Y Đạo Quan Đồ

Chương 1372: Giúp anh một chút (1)



Bác sĩ nói: "Tôi cũng là nghĩ cho cả hai bên thôi, dẫu sao thì chỗ bị đâm cũng rất mẫn cảm, đối với đàn ông mà nói thì rất quan trọng.

Trương Dương nhìn thấy Lý Đồng Dục đang cố nén phẫn nộ, cũng cảm thấy có chút buồn cười, chỉ vì thế mà hắn cảm thấy tên bác sĩ vô lương này trở nên đáng yêu, mục đích tìm Lý Đồng Dục của Trương đại quan nhân đã đạt được rồi, hiện tại có vị bác sĩ này tận tâm tận lực tìm bệnh của mình như vậy, mình sẽ tương kế tựu kế.

Lý Đồng Dục nói: "Được! Vậy kiểm tra toàn diện, nếu hắn vẫn không sao, tôi nhất định sẽ kiện bệnh viện các anh."

Bác sĩ không quên lưu lại đường lui cho mình: "Tôi nói là có thể, không sao là tốt nhất, đừng tưởng chỉ va chạm một chút là không sao, trước đây đã có tiền lệ như vậy rồi, bởi vì lơ là cho nên về sau dẫn tới bệnh liệt dương, thậm chí là bất lực nữa."

Lý Đồng Dục sắp không thể nhịn được nữa rồi, y nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đề tên Dư Đắc Lợi trên ngực tên bác sĩ này - Dư Đắc Lợi! Cái tên này đúng là chuẩn xác, bẩn, không phải là bẩn bình thường. Lý Đồng Dục nói: "Kiểm tra! Kiểm tra chính thức! Kiểm tra toàn diện!" Trong lời nói của y đã lộ ra vẻ tức giận.

Trương đại quan nhân bắt đầu đóng kịch, vẻ mặt thấp thỏm lo, đương nhiên là giả vờ: "Bác sĩ, tôi... tôi chắc sẽ không... bị liệt dương chưa? Tôi chắc sẽ không bị bất lực chứ?"

Dư Đắc Lợi lại kê đơn xét nghiệm.

Lý Đồng Dục nhìn thấy bộ dạng kê đơn của y, mắt suýt nữa thì tóe lửa.

Dư Đắc Lợi là người thông minh, y biết hôm nay chuyện này khẳng định sẽ phiền toái, đắc tội với truyền thông tin tức, chỉ cần bị đưa tin, bệnh viện khẳng định sẽ trừng phạt y, có câu là đâm lao thì theo lao, lão tử đã chót làm rồi, đám phóng viên chúng mày không phải muốn tìm thóp của tao ư? Ta sẽ cho chúng mày chọn.

Dư Đắc Lợi kê dơn xét nghiệm xong, đưa cho Lương Đông Bình: "Đi nộp tiền đi, làm kiểm tra!"

Trương đại quan nhân tự thấy da mặt rất dày, nhưng hôm nay xem như gặp phải cao nhân rồi, vị Dư Đắc Lợi Dư đại phu này da mặt dày chưa từng thấy, hơn nữa tâm tính của người này tuyệt đối là nhất lưu, trong loại tình huống này vẫn có thể bảo trì trấn định, cũng không phải người thường.

Lương Đông Bình hỏi thêm một câu: "Kiểm tra cái gì?"

Dư Đắc Lợi nói: "Kiểm tra ống dẫn tinh!"

Lương Đông Bình nói: "Có cần thiết không? Vạn nhất hắn vốn đã có bệnh này thì sao?" Lương Đông Bình cũng thấy kiểm tra là không sao, Lý Đồng Dục lại đã tới rồi, cho nên hắn cũng vững dạ hơn, dám lớn tiếng nói chuyện.

Trương Dương vừa nghe thấy câu này liền phát hỏa: "Anh con mẹ nó mới có bệnh này ý! Lão tử rất bình thường!"

Lý Đồng Dục lúc này đã tỉnh táo lại, nghĩ thầm thằng ôn này, thích chơi nhau đúng không? Hôm nay tao chơi cùng mày, hắn mỉm cười nói: "Tiểu Trương à, cũng may mọi người đều là người quen, không ai muốn như vậy xảy ra cả, anh yên tâm, chuyện của anh chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Trong lời này bao hàm hai tầng hàm nghĩa, thứ nhất anh không phải giả vờ bệnh ư? Tôi sẽ cho anh thấy, chuyện không kết thúc đơn giản như vậy đâu, tôi sẽ chơi với anh tới cùng.

