Y Đạo Quan Đồ

Chương 1350: Yêu đơn giản (1)



Tống Hoài Minh vẻ mặt ôn hoà nói: "Hiểu Vĩ, cháu làm gì vậy, mau đứng lên đi!"

Tôn Hiểu Vĩ không dám đứng lên, trơ mắt nhìn ông già mình.

Tôn Quốc Chính vô cùng đau đớn nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi xin lỗi ngài, tôi cả ngày bận việc, không có thời gian quản giáo thằng ôn này, cho nên nó mới làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, để Yên Nhiên phải chịu ủy khuất, tôi hận không thể đánh chết tên hỗn đản này." Nói tới đây, y lại cố làm ra vẻ giơ tay lên vỗ vào đầu con trai mình hai cái, tuy rằng đánh nghe rất vang, nhưng lại không dùng bao nhiêu sức.

Tống Hoài Minh nói: "Quốc Chính, Hiểu Vĩ cũng lớn như vậy rồi, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng động chút là tay đấm chân đá."

Tôn Quốc Chính nói: "Đối với cái thằng chẳng ra gì này, không đánh không được!"'

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, cậu dẫn Hiểu Vĩ ra ngoài đi dạo đi!"

Trương Dương đương nhiên hiểu rõ Tống Hoài Minh muốn tách bọn họ ra, xem ra có lời muốn nói riêng với nói nói, dạ một tiếng rồi đi ra ngoài, Tôn Hiểu Vĩ cũng đi ra ngoài theo.

Trong phòng khách chỉ còn lại có Tống Hoài Minh và Tôn Quốc Chính, Tôn Quốc Chính vẻ mặt lấy lòng mỉm cười nói: "Tỉnh trưởng Tống, xin lỗi, đã trễ thế này rồi còn quấy rầy ngài." Vẻ mặt hiện tại của y đã hồi phục lại như lúc xưa khi Tống Hoài Minh còn tại Tĩnh An đảm nhiệm chức bí thư thị ủy.

Tống Hoài Minh nói: "Những lời nên nói anh chẳng phải đã nói hết rồi ư?"

Tôn Quốc Chính nói: "Tỉnh trưởng Tống, lần này tôi là đặc biệt đẫn Hiểu Vĩ tới đây xin lỗi ngài."

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không phải đã nói là không sao rồi ư?"

Tôn Quốc Chính nói: "Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy áy náy, phải để nó tới đây trực tiếp xin lỗi ngài."

Tống Hoài Minh nói: "Quốc Chính, anh cứ nói là anh tới đây xin lỗi tôi, nhưng anh rốt cuộc là sai ở đâu?"

Tôn Quốc Chính nghĩ thầm còn ông hỏi ư? Tất nhiên là sai ở trêu vào con gái ông, nếu đổi lại là người khác thì căn bản sẽ không như vậy, tôi còn phải khúm núm nịnh bợ lấy lòng ông nữa ư? Đương nhiên, những lời này không thể nào nói ra được, Tôn Quốc Chính nói: "Nó không nên lai vãng với đám bạn bè mất dạy đó, làm cái gì tổ chức đua xe trái phép, sau này tôi nhất định sẽ quản giáo nó thật nghiêm, tuyệt không để nó ra ngoài làm bậy.

Tống Hoài Minh nói: "Quốc Chính à, kỳ thật anh cũng không cần phải tới đây, chuyện của Hiểu Vĩ có bộ môn tiến hành xử lý, nếu bộ môn đã thả nó, chứng tỏ là không sao, có cần thiết phải xin lỗi nữa không?"

Tôn Quốc Chính trong lòng trầm xuống, Tống Hoài Minh vẫn không tha thứ cho mình, lời này có ý gì? Chẳng lẽ y vẫn muốn tiếp tục truy cứu? Y nói khẽ: "Tỉnh trưởng Tống,ngàn sai vạn sai đều là của tôi..."

Tống Hoài Minh bật cười ha ha: "Quốc Chính à, nói gì vậy, bọn trẻ đã lớn rồi, phải tự chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, anh bảo nó quỳ xuống nhận sai, nhưng lại nói là cái sai của anh, tôi thật sự không hiểu anh rốt cuộc là nghĩ gì, trước đây khi còn công tác dưới trướng tôi, có phải là bộ dạng như thế này đâu?"

