Y Đạo Quan Đồ

Chương 1609: Không coi ai ra gì (3)



Trần An Bang nhất quyết không buông tha: "Anh nói ai là nhóc con? Tôi ghét nhất chính là loại người mặt sưng thì tưởng là mình béo, có một số người chính là như vậy đấy, liều mạng chen vào xã hội thượng lưu, vì danh lợi cái gì cũng làm được, chỉ cần anh giúp hắn, bảo hắn gọi anh là cha hắn cũng chịu." Những lời này rất cay độc, rõ ràng là đang ám chỉ chuyện Trương Dương nhận phó thủ tướng Văn làm cha nuôi.

Trương Dương vừa rồi vốn cũng rất muốn đánh hắn, nhưng Trần An Bang nói xong câu đó, Trương đại quan nhân ngược lại bình tĩnh hơn, bởi vì cảm thấy có đánh thằng này cũng không hả giận, miệng thằng ôn này rất độc, tính tình cũng đê tiện, Trương Dương rất ít khi ghét một kẻ đã đáng ghét tới mức này.

Cố Dưỡng Dưỡng tức giận đến nỗi trắng bệch, cô ta tức giận nói: "Tiểu nhân!"

Trần An Bang bị Cố Dưỡng Dưỡng mắng một câu, cơn tức đều dồn vào Trương Dương: "Trương Dương, đừng có mãi trốn sau lưng đàn bà, chuyện của nam nhân thì để nam nhân giải quyết."

Trương Dương cười nói: "Trần An Bang, anh chỉ là một thằng nhóc, thôi đừng làm loạn nữa, anh về nhà đi, tránh để cha mẹ anh lo lắng!"

Trần An Bang mặt đỏ lên, gã muốn xông lên lý luận với Trương Dương, nhưng lại bị Từ Kiến Cơ giữ lại.

Tiết Vĩ Đồng nhìn không nổi nữa, cô ta tức giận nói: "Trần An Bang, anh cút đi cho tôi, chớ có ở đây cố tình gây sự nữa!"

Trần An Bang rõ ràng có chút kính sợ đối với cô ta, sau khi bị cô ta mắng một câu, tình tự cũng bình tĩnh lại.

Lúc này Chu Hưng Quốc và Phùng Cảnh Lượng đã đi trước nhận được điện thoại liền quay trở lại, Chu Hưng Quốc đi đến trước mặt Trần An Bang thấp giọng nói gì đó, Trần An Bang đối với Chu Hưng Quốc rõ ràng là cũng khá kiêng kị, không dám nói thêm gì nữa, lái xe bỏ đi.

Chu Hưng Quốc đi tới trước mặt Trương Dương, nhìn nhìn chiếc Lamborghini đó, áy náy cười nói: "Trương Dương, ngại quá, An Bang trẻ tuổi thịnh, mọi người đều là bạn bè của nhau, anh đừng so đo làm gì, chiếc xe này giao cho tôi đi, tôi chịu trách nhiệm về phía tổn sửa chữa."

Trương Dương cười nói: "Không cần, nếu đã là hiểu lầm thì mọi người ai về nhà nấy đi, đừng mất thời gian ở chỗ này."

Chu Hưng Quốc gật đầu, trong ánh mắt có thêm vài phần tán thưởng.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng trở lại bên trong xe, Tiết Vĩ Đồng đi tới gõ cửa kính xe của hắn, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, lịch sự cười nói: "Tiết tiểu thư có gì phân phó?"

Tiết Vĩ Đồng đưa cho hắn một địa chỉ: "Đưa xe tới đó, chuyện sửa xe anh đừng quản!"

Trương Dương ngây ra một thoáng, hắn vẫn biểu thị sự cảm tạ đối với hảo ý của Tiết Vĩ Đồng.

Tiếng động cơ trầm thấp trước sau vang lên, Trương Dương xoay người nhìn lại, liền thấy Tiết Vĩ Đồng Trầm trọng một chiếc Lamborghini màu cam cùng kiểu với mình chạy song song, Tiết Vĩ Đồng hạ cửa kính xe xuống, mỉm cười nói: "Đi mau đi, anh sẽ không thất vọng đây!" Cô ta nhấn ga trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

Cố Dưỡng Dưỡng tức giận nói: "Thằng Trần An Bang đó đúng là đáng ghét, vừa rồi em thật sự muốn tát một cái vào mặt hắn."