Trương Dương lúc này tất nhiên không cần giả vờ nữa, hắn cầm tờ đơn xét nghiệm đó rồi đi ra ngoài.

Kiều Mộng Viện vẫn ở bên ngoài chờ, nhìn hắn đi ra, vội vàng chạy tới hỏi: "Không sao chứ?"

Trương Dương nói: "Chắc là không sao, bác sĩ bảo tôi làm xét nghiệm tiếp!"

"Xét nghiệm gì?"

Trương đại quan nhân giơ tờ đơn ra trước mặt, Kiều Mộng Viện cúi đầu nhìn mặt mặt đỏ tới tận mang tai, cô ta cắn môi, có chút oán trách trừng mắt lườm Trương Dương một cái, nghĩ thầm anh cũng vô sỉ lắm căn bản là đang cố ý quấy rối.

Trương Dương nói: "Tôi cũng nói là không cần kiểm tra, nhưng bác sĩ cứ khăng khăng bắt tôi đi kểm tra!"

Kiều Mộng Viện không nói gì, chuyện này không tiện nói ra, hai mắt Trương Dương nhìn chằm chằm cô ta, Kiều Mộng Viện cuối cùng không nhịn được nói: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Trương Dương nói: "Không có gì, không có gì!" Hắn cầm đơn xét nghiệm đi tới phòng xét nghiệm.

Kiều Mộng Viện nhìn theo bóng lưng của hắn, vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, nghĩ thầm tôi nay hắn thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Không lâu sau, Trương đại quan nhân lại cầm một ống thủy tinh đi vào, khi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, hắn cười cười, nhìn Kiều Mộng Viện từ trên xuống dưới, Kiều Mộng Viện luôn cảm hắn ánh mắt của hắn hôm nay rất không đúng. Mắt thấy Trương Dương đi về phía WC nam, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Trương Dương, cô ta ngượng ngùng nhắm mắt lại, tên đáng chết này, hắn nhìn mình chăm chú như vậy, chắc không phải, Kiều Mộng Viện thấy tai nóng lên, cô ta không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Trương đại quan nhân vào trong WC, với tính tình của hắn sao có thể bị Dư Đắc Lợi ép buộc như vậy, nhưng lời nói về sau của Dư Đắc Lợi đã gợi ý hắn, hỏng ống dẫn tinh, cái này lợi dụng được đấy, lão tử trước giờ toàn chơi chân đất, cũng không mang áo mưa bao giờ, đó là trên cơ sở dùng nội lực giết chết tinh trung, kết quả xét nghiệm không phải đều nằm trong trong lòng bàn tay của ta ư. Nghĩ đến đây, thằng ôn này cười rất âm hiểm.

Nhưng cười thì cười, lấy mẫu tinh cũng không phải là dễ dàng, Trương đại quan nhân lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng thử tự mình giải quyết vấn đề sinh lý. Vì sao ư? không cần thiết, nhưng hôm nay thì khác, lúc này tìm ai giúp hắn lấy tinh đây? Bạn gái thì có tới mấy người, đáng tiếc là không có ai ở bên cạnh. Kiều Mộng Viện tuy ở đây, nhưng cho dù là mình muốn thì cũng phải có sự đồng ý của người ta, Trương đại quan nhân vừa rồi ra sức nhìn chằm chằm vào cô ta cũng là có mục đích, hắn muốn tìm chút cảm giác. Thằng ôn này ở một phương diện nào đó rất tà ác, cái này ứng với câu, nhân tính rất phức tạp, không phải anh không thể tà ác, mà là anh chưa bị bức tới mức đó mà thôi, tới mức nhất định rồi, gien tà ác trên người anh sẽ trỗi dậy, Trương đại quan nhân nhắm mắt lại ấp ủ một chút tình tự, trước mắt hiện ra bóng hình xinh đẹp của Kiều Mộng Viện, cảm giác tình tự đã được rồi, tay phải của thằng ôn này cuối cùng cũng tiếp xúc thân mật với thân thể, nhớ lại trước đây mình xem một bộ phim cấp 3 của Nhật Bản, hình như có y tá chuyên môn giúp bệnh nhân lấy thứ này, Trương đại quan nhân thở dài trong lòng, trước mắt điều kiện chữa bệnh trong nước vẫn chưa ổn!

