Y Đạo Quan Đồ

Chương 1332: Chuyện cũ đau thương (3)



Trương đại quan nhân bắt đầu cảm thấy Lý Đồng Dục có chút kỳ hơn, đầu tiên là tự cho mình lấy tư cách là trưởng bối, bây giờ lại bày ra mặt giáo huấn mình. Nếu như lòng hiếu kỳ của Trương Dương mạnh mẽ, đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi, trong lòng hắn căn bản không nghĩ tới chuyện cũ của Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục cũng ý thức được lời mình nói có chút quá, áy náy cười nói: "Kỳ thực những lời này không nên là do tôi nói, thế nhưng tôi đã từng thể tại trước mộ Tĩnh Chi, tôi sẽ đối xử tử tế với người nhà của cô ấy, trong lòng tôi vẫn đều là đối đãi với Yên Nhiên giống như con gái." Trương Dương thản nhiên cười nói: "Quá khứ tôi chưa bao giờ nghe Yên Nhiên nhắc tới ông!" Những lời này nói có chút không khách khí.

Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Có một số việc có liên quan, cậu không muốn nói, không muốn đề cập, vị tất đã đại biểu cho chúng không quan trọng."

Trương Dương cũng phải tán đồng những lời này của Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục thở ra nói: "Nói chuyện phiếm với cậu là một chuyện rất hài lòng, kỳ thực chúng ta sớm nên gặp mặt."

Trương Dương nói: "Bất luận thế nào, tôi vẫn là mong muốn, vật ông nắm giữ sẽ không mang đến thương tổn cho Yên Nhiên."

"Cậu để ý cô ấy?" Hai mắt Lý Đồng Dục lấp lánh có thần nhìn Trương Dương.

Trương Dương gật đầu.

Lý Đồng Dục nói: "Tôi sẽ không thương tổn đến cô ấy!"

Khi nói những lời này với Lý Đồng Dục, Trương Dương bắt đầu phỏng đoán động cơ của Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục không đem chuyện muốn nói cho Sở Yên Nhiên là gì nói ra, nhưng là chuyện này lại làm Trương Dương bối rối, điều duy nhất hắn có thể kết luận chính là, Lý Đồng Dục thù oán Tống Hoài Minh, khi hắn nhắc tới Tống Hoài Minh, thù oán giấu ở sâu trong nội tâm không tự chủ được mà lộ ra, đã trải qua nhiều năm như vậy, quan hệ giữa Sở Yên Nhiên cùng Tống Hoài Minh cuối cùng cũng có chút hòa hoãn, Lý Đồng Dục có thể làm cho hiểu lầm giữa bọn họ gia tăng một lần nữa hay không? Sau khi Trương Dương thận trọng suy nghĩ, quyết định đem chuyện này tiết lộ cho Tống Hoài Minh, đây cũng không phải bởi vì Tống Hoài Minh là Chủ tịch tỉnh Bình Hải, Trương Dương càng không có ý lấy lòng hắn, tuy rằng bởi vì chuyện Sở Yên Nhiên làm cho hắn cùng Tống Hoài Minh bất hòa không ít, thế nhưng Trương Dương thủy chung cho rằng Tống Hoài Minh là một người chính trực, hắn cũng tin tưởng tình thương của người cha Tống Hoài Minh đối với Sở Yên Nhiên không có bất luận cái chỗ dối trá gì.

Có một số việc không tiện nói rõ tại trong điện thoại, sáu giờ tối Trương Dương đến Đông Giang, kế hoạch của hắn là đêm đó đi bái phỏng Tống Hoài Minh, đem chuyện của Lý Đồng Dục nói cho y,dừng lại tại Đông Giang một đêmc, sáng mai liền đi tới Bắc Nguyên, đi hẹn hò cùng Sở Yên Nhiên, hắn đã nói với Sở Yên Nhiên, sẽ đến hồ Mộng Tiên lúc 12h trưa.

Nếu như không có Lý Đồng Dục chen ngang, tâm trạng của Trương Dương trong khoảng thời gian này là cực kỳ vui vẻ, nhưng từ lúc gặp qua Lý Đồng Dục, hắn có loại dự cảm không tốt, người này khẳng định nắm giữ một ít căn cứ chính xác bất lợi với Tống Hoài Minh, việc này rất có khả năng sẽ làm quan hệ của Sở Yên Nhiên cùng cha trở nên sương đọng trên tuyết(lạnh đi).

