Y Đạo Quan Đồ

Chương 1689: Ra tay thử(2)



Trần Tuyết nói: “Mặc dù tôi không hiểu về anh ấy như cô, nhưng tôi cho rằng anh ấy là một người nội tâm kiên cường, trên thế gian này không có ai hoặc bất cứ việc gì có thể đánh đổ anh ấy, Tiểu Yêu, điều cô cần làm bây giờ là cho anh ấy thêm lòng tin.”

An Ngữ Thần nói: “Thậm chí anh ấy còn không dám đảm bảo làm cho đứa trẻ được bình yên.”

Trần Tuyết nói: “Cô chỉ cần biết rằng, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để cứu cô và đứa bé, dù là một tia hi vọng anh ấy cũng không từ bỏ, với cách mà anh ấy nói, tôi cho rằng hi vọng thành công là rất lớn.”

An Ngữ Thần nhìn Trần Tuyết, nói nhỏ: “Nếu kết quả không tốt như tưởng tượng thì sao?”

Trần Tuyết nói: “Tôi tin rằng nhất định sẽ thành công!”

An Ngữ Thần nắm lấy tay Trần Tuyết rồi nói: “Trần Tuyết, tôi xin cô đồng ý với tôi một việc.”

Trần Tuyết yên lặng nhìn cô ấy.

An Ngữ Thần nói: “Nếu như tôi không thể nào vượt qua được kiếp nạn này, cô có thể giúp tôi chăm sóc đứa trẻ này không, xem nó lớn lên không?”

Yêu cầu này của cô ấy hơi đường đột, dù sao giữa cô ấy và Trần Tuyết chưa đến mức như vậy, càng huống hồ Trần Tuyết lại là một cô gái chưa chồng, lời dặn dò như vậy thật sự quá lớn với Trần Tuyết. Nhưng Trần Tuyết không hề do dự, cô chầm chậm gật đầu nói: “Tôi đồng ý với cô!”

Trương Dương nằm trên mặt hồ, cơ thể của hắn in lên mặt hồ, chầm chậm trôi trên mặt hồ theo gió, ánh trăng ôm lấy hắn, từ trên cao nhìn xuống, hắn như một con cá đang trôi vậy, một con cá màu bạc.

Hồ nước mùa thu khá lạnh, nhiệt độ lạnh đã giúp hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt hồ lạnh cóng này, trong không gian yên lặng này, Trương Dương tạm thời quên đi cuộc đời của hắn, tạm thời quên đi tất cả những ân oán tình thù, hắn cần phải nắm bắt thời gian thực hiện một lần đột phá khác về đại thừa quyết.

Có thể hắn dần dần chìm xuống nước, hắn đã nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết, cùng với việc Trương Dương càng ngày càng nhận thức sâu sắc về đại thừa quyết, hắn phát hiện ra rằng cách hô hấp này còn tuyệt diệu hơn hai cách hắn đã nắm được trước đó, dù là trong nước, vẫn có thể hô hấp được tự do.

Nội khí đang lưu động trong cơ thể Trương Dương, nước hồ chảy quanh người hắn, dần dần hình thành một vòng xoáy ngày càng lớn, một phần cơ thể hắn lại nổi lên trong không khí, quá trình tụ khí rõ ràng đã tăng nhanh hơn. Mỗi lần luyện đều là một lần tẩy rửa kinh mạch của mình, mỗi lần trải qua một lần tẩy rửa, cơ thể cảm thấy giống như được thay da đổi thịt vậy.

Cảm giác của Trương Dương ngày càng mẫn cảm, hắn có thể cảm thấy gió thổi nhè nhẹ trên mặt hồ, có thể cảm thấy cá bơi ngang qua, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng của côn trùng, có thể nghe thấy tiếng gió thổi bụi cây nữa.

Thế giới tự nhiên, vạn vật đều có quy luật và tiết tấu nhất định, tiết tấu trên mặt hồ lúc này đột nhiên hơi loạn, Trương Dương mở hai mắt, thì nhìn thấy ở phía đằng xa, một vật màu đen đang nhanh chóng bay về phía hắn.

Mượn vào ánh sáng trăng, Trương Dương đã nhận ra người này là Văn Linh, lòng hắn chợt ngớ ra, không ngờ cuối cùng hắn vẫn bị phát hiện.

