Y Đạo Quan Đồ

Chương 1325: Quân tử hảo cầu (4)



Vương Chuẩn biết thằng nhãi này tại ném qua người mình để trốn tránh trách nhiệm, cho dù sau đó Chu Vân Phàm trách tội, cũng sẽ đem khoản nợ đó tính toán trên đầu của mình. Nhưng gã cũng không thể lý luận ngay trước mặt cùng Trương Dương, chỉ có thể đành ngậm bồ hòn, cười tủm tỉm không nói chuyện.

Chu Vân Phàm nói: "Ngày hôm nay tôi mời đạo diễn Vương tới đây, là làm một bộ phim điện ảnh cho bạn giá của tôi."

Vương Chuẩn nói: "Tôi đang muốn nói với anh chuyện này, trong đầu tôi có một kịch bản là điện ảnh tình yêu đô thị, lúc đầu muốn mời Lưu Đức Chính cùng Tịch Nhược Lâm làm diễn viên chính, trong đó có một vai rất thích hợp với tiểu thư Trác, Lạp Tư tiên sinh, tôi có mang kịch bản đến, mời anh xem trước."

Chu Vân Phàm khoát tay áo nói: "Không cần xem, phương diện này cũng không phải chuyên môn của tôi, nói chung tôi đầu tư chỉ có một nguyên tắc, đó chính là muốn lăng xê Trác Đình rực rỡ." Trác Đình bổ sung nói: "Tôi muốn diễn vai nữ diễn viên chính, trong phim này tôi cùng Lưu Đức Chính diễn làm người yêu sao?"

Đừng nói Vương Chuẩn nghe lời này muốn cười, ngay cả Trương đại quan nhân cũng không nghe nổi, khốn kiếp thật, không phải có tiền là có thể đối phó tất cả, cô cũng không tự xem lại hình dạng của mình, vừa lên tới liền muốn diễn vai nữ diễn viên chính, có khả năng sao? Có điều là chuyện này hắn là người đứng xem, cũng không thích hợp phát biểu ý kiến.

Vương Chuẩn nói: "Có thể rực rỡ hay không cũng không có quan hệ trực tiếp đến có phải là nữ diễn viên chính hay không, phải xem sức diễn của nhân vật có thể xuất màu hay không, tiểu thư Trác, không bằng cô xem trước kịch bản, vai Thi Tình này là đặc biệt tạo ra cho cô." Gã đem cuốn vở đưa cho Trác Đình.

Trác Đình căn bản là không có ý tiếp lấy, rất khí thế của nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu như không phải nữ diễn viên chính, tôi sẽ không nhận bộ phim này!"

Trong lòng Vương Chuẩn tức giận, cuồng ngạo, cuồng ngạo con mẹ mày! Nếu như không phải bởi vì lão tử thiếu tiền, nếu như không phải mày ôm được một thằng bồ nhiều tiền, tao mẹ nó sao lại phải ở chỗ này nén giận nói tốt với mày chứ? Chơi trứng thối đi! Nhưng gần đầy kinh tế điện ảnh Hồng Kông đình trệ là một chuyện thực, Vương Chuẩn chỉ có thể nhẫn nại nói: "Bộ phim này là hai nữ chính!"

Chu Vân Phàm nói: "Đạo diễn Vương, chúng ta quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, tôi cũng hiểu chuyện phim điện ảnh một chút, nào có gì hai nữ chính? Nói chung tóm lại muốn tôi đầu tư nhất định phải lấy Trác Đình làm diễn viên chính duy nhất, bằng không thì không bàn nữa."

Trác Đình có chút ít đắc ý hướng Vương Chuẩn ngẩng đầu lên: "Không thì anh bảo Tịch Nhược Lâm đổi vai với tôi đi."

Vương Chuẩn trong lòng nói con bé này một chút cũng không hiểu gì, tuy rằng Chu Vân Phàm muốn đầu tư bộ phim này, nhưng Vương Chuẩn cũng là đạo diễn nổi danh, quay phim chính là vì kiếm tiền, nếu như để cho Trác Đình làm nữ chính, sợ rằng cả một minh tinh lớn như Lưu Đức Chính, Tịch Nhược Lâm cũng đều không mời được. Bộ phim này còn chưa chắc thu đủ vốn gốc về, cho dù bồi tiền chính là Chu Vân Phàm nhưng danh tiếng mình vất vả lắm mới tích lũy được cũng phải bồi theo, Vương Chuẩn cũng không phải kẻ ngu si, việc vô dụng gã sẽ không làm, Vương Chuẩn nói: "Tôi phải suy nghĩ một chút."

