Y Đạo Quan Đồ

Chương 1366: Lên trang nhất (4)



Hội trường lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, đúng như lời Kiều Chấn Lương nói, các nghiệp tài trợ hiện giờ ở trong nước đâu đâu cũng thấy, nhỏ thì mấy vạn mấy chục vạn, lớn mấy trăm vạn, thậm chí lên tới cả trăm triệu, các xí nghiệp gia vung tay áo một cái, trong lúc đàm tiếu, tiền chỉ như giấy lộn, vô số người cũng bởi vậy mà được tiếng là nhiệt tâm,biết hồi báo xã hội, rất ít người chú ý tới vấn đề phía sau tài trợ và quyên tiền, bài báo này của nhật báo Đông Nam tuy rằng tính công kích rất mạnh, có mục đích riêng của bọn họ, nhưng đúng là đã vạch ra một vấn đề đang tồn tại phổ biến trên xã hội.

Bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Tân nhiệm Lưu Chiêu nói: "Tôi đồng ý với lời nói của bí thư Kiều, bài báo này của nhật báo Đông Nam đúng là có ý chỉ sợ thiên hạ không bất loạn, nhưng chúng ta cũng có thể nhìn thấy đúng là trong chế độ của chúng ta vẫn còn tồn tại khá nhiều chỗ thiếu sót, một người lãnh đạo xí nghiệp là pháp nhân của xí nghiệp, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta có quyền lên tiếng tuyệt đối trong xí nghiệp, tài phú của xí nghiệp là kết quả cố gắng chung của toàn thể công nhân viên chức, khi xí nghiệp đạt được lợi nhuận, trừ bộ phận nên nộp lên quốc án ra, quyền chuyên phối lợi ích của nó cũng thuộc về sở hữu của toàn thể công nhân viên chức. Bất kể mục đích tài trợ là ở đâu, nhưng trên thực tế đã cấu thành một loại hành vi vượt quyền, tôi hoài nghi tổ chức tương quan đã làm trái với kỷ luật, hiện tại, tôi trịnh trọng đề nghị, chuyện này phải điều tra tới cùng, lợi dụng cơ hội lần này, chỉnh đốn một phen." Lưu Chiêu này ở Trung kỉ ủy lấy tác phong cường ngạnh để nổi danh, bởi vì thời gian tới Bình Hải không dài, mọi người đối với vị bí thư Ủy ban kỷ luật mới này vẫn còn thiếu hiểu biết, có điều từ những phát biểu của y trên cuộc họp thường ủy đã có thể cảm thấy được công tác của Ủy ban kỷ luật sẽ bởi vì sự có mặt của y mà trở nên càng nghiêm khắc hơn. Điều này đối với cán bộ Bình Hải mà nói không phải là một tin tức tốt.

Tống Hoài Minh từ đầu đến cuối không phát biểu ý kiến, nhật báo Đông Nam vì sao lại đưa tin này? Rất dễ có thể liên tưởng đến Lý Đồng Dục, Tống Hoài Minh cảm thấy được, Lý Đồng Dục lợi dụng bài báo này để đả kích Trương Dương, điều này khiến cho y một lần nữa tính toán lại nhân phẩm xấu xa của Lý Đồng Dục, hiện tại Lý Đồng Dục đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, vì trả thù mình mà không tiếc lợi dụng tất cả thủ đoạn, y có thể tự hủy danh dự của mình, lật ra chuyện từ mười mấy năm trước, lợi dụng một số cái gọi là chứng cứ để ly gián quan hệ cha con giữa mình và Yên Nhiên, y cũng có thể lợi dụng sự nhiệt tình của Trương Dương trong công tác mà nắm lấy nhược điểm của Trương Dương, kéo Trương Dương vào trong phiền phức, sức nhẫn nại của Tống Hoài Minh đối với Lý Đồng Dục đã đạt tới cực hạn, Lý Đồng Dục hận mình thì có thể nhắm vào mình, vì sao lại không từ thủ đoạn xuống tay với người bên cạnh y?