Tôn Quốc Chính nghe xong những lời này, giống nhau hiểu ra gì đó, Tống Hoài Minh không phải là hỏi Hiểu Vĩ sai ở đâu, mà là y sai ở đâu! Y mím môi, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh hừng hững cầm chén trà lên, uống một ngụm, giống như không nhìn thấy Tôn Quốc Chính quỳ xuống vậy, nói khẽ: "Bọn trẻ chính là bọn trẻ, cần một quá trình để thành thục, anh thật sự coi tôi như bọn trẻ con ư? Mày mà Yên Nhiên không có việc gì, nếu thật có gì sơ xuất, anh nhận sai có thể giải quyết được vấn đề ư?"

Tôn Quốc Chính hận không thể tự vả vào miệng mình mấy cái, Tống Hoài Minh không phải tức giận vì con trai mình, mà là giận mình, cả chuyện này chỉ nên trách mình không biết trời cao đất rộng là gì, trong lời nói đã đắc tội với y. Tôn Quốc Chính nói: "Tỉnh trưởng Tống, anh là lãnh đạo cũ của tôi, nếu không phải có anh đề bạt tôi, tài bồi tôi, tôi cũng sẽ không có vị trí như hôm nay, tôi sai rồi!"

Lời đã nói rõ như vậy rồi, thái độ nhận tội lúc này của Tôn Quốc Chính là thực lòng thành khẩn.

Tống Hoài Minh nói: "Bọn nhỏ trẻ tuổi, phạm sai lầm còn có cơ hội sửa đổi, nhưng bên trong quan trường phạm sai lầm như anh là không chấp nhận được, một bước sai sẽ dẫn tới các bước sai, có thể một hành động sai lầm sẽ khiến anh phải hối hận cả đời, anh nói xem có đúng không?"

Tôn Quốc Chính gật đầu, sự chán nản trong lòng không thể nào hình dung được!"

Tống Hoài Minh nói: "Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi!"

Tôn Quốc Chính lúc này mới dám đứng dậy, Tống Hoài Minh không đứng dậy tiễn y, chuyện trong nhà chỉ có hai người họ biết.

Nhưng tương tự, lúc này chuyện xảy ra ở bên ngoài chỉ có Trương Dương và Tôn Hiểu Vĩ biết, Tôn Quốc Chính khi tìm thấy con trai, nhìn thấy nó mặt mũi bầm dập ngồi dựa vào cây ở trước cửa, Trương Dương hai tay đút túi quần, vẻ mặt tự đắc đứng ở bên cạnh, chuyện gì đã xảy ra thì không cần hỏi cũng biết.

Tôn Quốc Chính đã đau lòng lại càng khổ sở hơn, kéo tay con trai, không nói câu nào đi về bến tầu.

Trương đại quan nhân đắc ý nói: "Không tiễn!"

Trở lại phòng khách, Tống Hoài Minh nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Đi rồi à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đi rồi!"

Tống Hoài Minh nói: "Cậu không làm chuyện gì quá đáng chứ?"

Trương Dương nói: "Không, cháu chỉ nói chuyện với gã một chút thôi!"

"Thật ư?"

"Thật!"

Margaret quyết định ở lại Tĩnh An thêm mấy ngày, lưu lại hồ Mộng Tiên này bồi bạn với Sở Trấn Nam, bòi bạn với cây bạch quả đó.

Trương Dương sau khi bắt mạch cho Margaret, mỉm cười nói: "Bà ngoại, tình trạng sức khỏe của bà rất tốt."

Margaret nói: "Những cách điều dưỡng mà cậu dậy tôi rất hữu hiệu, xem ra tôi vẫn còn phải sống thêm một thời gian nữa rồi."

Trương Dương cười nói: "Bà nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!"

Margaret mỉm cười nói: "Tôi không muốn sống lâu trăm tuổi, nhưng nếu Thượng Đế đã bảo tôi sống trên đời này, tôi sẽ quý trọng mỗi một ngày mà tôi còn được sống, tôi rất hạnh phúc, còn sống thì tôi còn có ký ức về những thứ cũ, tôi có thể chăm sóc cây bạch quả này, nhìn nó lớn lên mỗi ngày, khi tôi chết rồi, tôi cũng biết thành một gốc cây, vĩnh viễn bồi bạn với ông ấy, cuộc đời tôi có nhiều hồi ức như vậy, tôi rất hạnh phúc."