Văn Linh đạp sóng đến, giống như đạp trên mặt đất vậy, từ khinh công của cô ấy có thể nhận ra, thời gian này võ công của cô tiến bộ không ít. Văn Linh có thể có được tiến bộ như vậy là do cô chấm dứt được tình cảm trước đó, sau khi Đỗ Thiên Dã vì Tô Viện Viện mà làm bị thương cô, Văn Linh đã từ bỏ, trong lòng không còn vướng bận ai nữa, hoàn toàn có thể phát huy tiềm năng của mình, hoàn thành sự tiến bộ không thể ngờ đến.

Nếu Trương Dương so sánh với Văn Linh, hắn không thể nào chuyên tâm được như Văn Linh, trong đầu hắn không chỉ có chuyện trên quan trường, mà còn những chuyện tình yêu thể đếm kể, hắn lĩnh hội được đại thừa quyết cũng chỉ là chuyện vừa xảy ra, về mặt tu luyện thì không thể nói là chăm chỉ được. Nhìn thấy Văn Linh đạp sóng đến, Trương đại quan cũng không dám tiếp tục nằm luyện nữa, nhanh chóng trở lại trên bờ hồ, và nhanh chóng mặc quần áo, áo khoác vào.

Văn Linh đứng ở nơi cách hắn khoảng 10 mét, hai tay chắp đằng sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, không có ý định ra tay.

Trương đại quan cười nói: “Chị Linh, ngọn gió nào thổi chị đến đây vậy? Thế giới này thật là nhỏ bé, không ngờ lại gặp được chị ở chỗ xa xôi này.”

Văn Linh nói: “Cậu đang luyện sao?”

Trương Dương đương nhiên không nói chuyện hắn luyện đại thừa quyết ra, mà chỉ cười nói: “Đang bơi ngửa!”

“Đúng là thú vị nhỉ, thời tiết lạnh thế này, mà lại bơi trong hồ!”

Trương Dương cười nói: “Con người một đời vốn dĩ chẳng có mấy thời gian, muốn làm gì thì làm nấy. Làm gì có nhiều nghi kị thế chứ.”

Gió đêm thổi bay mái tóc đen của Văn Linh, lộ ra vẻ mặt trắng như tuyết của cô ấy, làm cho cô ấy trở nên nguy hiểm, Văn Linh nói: “Cậu xa xôi vậy đến Tây Tạng làm gì?”

Trương Dương nói: “Chẳng làm gì cả, đến chơi thôi!”

Văn Linh cười lạnh lùng: “Thật sao?”

Trương Dương nói: “Chị Linh, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, em đã từng lừa chị chưa?”

Văn Linh nói: “Điều đó chỉ có mình cậu biết rõ thôi!”

Trương Dương cười nói: “Muộn thế này rồi, một mình chị Linh ở chỗ hoang vắng này không cảm thấy sợ sao?”

Văn Linh điềm đạm nói: “Có cậu cùng với tôi, có gì mà sợ chứ?”

Trương Dương nói: “Chị Linh có cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi không?”

Văn Linh nói: “Không cần!”

Trương Dương ngáp một hơi rồi nói: “Em hơi buồn ngủ rồi, chị không muốn nghỉ ngơi thì em đi trước đây!”

Văn Linh lạnh lùng nói: “Mời!”

Trương Dương cười với cô ta, trong lòng đầy cảnh giác, hắn rất hiểu rõ tính cách của Văn Linh, biết rằng cô ta hỉ nộ thất thường, không biết lúc nào sẽ công kích, hắn liền lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Văn Linh, rồi mới quay người đi vào biệt thự gỗ.

Khi Trương Dương quay người lại đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Tuyết, rõ ràng là Trần Tuyết đang tìm hắn.

Khi Văn Linh nhìn thấy Trần Tuyết, hai nhãn đồng của cô ta thu lại rồi đột nhiên nhún chân, bay về phía Trần Tuyết.

Trương Dương luôn đề phòng cô ta, khi Văn Linh làm vậy hắn cũng khởi động, giơ chân ra chặn đường Văn Linh.

Văn Linh cười hà hà nói: “Tưởng rằng cậu có bản lĩnh chặn được tôi lại sao?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Chị Linh, có việc gì chị cứ nói thẳng với em, hà tất phải mỗi lần gặp nhau là lại thế này?”