Trác Đình rất kiêu ngạo nói một câu: "Nhanh lên một chút, thời gian của chúng tôi rất quý giá!", Trương Dương đối với cái này là không nói được một lời, áp dụng thái độ treo cao đối với việc không liên quan tới mình.

Lúc ăn cơm trưa xong, Vương Chuẩn còn phải đi về quay phim tuyên truyền, Chu Vân Phàm xuất ra tám mươi vạn, Trương Dương đáp ứng cho Trác Đình hai chỗ trên màn ảnh, cho nên Trác Đình cũng vui mừng đi theo Vương Chuẩn.

Trương Dương cùng Chu Vân Phàm cùng nhau đi tới biệt thự bên hồ Phượng Nhãn đi thăm Ngả Tây Ngói Á.

Khi hai người đi dọc theo bờ đê hồ trở về, Chu Vân Phàm cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh chính là đủi độc, hai chỗ trên màn ảnh mà muốn của tôi tám mươi vạn." Trương Dương ha hả cười nói: "Tỉnh Vận Hội của tỉnh Bình Hải, anh là một phần tử của Bình Hải, làm sao cũng nên hiến chút ái tâm, cứ như vậy, anh nhiệt tình hiến, lòng hư vinh của bạn gái anh cũng được thỏa mãn, lưỡng toàn tề mỹ, anh không nên oán giận tôi, phải là cảm tạ tôi mới đúng."

Chu Vân Phàm cười nói: "Lòng hư vinh?Lòng hư vinh của cô ấy đích thật là quá mạnh mẽ, phụ nữ đại đô đều là động vật nông cạn."

Trương Dương nghe ra trong lời nói của Chu Vân Phàm tựa hồ có phê bình kín đáo đối với Trác Đình, Trương Dương nói: "Nếu đã biết cô ta ham hư vinh còn muốn chế tạo hình tượng điện ảnh cho cô ta làm gì?"

Chu Vân Phàm nói: "Vương Chuẩn gọi anh tới, có phải muốn anh khuyên tôi nhượng bộ hay không? Hắn thật sự cho tôi là tên ngốc nhiều tiền sao?"

Trương Dương nhìn vẻ tươi cười giảo hoạt của Chu Vân Phàm bỗng nhiên hiểu ra, Chu Vân Phàm mới vừa rồi kiên trì muốn cho Trác Đình làm nữ diễn viên chính duy nhất, nguyên nhân chân chính là đàm phán khoản đầu tư này, nhưng mà y lại muốn có thể ăn nói đối với Trác Đình, cho nên cố ý diễn xuất ra màn kịch này cho Trác Đình xem.

Chu Vân Phàm nói: "Gần đây kinh tế điện ảnh đình trệ, nếu như Vương Chuẩn có thể kéo tới đủ tài chính quay phim, hắn sẽ không tìm tôi, mặc dù tôi có tiền nhưng mà tôi cũng không thể đem tiền tùy tiện ném vào trong nước, Trác Đình có cái tài gì tôi cũng rõ ràng, cô ta có thể diễn hay? Lợn mẹ đều có thể leo cây.Vì sao Vương Chuẩn không dám tiếp chiêu? Là bởi vì hắn nhìn ra nếu như để Trác Đình làm nữ diễn viên chính, vậy phim khẳng định phải lỗi, dù tiêfn đầu tư là của tôi nhưng hắn cũng không dám tiếp, đó là bởi vì hắn sợ đem cả danh tiếng tích lũy nhiều năm bồi đi vào, ngay cả Vương Chuẩn cũng không xem trọng cô ta, tôi khờ sao? Không có việc gì lại đem ngàn vạn cho cô ta tiêu xài?"

Trương Dương nở nụ cười, Chu Vân Phàm thực sự là một con cáo giá không hơn không kém, y nghĩ chuyện gì cũng đều nghĩ được rất rõ ràng.

