ngồi cho người địa vị cao nhất.

Một chỗ duy nhất.

Lúc này, đầu trâu từ trong đám quỷ quơ tay múa chân đi tới bên cạnh Giang Lạc, thái độ cung kính nói: "Mời đại nhân ngồi."

Giang Lạc nhìn đáy hố, nhẹ nhàng hỏi: "Đây là đấu trường quỷ mà bọn chúng bảo?"

Trên vách tường ở đáy hố có mấy chục cái lồng sắt, trong lồng sắt có một hai chấm màu lục phát sáng, đó là đôi mắt của ma thú.

Đầu trâu nói: "Đúng vậy, đây là đấu trường quỷ. Đại nhân đã mở ra đấu trường quỷ, đấu trường sẽ chìm xuống mặt đất vào giờ Tý tiếp theo. Trong một ngày này, đại nhân chính là vua của đấu trường quỷ."

Đỉnh đầu hắn chảy mồ hôi, nhưng không dám lau đi: "Trong đấu trường quỷ, ngài nói gì thì chính là cái đó. Ngài muốn con quỷ nào xuống đánh nhau với ma thú, con quỷ đó nhất định phải đi xuống tranh đấu với ma thú. Ở nơi này, ngài không có bất kỳ gông cùm xiềng xích gì, tuy nhiên lại có một quy định, những con quỷ thành công sống sót khỏi đấu trường quỷ sẽ đến gặp ngài một lần."

Giang Lạc im lặng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhếch môi, nói với Lục Hữu Nhất: "Lục Hữu Nhất, cậu ra cổng chính của thành phố quỷ rời đi trước đi."

Lục Hữu Nhất lo lắng nói: "Tôi không đi."

Giang Lạc cười cười: "Cậu đi rồi tớ mới an tâm."

Cậu khuyên Lục Hữu Nhất vài câu, rốt cuộc Lục Hữu Nhất lưu luyến từng bước rời đi.

Chờ đến khi Lục Hữu Nhất an toàn ra khỏi thành phố quỷ, Giang Lạc mới quay đầu lại, nhìn đám quỷ lít nha lít nhít cuồng nhiệt sau lưng.

Tinh thần cậu vừa thả lỏng vừa cực kỳ phấn chấn. Cậu bật cười, có trâu ngựa đồng hành, từng bước đi về phía chỗ ngồi trên cao.

Đến khi Giang Lạc chân chính ngồi xuống "vương vị", cậu nhìn xuống đám quỷ, hai chân thon dài giao nhau, ý cười ở khóe miệng càng ngày càng đậm.

Cuồng hoan.

Đám ác quỷ hoan hô, lớn tiếng hò hét. Hình dáng bọn chúng vặn vẹo quỷ dị, nhảy múa loạn xạ, gào thét inh ỏi. Cảnh tượng âm trầm kinh dị không đâu sánh bằng.

Cực kỳ xấu xí.

Song trong lòng Giang Lạc lại nghĩ, thế này thật tuyệt vời.

Linh hồn của cậu giống như cũng biến thành một con ác quỷ xấu xí trong đó, hào hứng phấn chấn chờ thấy máu.

Tà ác, dục niệm, nhìn xuống chúng sinh.

Tần suất của trái tim tượng thần ở ngực và tim của chính cậu hòa làm một.

Giang Lạc nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn chỗ ngồi, ánh mắt quét qua bên dưới, bỗng dừng lại trên người quỷ La Sát.

Khóe môi đỏ thắm nhếch lên, cậu cười nói: "Kẻ đầu tiên, chọn gã đi."