Ánh mắt của Kiều Chấn Lương dạo qua một vòng rồi hướng tới Tống Hoài Minh, y nói khẽ: "Hoài Minh, anh thấy thế nào!" Thân là người lãnh đạo cao nhất của tỉnh Bình Hải, y rất nhiều lúc phải làm thật công bằng, phải ở trước mặt mọi người biểu hiện ra sự công chính vô tư của y, tuy rằng y cũng có chút tức giận đối với Lý Đồng Dục, nhưng Lý Đồng Dục lần này quả thực đã nắm được nhược điểm của sự kiện tài trợ của Nam Tích, thật ra Kiều Chấn Lương sao mà không rõ, vấn đề tài trợ của các xí nghiệp sẽ tồn tại trong mỗi một tỉnh trong nước, nhưng vấn đề một khi bị người ta vạch trần, là lãnh đạo y không thể cứ mãi che giấu được, vẫn cứ phải giải quyết.

Tống Hoài Minh cười cười, y lạnh lùng nói: "Chỉ dựa vào một bái báo không chứng tỏ được vấn đề, bài báo của nhật báo Đông Nam rốt cuộc là đáng tin được bao nhiêu phần? Trong đó liệu có tồn tại sự trả đũa hay không? Xí nghiệp tài trợ rốt cuộc là có tài trợ có thù lao hay là tài trợ không thù lao? Trên bài báo nói người lãnh đạo của xí nghiệp không thông qua sự biểu quyết của công nhân viên chức xí nghiệp đã đưa ra quyết định tài trợ nhưng nhưng sự thật rốt cuộc có phải như vậy hay không? Chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng, chúng ta là cán bộ quốc gia, chúng ta không phải là phóng viên, cho nên chúng ta phải dựa vào sự thật mà nói chuyện!" Những lời này của Tống Hoài Minh đã biểu lộ thái độ của y, y rõ ràng nghi ngờ tính đáng tin của bài báo này của nhật báo Đông Nam.

Mỗi thường ủy ở đây trong lòng đều rõ, Tống Hoài Minh sở dĩ phản đối kịch liệt như vậy, bởi vì mục tiêu trực tiếp mà bài báo này của nhật báo Đông Nam nhắm vào là Trương Dương, mà Trương Dương chính là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh đứng ra nghi ngờ nhật báo Đông Nam chính là đang bảo hộ Trương Dương, đây là điều trong dự kiến của mọi người.

Kiều Chấn Lương bật cười: "Cái nhìn của mọi người đối với chuyện này không thống nhất phải không, Hoài Minh nói cũng không sai, trước khi chưa chứng thực được tính chính xác của bài báo này, chúng ta quả thực không nên mù quáng có kết luận, đồng chí Lưu Chiêu, đồng chí Nguyên Bình, các anh một người chủ quản kỷ luật, một người chủ quản tuyên truyền, chuyện này tốt nhất là giao cho các anh xử lý, các anh ai chịu trách nhiệm nấy, chuyện này nhất định phải xử lý tốt, cố gắng đừng để tạo thành ảnh hưởng xã hội không tốt." Khi Kiều Chấn Lương nói những lời này, trong lòng thật ra đã hiểu rất rõ, ảnh hưởng của bài báo này của nhật báo Đông Nam sẽ không biến mất nhanh như vậy.

Cung Kì Vĩ tới nhật báo Đông Nam vô ích, Lý Đồng Dục không có ở đây, nhưng Cung Kì Vĩ nếu đã tới rồi thì cũng không muốn không công mà về, y tìm tới Lương Đông Bình, người viết bài báo đó.

Lương Đông Bình quen Cung Kì Vĩ, biết y và Lý Đồng Dục là lão bằng hữu, cho nên biểu hiện vẫn tính là khách khí, Lý Đồng Dục cho Lương Đông Bình đãi ngộ không tồi, cho hắn một gian văn phòng đặc biệt, tuy rằng hơn nhỏ một chút, nhưng các thiết bị làm việc cần thiết đều có, Lương Đông Bình nhìn thấy Cung Kì Vĩ bước vào, cười cười đứng dậy nói: "Thị trưởng Cung, anh đến tìm tổng biên tập của chúng tôi à?"

Cung Kì Vĩ vừa nghe thấy lời này của hắn trong lòng liền không khỏi có chút tức giận, xem ra Lương Đông Bình anh đã sớm chuẩn bị tâm lý là tôi sẽ đến rồi. Cung Kì Vĩ cười nói: "Tìm anh ta, cũng muốn tìm cả anh nữa!"