Khi Trương đại quan nhân khó khăn lắm mới nổi lên được chút tình tự thì cửa phòng cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân truyền đến, bên ngoài vang lên tiếng tiểu tiện rào rào, sao đó thì vang lên tiếng xả nước. Chút tình tự mà Trương đại quan nhân mất sức chín trâu hai hổ mới dấy lên được đã bị tiếng nước này phá sạch.

Trong WC bốc lên mùi khói, tiếng ho khan đã biểu lộ thân phận của người này, chính là Lý Đồng Dục!

Lý Đồng Dục biết Trương Dương đang ở bên trong, y mỉm cười một tiếng rồi nói: "Không dễ dàng gì nhỉ!"

Trương Dương không nói gì, dưới loại trạng thái này không thể nào lên tiếng được.

Lý Đồng Dục nói: "Cớ gì phải vậy! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho người ta!"

Trương Dương vẫn không để ý đến y, có điều hiện tại tình tự gì cũng mất sạch rồi.

Lý Đồng Dục lại ho khan hai tiếng: "Quân tử có cái nên làm, có cái không nên làm, người trẻ tuổi làm việc đừng không từ thủ đoạn như vậy!"

Trong bóng tối vang lên giọng nói khinh thường của Trương đại quan nhân: "Lão bại hoại!"

Lý Đồng Dục đắc ý cười cười, khi đi ra ngoài cửa, không quên dặn Trương Dương: "Kiềm chế một chút, đừng làm rách da!" Trương đại quan nhân nghe thấy cửa phòng đã đóng lại, hậm hực mắng một câu: "Lão bại hoại!"

Hắn lại nhắm mắt lại,muốn trở lại trạng thái vừa rồi, nghĩ tới bóng dáng của Kiều Mộng Viện, không được, Trương đại quan nhân có chút nhụt chí, thậm chí đã đánh trống lui quân, nhưng nghĩ tới nụ cười không mang hảo ý vừa rồi của Lý Đồng Dục, lòng háo thắng của hắn lại nổi lên! Cười cái con mẹ này.

Người ta chỉ cần cố gắng, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Trương đại quan nhân tuy rằng là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, mặc dù thời gian địa điểm hoàn cảnh cũng không thích hợp, nhưng cái này không làm khó được hắn. Hắn trước tiên gọi điện thoại cho Hồ Nhân Như, tự mình chỉ sợ là không làm được việc này, chỉ có thể tìm người phối hợp, Hồ Nhân Như khi tiếp điện thoại đang bàn sinh ý. Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy, cũng không tiện đề xuất yêu cầu tiếp theo.

Vì thế hắn lại gọi cho Tần Thanh, đã là sáu giờ tối rồi, Tần Thanh vẫn chưa tan ca, nhận được điện thoại của Trương Dương, giọng nói của cô ta lộ ra vẻ quan tâm, chuyện của nhật báo Đông Nam cô ta cũng biết, đương nhiên lo lắng chuyện này sẽ gây cho phiền toái cho tình lang của mình, Tần Thanh nói: "Có phải gặp phiền toái hay không?"

Trương đại quan nhân ăn ngay nói thật: "Đúng là có chút phiền toái!"

Tần Thanh nói: "Anh đó, lúc nào cũng vậy, làm người hay làm việc quá ngông nghênh không tốt đâu."

Trương Dương nói: "Em giúp anh với!" Phó thị trưởng Tần nào có biết là chuyện gì, cô ta ôn nhu nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, em tất nhiên là đứng ở bên cạnh anh rồi, anh cần em giúp cái gì?"

Trương Dương nói: "Anh ra không được!"

Tần Thanh nói: "Không sao, đợi cuối tuần em sẽ gặp anh, anh đừng lo!" Hiển nhiên hiển nhiên đã hiểu sai ý.

Trương Dương nói: "Anh cần bây giờ cơ..."

Tần Thanh mặt ửng đỏ, nói: "Kiên nhẫn một chút đi, em cuối tuần sẽ ở cùng anh, được không nào?"