Trương Dương gật đầu gật đầu Margaret là một lão nhân cơ trí và sáng suốt, bà ta đối với tất cả đều nhìn rất thấu, có thể là con người ta tới tuổi này rồi mới có thể tham ngộ được sinh tử, mới có thể thực sự hiểu được ý nghĩa của tình cảm.

Xa xa, cha con Tống Hoài Minh và Trần Sùng Sơn cùng nhau đi tới, trong tay Sở Yên Nhiên còn cầm một chiếc áo khoác, đi tới bên cạnh bà ngoại, khoác áo lên người bà ta rồi cười nói: "Bà ngoại, chúng con đoán bà sẽ tới đây, chỉ không ngờ là Trương Dương cũng có mặt."

Margaret nói: "Ta thức dậy sớm, vừa hay Trương Dương cũng ngồi ở ven hồ, cậu ấy giúp tôi kiểm tra sức khỏe một chút: "

Trần Sùng Sơn nói: "Chị dâu, nghe nói chị không định về Mỹ à?"

Margaret mỉm cười nói: "Tuy rằng bên kia còn có một số việc, có điều tôi tạm thời không thể đi được, tôi đi rồi, lão già này sẽ cô đơn lắm."

Trần Sùng Sơn gật đầu, tình cảm phu thê của Margaret và Sở Trấn Nam không khỏi khiến ông ta liên tưởng tới Khưu Mẫn vợ ông ta, thời đại phi thường đã tạo nên những cuộc tình phi thường như của bọn họ, sự sâu sắc trong đó người trẻ tuổi hiện tại không thể lý giải được.

Margaret nói: "Người già rồi thì sống về hồi ức, tôi hiện tại thường xuyên nhớ tới chuyện quá khứ."

Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: "Tôi cũng vậy, cơ hồ mỗi ngày đều nhớ lại, xem ra không lâu nữa chúng ta sẽ có thể qua bên kia gặp lại họ rồi."

Margaret cười nói: "Các anh đều muốn tới gặp Marx còn tôi thì lại muốn đi gặp thượng đế, không biết Marx và Thượng Đế có quen nhau không nhỉ?"

Trần Sùng Sơn cười ha ha, nói cười ha ha, nói cười ha ha, nói: "Trong lòng người của đảng cộng sản chúng tôi, Marx chính là Thượng Đế của chúng tôi."

Sở Yên Nhiên kháng nghị: "Được rồi, được rồi, mấy người già ông bà vừa gặp nhau đã bàn vấn đề sinh tử, tâm tình đang tốt lại trở nên nặng nề."

Margaret nói: "Yên Nhiên, thật ra tử vong không phải là một chuyện bi thương đâu, nếu cháu coi nó là một lịch trình của nhân sinh, như vậy tâm tình của cháu sẽ không trầm trọng như vậy nữa."

Gió nhẹ thổi qua, lá cây bạch quả kêu xào xạc, Margaret mỉm cười nhìn cây đó, nói khẽ: "Các người nghe thấy không, lão già đó cũng đồng ý với lời nói của tôi rồi."

Trần Sùng Sơn tới đây là để cáo từ Margaret, đã tiễn chiến hữu đoạn đường cuối cùng rồi, ông ta cũng có thể trở về núi Thanh Đài, ngồi xem triêu vân mộ vũ, lặng lẽ sống nốt những ngày cuối cùng với nấm mộ của vợ."

Tống Hoài Minh cũng phải đi rồi, ở Bình Hải còn có rất nhiều chuyện trọng yếu chờ y trở về xử lý, Trương Dương đi tới trước mặt Margaret, Margaret vươn tay ra cầm tay Tống Hoài Minh, nói: "Có cơ hội thì dẫn cả Ngọc Oánh và con của cậu tới đây thăm tôi nhé!"

Tống Hoài Minh nói: "Nhất định rồi! Mẹ, mẹ phải giữ gìn sức khỏe đó!"

Margaret cười nói: "Yên tâm đi, tôi còn phải chờ tham gia hôn lễ của Yên Nhiên đã."

Sở Yên Nhiên đỏ mặt cúi đầu xuống.

Trương Dương đưa Trần Sùng Sơn và Tống Hoài Minh ra bến tàu, Hồng Trường Võ đã ở bến tàu đợi bọn họ, Tống Hoài Minh dừng chân, nói với Trương Dương: "Trương Dương, cậu anh chừng nào thì về?"

Trương Dương nói: "Ngày kia, công tác trù bị vận hội tỉnh đang ở vào lúc khẩn trương nhất, cháu không thể ở đây lâu được."