Lương Đông Bình đương nhiên biết Cung Kì Vĩ tới đây nhất định là vì chuyện bài báo đó, hắn cười cười bưng một cái ghế cho Cung Kì Vĩ, sau đó đứng dậy đi lấy nước cho Cung Kì Vĩ: "Thị trưởng Cung, ngài uống nước đi!"

Cung Kì Vĩ nhìn văn phòng của hắn, mỉm cười nói: "Hoàn cảnh làm việc không tồi, phía tòa soạn báo rất trọng thị anh!"

Lương Đông Bình nói: "Cũng may mà tổng biên tập Lý cho tôi cơ hội, con người tôi trừ vung bút ra thì chẳng biết làm gì khác."

Cười nói cười nói: "Vung bút dùng tốt thì so với súng còn lợi hại hơn, trên lịch sử Trung Quốc chúng ta đã nhiều lần chứng minh rồi."

Lương Đông Bình nghe ra trong ngôn ngữ của Cung Kì Vĩ có sự châm chọc đối với mình, hắn cười nói: "Vẫn là súng lợi hại hơn, tú tài gặp binh thì có lý cũng không nói được."

Cung Kì Vĩ nói: "Tổng biên tập Lý đi đâu rồi?"

Lương Đông Bình nói: "Anh ta là lãnh đạo, lãnh đạo đi làm gì không cần phải báo cáo cho tôi."

Cung Kì Vĩ cười ha ha, nói: "Tiểu Lương à, bài báo đó của anh tôi đã đọc rồi."

Lương Đông Bình biết rõ Cung Kì Vĩ là tới tìm hắn tính sổ, trên mặt vẫn giữ nụ cười khiêm tốn: "Thị trưởng Cung thấy thế nào?"

Cung Kì Vĩ nói: "Bài báo này của anh khiến chúng tôi rất khó xử!"

Lương Đông Bình cười nói: "Đành chịu thôi, con người tôi nhìn thấy gì liền viết cái đó? Không phải chỉ nhắm vào Nam Tích các anh, tôi là nhắm vào hiện tượng tài trợ của xí nghiệp tồn tại phổ biến trên xã hội hiện tại, hy vọng có thể dùng văn chương của tôi, có được sự coi trọng của những lãnh đạo các anh, đừng để tài trợ trở thành đất ấm để các lãnh đạo xí nghiệp cá biệt đổi lấy vinh dự."

Cung Kì Vĩ nói: "Tiểu Lương à, có chuyện tôi muốn hỏi anh, anh trước khi viết bài đã điều tra rõ chưa?"

Lương Đông Bình nói: "chúng tôi là phóng viên, chức trách của chúng tôi chính là công bố tin tức chân thật ra xã hội, khơi dậy tác dụng giám sát của dư luận."

Cung Kì Vĩ cười nói: "Anh thật đúng là rất nhiệt tâm!"

Lương Đông Bình nói: "Thị trưởng Cung, thật ra hôm nay vài báo hôm nay chỉ là bài đầu trong hệ liệt thôi, ngày mai sẽ còn có những bài tiếp."

Cung Kì Vĩ vừa nghe thấy vậy, trong lòng liền trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, y thở dài nói: "Tiểu lương à, ngành tin tức của các anh thích dùng đề tài xã hội như vậy để dẫn tới sự chú ý của người dân, nhưng theo tôi biết, điều đầu tiên của tin tức là phải tôn trọng sự thật phải không?"

Lương Đông Bình nói: "Thị trưởng Cung đang nghi ngờ tính chân thật trong bài báo của chúng tôi?"

Cung Kì Vĩ nói: "Làm người viết báo, nên có ý thức trách nhiệm với xã hội, nên chịu tách nhiệm về phát biểu ngôn luận của mình, tôi thủy chung cho rằng, tin tức không đúng sự thật đối với độc giả hay là đối với người viết báo đều là một loại thương hại."

Lương Đông Bình nói: "Tôi bất kỳ lúc nào cũng đều giữ vững lương tâm của người viết báo, cám ơn thị trưởng Cung đã nhắc nhở."