Chu Vân Phàm nói: "Trương Dương, chúng ta quen biết lâu như vậy, tuy rằng chúng ta không phải bạn bè cởi mở, nhưng chúng ta cũng không phải địch nhân, chí ít chúng ta đối với Hồ Nhân đều rất không tồi." Chu Vân Phàm nhắc tới Hồ Nhân rõ ràng là muốn cùng Trương Dương kéo gần cảm tình.

Trương Dương không nói tới hảo cảm đối với Chu Vân Phàm này, thế nhưng cũng chưa nói tới hảo cảm, chỉ từ chuyện Chu Vân Phàm đối đãi với Hồ Nhân là có thể thấy được người này chính là có lương tâm, cho nên cái này cũng là nguyên nhân Hồ Nhân coi Chu Vân Phàm như cha mà đối đãi.

Chu Vân Phàm nói: "Mấy năm nay trong tay tôi đích xác tích lũy được không ít tiền, trải qua nhiều mưa gió như vậy, rốt cục tôi biết rõ ràng có chút tiền có thể cầm, mà có chút tiền là tuyệt đối không thể cầm, việc tôi bây giờ làm tuyệt đối đều là làm được."

Trương Dương không nhịn được nở nụ cười: "Lạp Tư tiên sinh, hình như anh không cần giải thích với tôi." Chu Vân Phàm nói: "Kiếm tiền không dễ dàng, cho nên tôi bây giờ đầu tư mỗi một lần đều rất cẩn thận, tôi là bị cô ta cuốn lấy không có cách nào, cho nên mới đáp ứng cô ta đầu tư điện ảnh, tôi không phải kẻ ngu si, tiền dù nhiều nữa cũng không thể múc nước chơi đùa được."

Trương Dương cười nói: "Đã như vậy, vì sao không nói rõ với cô ta?"

Chu Vân Phàm nói: "Nữ nhân đối mặt với tài phú của mình thì có thể làm được lý trí, nhưng khi đối mặt với tài phú của người khác, hắc hắc, chỉ có tới khi đem tài phú của người khác biến thành tài phú của mình thì các nàng mới có thể khôi phục lý trí..."

Trương Dương bỗng nhiên phát hiện trên người của Chu Vân Phàm chính là không hề thiếu tinh tế, người này có cái nhìn đối với chính mình hay đối với người khác đều rất thấu triệt.

Chu Vân Phàm nói: "Tôi không dối gạt anh, tôi cho tới bây giờ cũng không phải là một người thích để tiền một chỗ, tôi thích đầu tư, thế nhưng nhất định phải tìm được phương hướng ổn thỏa, tôi có cổ phần tỏng công ty quảng cáo Nhân Như, mà sự thực chứng minh, các cô ấy có thể mang đến chô tôi hồi báo xa xỉ, trong khoảng thời gian này bởi vì trợ giúp Ngả Tây Ngói Á chữa bệnh cùng khôi phục, tôi tới Nam Tích nhiều hơn một chút, bỗng nhiên phát hiện hồ Phượng Nhãn này chính là rất không tồi, tôi sinh ra hứng thú rất lớn đối với chỗ này." Chu Vân Phàm dừng lại bước chân, y chỉ vào con đường bên hồ Phượng Nhãn thằng đến vùng nước lớn, nhẹ giọng nói: "Hoàn cảnh ở đây không tồi, đáng tiếc còn thiếu khuyết quản lý hữu hiệu, tôi muốn nhận thầu ở đây, chế tạo một cái thủy nhai phong tình, chủ nhiệm Trương, tôi chính là rất nghiêm túc, tôi biết anh rất quen thuộc với thành phố, nhất định có thể hỗ trợ giải quyết chuyện này."

Trương Dương này mới hiểu được vì sao Chu Vân Phàm thoải mái xuất ra tám mươi vạn như vậy, cũng không phải đơn thuần chỉ muốn lăng xê Trác Đình đơn giản như vậy. Phía sau mỗi chuyện Chu Vân Phàm làm đều tràn ngập tính mục đích, có điều là điều này cũng không gì đáng trách, y là thương nhân, thương nhân trục lợi là của bản tính y.