Trương Dương cười nói: "Dưỡng Dưỡng, em từ khi nào trở nên có khuynh hướng bạo lực như vậy?"

Cố Dưỡng Dưỡng:: "Trương Dương, anh từ lúc nào tính tình trở nên tốt như vậy? Hắn ở trước mặt nhiều người như vậy nói những lời quá đáng thế mà anh không tức giận à?"

Trương Dương nói: "Hôm nay chúng ta là lần đầu tiên đến đây, trong mắt bọn họ chúng ta là người ngoài, Trần An Bang quả thực đáng đánh, miệng bẩn thỉu, anh thiếu chút nữa cũng đập hắn, nhưng anh thấy có đập hắn cũng không hả giận, bọn họ là người một giới, anh nếu ở trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn, không những cũng đòi lại được mặt mũi, ngược lại sẽ khiến đám người này nổi lên tâm tư cùng chung mối thù,tất cả nỗ lực của anh tối nay sẽ như công dã tràng."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cho nên anh liền cố ý giả vờ rộng lượng như vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không phải giả vờ, anh thực sự không để thằng bé còn chưa ráo máu đầu này vào mắt, hắn ngay cả so với Lương Khang còn không bằng."

Trương Dương đem chiếc Lamborghini đó tới địa chỉ mà Tiết Vĩ Đồng đưa, khi hắn tới nơi, nhìn thấy chiếc Lamborghini màu vàng chiếc mới biết được Tiết Vĩ Đồng đã tới đây trước rồi.

Tiết Vĩ Đồng chính là ông chủ phía sau hội xe sang này, hai chiếc Lamborghini kiểu mới nhất, một chiếc thuộc về cô ta, một chiếc bán cho Hà Trường An, hai chiếc xe đều không làm giấy phép, nhưng bảo hiểu đều là hội này một tay làm, Tiết Vĩ Đồng sau khi nhìn thấy Trương Dương tới, mỉm cười nói: "Đã nói là anh sẽ không thất vọng mà, đưa xe cho tôi, chuyện bảo hiểm bồi thường tôi sẽ cho người làm tốt, nếu nhanh thì trong vòng một tuần sẽ được sửa xong."

Cô ta nhìn nhìn chiếc Lamborghini bị hỏng đó: "Cũng may là không phải quá nghiêm trọng, cửa xe, kính phản quang, đèn trước chỉ cần thay là giống y mới thôi."

Trương Dương nói: "Tiết tiểu thư."

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Hay là gọi tôi là Tiết gia đi."

Trương Dương cười nói: "Cám ơn Tiết gia!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Trần An Bang chỉ là một thằng nhóc, trẻ tuổi khí, anh đừng chấp nhặt với hắn."

Trương Dương cười nói: "Tôi hiểu mà!"

Trương Dương giao xe cho Tiết Vĩ Đồng, lại đưa áo khoác cho Cố Dưỡng Dưỡng, cáo từ Tiết Vĩ Đồng rồi rời đi.

Đêm thu của kinh thành rất lạnh, bộ quần áo lễ hội này của Cố Dưỡng Dưỡng hơi mỏng một chút, Trương Dương trước tiên bắt xe đưa cô ta về khách sạn Kinh Đô, Cố Dưỡng Dưỡng thay quần áo của mình, Trương Dương cũng cởi bộ âu phục đó ra, thay thường phục.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Cố Dưỡng Dưỡng vẫn tức giận bất bình cho Trương Dương, nhìn thấy tiểu nha đầu này quan tâm mình như vậy, đây là chính là cùng chung vinh nhục, Trương đại quan nhân hơi có chút cảm động, hắn nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Chúng ta đừng cứ giữ mãi trong lòng, em muốn ăn gì? Anh mời em!"

Cố Dưỡng Dưỡng nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Đồ nướng!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Anh nói này, em tốt xấu gì cũng là một cô gái xuất thân trong gia đình cao sang, nói sao cũng phải chú trọng lãng mạng cách diệu chứ, đồ ăn Pháp mới thích hợp với em, em không ngờ lại thích ăn ở những quán vỉa hè!"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em chưa bao giờ cho rằng mình thuộc xã hội thượng lưu." Nói tới đây cô ta không khỏi bật cười: "Cái thằng đó không ngờ còn nói là quen cha em, miệng toàn ăn nói linh tinh." Cô ta vì chuyện này mà đặc biệt gọi điện thoại cho cha mình để chứng thức.