Văn Linh nói: “Được, cậu nói với tôi cậu đến Tây Tạng để làm gì, nếu không tôi sẽ giết cô ấy!” Khi nói câu này, Văn Linh vung tay về phía Trương Dương, trong không gian đường kính ba trượng, nhiệt độ bắt đầu hạ thấp xuống, Âm Sát Tu La Chưởng của cô ấy đã nắm vững.

Trương Dương đỡ bằng một đòn U Long Trấn Giang, đây là một chiêu phòng ngự trong Thăng Long Quyền, vì hắn đã nhận thức đầy đủ về võ công của Văn Linh, vì vậy lúc đầu ra tay Trương Dương thể hiện khá cẩn thận, hơn nữa hắn không dám dùng cách hô hấp của đại thừa quyết, để tránh bị Văn Linh nhận ra, gây ra phiền phức không cần thiết.

Đòn của Văn Linh bị Trương Dương đỡ được, rầm một tiếng vang lên, cơ thể của Trương Dương chuyển động một chút, một luồng khí lạnh xuyên qua tay hắn, võ công của Văn Linh quả nhiên bá đạo, nhưng hàn khí đến nhanh, đi cũng nhanh, còn chưa kịp truyền đến bắp tay hắn đã hoàn toàn thoát ra khỏi lỗ chân long, đây là hành vi hoàn tòa vô ý, Trương Dương ngay lập tức phát hiện ra mình có thể làm phân tán hàn khí nhanh chóng, hồi phục được bình thường, điều này hoàn toàn là do công lao của đại thừa quyết.

Văn Linh đương nhiên không biết rằng lúc này Trương Dương đã hoàn toàn thay đổi, vốn tưởng rằng hàn khí xâm nhập vào kinh mạch của Trương Dương có thể ít nhất là trong một thời gian ngắn làm cho tay hắn mất đi sức chiến đấu, nhưng tốc độ hồi phục của Trương Dương lại nhanh như vậy, gần như không dừng lại chút nào hết, một đòn Long Đằng Tứ Hải tung ra, Trương đại quan đối diện với Văn Linh không hề giữ lại chút khí lực nào, hắn dồn hết nội lực vào trong một đòn đó, hàn khí xung quanh cơ thể hắn chuyển động theo chiêu thức tạo thành một vòng khí xung quanh cơ thể hắn, nhìn từ đằng xa giống như một con rồng đang bay lên vậy, mang theo khí thế của hắn dồn đến phía trước.

Văn Linh sáng hai mắt, cô ta cũng nhận ra võ công của Trương Dương lại tiến bộ nhanh chóng trong thời gian này, ngầm thán phục, bàn tay nắm thành nắm đấm, đón về phía nắm đấm của Trương Dương, và đối mặt với đòn của Trương Dương.

Với Trương đại quan, võ công của vị chị nuôi này cực thì thâm hiểm, nhưng lại không đủ mạnh mẽ, khi thật sự đối chọi, cô ta rất khó có thể chiếm thế thượng phong, dùng cách đối diện trực tiếp này rõ ràng không phải là một điều sáng suốt.

Nhưng khi hai nắm đấm của họ chạm vào nhau, Trương Dương mới cảm thấy sự cổ quái của chiêu thức của Văn Linh, nội lực Trương đại quan mặc dù tràn trề, dồn hết về phía Văn Linh, nhưng quyền của văn linh, xem ra là đến thẳng, nhưng thật ra nội lực của cô ta lại đi theo đường xoắn ốc, hình thành một vòng xoáy nội lực lớn quanh nắm đấm của cô ta.

Quyền lực của Trương đại quan gặp phải lực lượng xoắn ốc của Văn Linh, giống như đá chìm vào biển lớn, tan biến đi hết.

Cơ thể Văn Linh rất nhanh chóng, chớp mắt đã xuất hiện bên phải Trương Dương, nhanh chóng xuất một quyền, Trương Dương hét lên một tiếng lớn, hắn cũng tung ra một quyền, từ khi nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết, đây là lần đầu tiên hắn dùng nó vào thực chiến, hắn vui mừng phát hiện ra, cách hô hấp này có một giúp đỡ rất lớn với hắn, dù là hắn xuất quyền với sức lực lớn thế nào, thể lực của hắn sẽ hồi phục trong thời gian ngắn nhất.