Khi Trương Dương lái chiếc xe Jeep màu lục đi tới khu nhà ở của người nhà Tỉnh ủy thì gặp phải ngăn cản, rất nhiều lúc biển số xe đại biểu cho một loại đặc quyền, bây giờ chỉ là một cái biển xe bình thường, cùng biển xe của Trương Dương không thể so sánh, hắn ý thức được cần phải mất thời gian đi tới đăng ký đi vào. Sau khi thành thật tại trước cửa đăng ký, bảo vệ cửa lại kiểm tra đối chiếu chứng thực thân phận của hắn, hướng Tống Hoài Minh gọi điện thoại xác nhận quả thực có vị khách này, lúc đó mới cho Trương đại quan nhân đi vào.

Trương Dương lái xe Jeep đi tới trước cửa nhà Tống Hoài Minh, thấy cánh cửa đã mở, thư kư Chung Bồi Nguyên của Tống Nhất Minh vừa vặn từ bên trong đi ra, y cười hướng Trương Dương gật đầu: "Tiểu Trương tới hả!" Trương Dương cười cười: "Chào thư ký Chung!"

Chung Bồi Nguyên nhìn tay Trương Dương một chút, Trương Dương không có thói quen đến tay không, trong tay mang theo đặc sản địa phương của Nam Tích.

Trương Dương nói: "Anh chờ một chút!" Hắn đem các thứ bỏ ra, lại tới bên trong xe, cầm ra hai hộp trà xuân vừa đưa ra thị trường đưa cho Chung Bồi Nguyên. Trương đại quan nhân ở trong quan trường đã lăn lộn khá lâu, mắt cũng trở nên càng ngày càng linh hoạt.

Chung Bồi Nguyên cười nói: "Tôi làm sao không biết xấu hổ chứ."

Trương Dương nói: "Cầm nếm thử đi, cũng không phải người ngoài!", Chung Bồi Nguyên cũng không có tiếp tục chối từ, nhận lấy hộp trà, hướng Trương Dương nói: "Chủ tịch tỉnh Tống mới vừa trở về, gần đây công tác tương đối khổ cực, tâm tình cũng không phải quá tốt." Thu của người ta cái gì đó, đương nhiên phải tiết lộ một ít tin tức cho hắn, kỳ thực Chung Bồi Nguyên cũng hiểu rơ quan hệ giữa Tống Hoài Minh cùng với Trương Dương, cho dù tâm tình Tống Hoài Minh không tốt, hẳn là cũng sẽ không phát hỏa đối với Trương Dương, thế nhưng những lời này do y nói ra liền có vẻ bán một cái nhân tình cho Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Biết rồi!" Chung Bồi Nguyên xoay người đi.

Trương Dương chờ sau khi y đi mới mang đồ trên mặt đất đi vào trong nhà Tống Hoài Minh, trong nhà Tống Hoài Minh gần đây có rất nhiều người, cha vợ mẹ vợ của y đều đi tới Đông Giang, chính là hỗ trợ chăm sóc con gái, anh trai chị dâu của Liễu Ngọc Oánh cũng đặc biệt tới thăm hai vị lão nhân gia, thêm cả bảo mẫu trong nhà, có thể nói là tụ tập dưới một mái nhà.

Khi Trương Dương tới cũng không biết trong nhà có nhiều người như vậy, Liễu Ngọc Oánh ôm con trai đi tới, mọi người đang nói chuyện phiếm tại trong phòng khách, thấy Trương Dương tiến đến, Liễu Ngọc Oánh cười đứng dậy, ôm Tiểu Tân Sinh đi qua: "Nhìn là ai tới kìa!"

Trương Dương vui tươi hớn hở bắt tay bà, kêu một tiếng dì, cúi đầu nhìn đứa bé kia một chút, như phấn điêu ngọc mài rất là khả ái. Trương Dương vươn ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc với khuôn mặt non nớt của Tiểu Tân Sinh, cười nói: "Tiểu Tân Sinh, có nhận là anh hay không?"