Trương Dương nhân lúc rảnh rỗi cũng gọi điện thoại cho Hà Trường An, dù sao hắn cũng làm hỏng xe, chuyện này phải nói với y một tiếng.

Hà Trường An đối với việc này căn bản không thèm để ý, nghe nói Trương Dương đã giao xe cho hội xe sang, y cười nói: "Xe chính là bên đó mua, cậu cũng quen Tiết gia à, xe giao cho cô ta tuyệt đối không thành vấn đề." Ngay cả Hà Trường An cũng quen vị Tiết gia này, từ trong miệng y Trương Dương biết được, ông nội của Tiết Vĩ Đồng là một trong những người có công lớn khai quốc nước cộng hoà, xứng đáng là gia thế hiển hách.

Trương Dương lại biểu đạt sự xin lỗi một phen, hắn không phải hư ngụy, mà thực sự thấy có chút áy náy.

Hà Trường An cười nói: "Không cần phải nói nhiều, cho dù là cậu đập nát nó cũng chẳng sao cả, Trương Dương, quan hệ giữa chúng ta không tầm thường, tôi cả đời này cũng không trả đủ những gì mà cậu đã làm cho tôi." Hà Trường An là nói thật lòng, tính mạng của con gái và cháu ngoại y đều là Trương Dương cứu, nhân tình lớn như vậy, cả đời này y cũng không thể trả đủ.

Trương Dương nói: "Thôi chúng ta đừng ai nói những lời khách khí nữa."

Hà Trường An cười nói: "Cậu nếu thực sự thấy áy náy, hay là viết cho tôi một bức tranh chữ đi."

Trương Dương nói: ""Vô thương bất gian, một bức tranh chữ của tôi đáng giá hơn hai trăm vạn đó."

Hai người đồng thanh cười ha hả.

Trong đa số thời gian ở cùng một chỗ với Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương luôn nhớ tới Cố Giai Đồng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn tận lực tránh gặp mặt Cố Dưỡng Dưỡng, hồi ức khiến hắn cảm thấy đau khổ.

Cố Dưỡng Dưỡng nhắc tới nhà máy dược Giang Thành, từ sau khi Hồ Nhân Như và một đám lão thần tử trở về, tình huống của nhà máy dược Giang Thành đã bắt đầu có chuyển biến tốt, dần dần khôi phục nguyên khí ngày xưa, trong đây Trương Dương ra sức không nhỏ, nếu không Trương Dương tận sức giúp, nhà máy dược giờ phút này chỉ sợ đã sập rồi.

Trương Dương mỉm cười nói: "Không bao lâu nữa em sẽ trở thành một tiểu phú ông lưng giắt bạc triệu, chẳng trách hôm nay có khí phách đòi mua lại chiếc Hummer đó."

Nghe Trương Dương nói như vậy, Cố Dưỡng Dưỡng ngược lại có chút ngượng ngùng, cô ta đỏ mặt nói: "Người ta nhìn thấy cái thằng Trần An Bang đó khi dễ anh như vậy, bất bình cho anh thôi mà!"

Trương Dương cười nói: "Không ai dám khi dễ anh cả, là anh lười chẳng muốn chấp nhặt với hắn thôi." Hắn đương nhiên minh bạch Cố Dưỡng Dưỡng tức giận tất cả đều là xuất phát từ sự quan tâm đối với mình, trong lòng không khỏi có chút cảm động, nói khẽ: "Cám ơn em, Dưỡng Dưỡng!"

Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi, nói khẽ: "Nếu chị gái em ở đây, chị ấy khẳng định cũng sẽ làm như vậy."

Nhắc tới Cố Giai Đồng, trong lòng Trương Dương cảm thấy đau nhói, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm không trăng cũng không sao, không biết lúc này Cố Giai Đồng đang ở thiên đường có cô đơn hay không?

"Em sang năm sẽ tốt nghiệp."

Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: "Có từng nghĩ về sau sẽ làm gì không?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Vốn em muốn được vẽ cả đời, nhưng hiện tại trong nhà đang như vậy, em phải làm chút gì đó, em định trước tiên tới nhà máy dược hỗ trợ." Trong một năm nay, Cố gia liên tiếp phát sinh biến cố phát sinh biến cố, Dưỡng Dưỡng cũng nhanh chóng trưởng thành, cô ta từ một cô gái ngây thơ trước đây, đã bắt đầu ý thức được mình nên gánh vác trách nhiệm chiếu cố cho gia đình.