Tiểu Tân Sinh đem một đôi mắt to đen lúng liếng hướng Trương Dương nhìn một chút, lại có thể nở nụ cười, vươn ra bàn tay nhỏ bé hướng quần áo của Trương Dương chộp tới.

Trương Dương cười nói: "Nó nhìn thấy cháu rất hài lòng đó! Để cho cháu bế nào!"

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Tiểu Tân Sinh biết cháu là người cứu mạng nso sao? Ân, đương nhiên cùng cháu thân cận rồi" Bà đem con trai giao cho Trương Dương, tuy rằng Trương đại quan nhân hai kiếp làm người, nhưng lại không có bao nhiêu kinh nghiệm bế trẻ con, ôm đứa bé nhỏ như vậy vào trong ngực, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, đồng thời lại có vài phần hứng thú, nhìn hai mắt trong sáng của đứa bé, Trương đại quan nhân âm thầm cảm thán, thảo nào nói trẻ con là thuần khiết nhất, bởi vì thế giới của chúng còn chưa bị thế tục làm ô nhiễm.

Trương Dương nói: "Tiểu Tân Sinh, mau mau lớn lên, chờ em trưởng thành, anh dạy cho em công phu!"

Tiểu Tân Sinh hiếu kỳ nhìn Trương Dương, vươn tay nhỏ bé muốn đi bắt mũi của Trương Dương, Trương Dương nở nụ cười, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Tân Sinh lại đột nhiên trở nên phi thường ủy khuất, "oa" một tiếng khóc lên, trong lòng Trương đại quan nhân buồn bực, đang tốt mà đứa bé này khóc cái gì? Khuôn mặt như trăng rằm của đúa bé trở nên đỏ bừng, trong lúc buồn bực lại cảm thấy ngực nóng lên, nhất thời hiểu ra, trúng chiêu rồi!

Liễu Ngọc Oánh cuống quít đón lấy con trai, cười nói: "Cháu xem đứa bé này, lại tiểu nữa rồi!" Đã thấy trên người Trương Dương ướt một tảng lớn.

Trương Dương cười nói: "Nước tiểu trẻ con là thứ tốt, Tiểu Tân Sinh thật đúng là chiếu cố cháu."

Anh cả Liễu Ngọc Sơn của Liễu Ngọc Oánh đi tới nói: "Tiểu Trương, tôi có quần áo, nếu không cậu đi vào trong phòng thay trước đi."

Trương Dương cười nói: "Không có việc gì, sấy qua là được thôi."

Tống Hoài Minh nghe được động tĩnh cũng từ trong thư phòng đi ra, y hướng Trương Dương nói: "Trương Dương đến lúc nào thế?"

Trương Dương nói: "Mới vừa vào chưa được một phút."

Tống Hoài Minh nói: "Ăn gì chưa?"

Trương Dương chưa ăn cơm, nhưng bây giờ đã là hơn bảy giờ tốt, nếu như trong nhà Tống Hoài Minh ng không có những người khác, hắn sẽ không khách khí, nhưng hiện tại nhiều người ở đây như vậy, đương nhiên không thể ăn ở chỗ này, cười nói: "Ăn rồi ạ!"

Tống Hoài Minh nói: "Lên đây nói!"

Trương Dương hướng Liễu Ngọc Oánh cười cười, lại chào hỏi với người nhà của Liễu Ngọc Oánh rồi mới đi lên thang lầu, theo Tống Hoài Minh đi tới thư phòng của y.

Tống Hoài Minh cười nói: "Trong nhà rất ít khi náo nhiệt như thế, bây giờ mọi người đang vây quanh thằng bé."

Trương Dương cười cười, cùng Tống Hoài Minh cùng nhau ngồi tại trên sô pha.

Tống Hoài Minh nói: "Uống trà không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Cháu chỉ là có chuyện muốn nói một tiếng với chú rồi lập tức đi."

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện gì quan trọng thế?"

Trương Dương gọn gàng dứt khoát nói: "Chú Tống, chú có biết một người tên là Lý Đồng Dục chứ?"

Tống Hoài Minh nghe được tên của Lý Đồng Dục rõ ràng sửng sốt một chút, y đứng dậy lấy từ trong ấm trà rót một chén cho Trương Dương, đưa cho hắn nói: "Biết, Tổng biên tập của Nhật Báo Đông Nam!"