Y Đạo Quan Đồ

Chương 1708: Không đơn giản như vậy (3)



Trương Dương ngày hôm sau tới bộ chỉ huy của khu nội thành mới, vừa vào cửa liền nhìn thấy Chung Trường Thắng đang dạy bảo mấy bảo vệ ở cửa lớn, nhìn thấy Trương Dương, Chung Trường Thắng cười cười ra đón: "Chủ nhiệm Trương, anh đã đi làm lại rồi à?"

Trương Dương gật đầu, nhìn thấy bọn họ đã thay đồng phục mới, liền cười nói: "Quần áo đẹp nhỉ, nhìn qua thì cũng không khác lắm."

Chung Trường Thắng cười nói: "Cục trưởng La đặt đấy, bảo chúng tôi phải ăn mặc thống nhất, mới thể hiện ra được phong phạm mới của bộ chỉ huy nội thành.

Trương Dương cười nói: "Không tồi, không tồi." Hắn nói khẽ: "Đã thích ứng với công tác chưa?"

Chung Trường Thắng nói: "Rồi, rất nhàn."

Trương Dương cười nói: "Đơn vị cơ quan đều là như thế này, đúng rồi, lần này tôi tới Tây Tạng còn gặp Kiều Bằng Phi đấy, anh ta có nhắc tới anh."

Chung Trường Thắng nghe thấy tên của Kiều Bằng Phi thì cười cười có chút xấu hổ, thế sự biến ảo, không ai đoán được ngày mai sẽ ra sao, hắn và Trương Dương từng một độ thù hằn nhau, khi đó không ai ngờ được họ sau này sẽ thành bạn bè, Trương Dương còn giúp đỡ hắn nhiều như vậy.

Chung Trường Thắng thật ra cũng không giỏi biểu đạt, nhưng ở sâu trong lòng hắn đối với Trương Dương thì cảm kích đến cực điểm.

Trương Dương ném cho Phó Trường Chinh một chuỗi phật châu, đây là quà hắn mua từ Tây Tạng về.

Phó Trường Chinh tiếng cám ơn, gã cũng không khách khí với Trương Dương, cất phật châu đi.

Trương Dương nói: "Trường chinh, cậu mua hộ tôi một cái di động đi, máy của tôi bị ngấm nước hỏng rồi." Phó Trường Chinh gật đầu.

Hôm ấy trên hội nghị đảng tổ, Tần Thanh đầu tiên là truyền đạt hai bản văn kiện, sau đó đề tài tất nhiên nói tới xây dựng khu nội thành mới đã tới gần cuối năm, công trình cơ sở giai đoạn đầu của khu nội thành mới đã triển khai toàn diện, trước mắt tiến triển coi như thuận lợi, có điều đến bây giờ phương diện chiêu thương vẫn không có khởi sắc lớn, chuyện này đã khiến rất nhiều người dị nghị. Tần Thanh ngày hôm qua tới thị lý họp, thị lý đã trọng điểm vạch ra chuyện này, cũng so sánh tiến hành chiêu thương của khu khai phá và khu nội thành mới, cho tới bây giờ hợp đồng ký kết chiêu thương dẫn tư của khu khai phá Đông Giang đã đạt tới bảy tỷ, ngược lại khu nội thành mới của bọn họ đến bây giờ ngay cả ba trăm triệu của chưa tới, tất nhiêu loại so sánh này là không công bằng, không thể nào đi so sánh công trình xây dựng khu nội thành mới vừa mới khởi động và khu khai phá đã kinh doanh nhiều năm, phương tiện đồng bộ trên cơ bản đã hoàn chỉnh. Huống chi mục tiêu lâu dài của hai bên cũng khác nhau, khu khai phá chủ yếu nhằm vào xí nghiệp mà khu nội thành mới thì đã xác định là không cho phép cơ sở xản xuất của xí nghiệp được vào.

Tần Thanh nói: "Từ lúc công trình cơ sở của khu nội thành mới được khởi công toàn diện cho tới nay, tất cả tiến triển coi như thuận lợi, nhưng phương diện chiêu thương dẫn tư thì vẫn lạc hậu nghiêm trọng so với toàn cục." Tần Thanh dùng tới chữ nghiêm trọng, khi nhắc tới chuyện này cô ta không nhịn được nhìn Trương Dương một cái, thật ra khi cô ta nhìn Trương Dương, những người khác cũng đều đang nhìn Trương Dương, bởi vì công tác chiêu thương của khu nội thành mới là do Trương Dương phụ trách, thành tích chiêu thương dẫn tư không được nổi trội, người chịu trách nhiệm trực tiếp tất nhiên là Trương Dương. Tần Thanh sở dĩ trong hội nghị đề suất ra, một là muốn biểu hiện mình đại công vô tư, hai là để chặn miệng người khác, so với để người khác trách móc Trương Dương, chẳng thà mình tự nói, trong khoảng thời gian này Trương Dương chạy khắp thiên nam địa bắc, quả thực không đặt tâm tư vào chiêu thương, Tần Thanh cũng cảm thấy sốt ruột cho vì hắn. Mắt thấy săp cuối năm rồi, nếu còn không tạo ra được thành tích vượt trội, người nói ra nói vào càng nhiều.

Phó chủ nhiệm hội quản ủy khu nội thành mới Lâm Lương Đức nói: "Tôi cho rằng trên mục đích của công tác chiêu thương của chúng ta có vấn đề." Phó cục trưởng cục sự nghiệp xã hội Hoàng Tây Dân cũng gật đầu theo.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của thằng ôn này, tức giận mà không trút ra được, con mẹ nó, Lâm Lương Đức còn chưa nói hết mà mày đã gật đầu theo à? Làm kẻ phụ hoạ cũng không đến mức như mày. Có điều Trương đại quan nhân coi như cũng có chút hàm dưỡng, tạm thời không nổi đóa, hắn đang đợi Lâm Lương Đức nói cho hết lời.

Lâm Lương Đức nói: "Công trình khu nội thành mới vừa mới khởi động, quả thực cần hấp dẫn đầu tư ngoại lai, nhưng chúng ta cũng phải nhìn vào, trước mắt chúng ta chỉ mới bắt đầu, vẫn chưa đủ sức hấp dẫn, tôi cho rằng chúng ta nên hạ thấp mục tiêu một chút, trước tiên đứng vững ở Đông Giang, đứng vững ở bản địa Bình Hải, hấp dẫn nhà đầu tư bản địa tiến vào khu nội thành mới, tương đối mà nói, sự hiểu biết của bọn họ đối với Đông Giang sâu hơn, cũng tin vào sự thành công của khu nội thành mới Đông Giang hơn."

Hoàng Tây Dân nói: "Tôi đồng ý!"

Trương Dương nói: "Anh đồng ý cái gì?"

Hoàng Tây Dân ngây ra một thoáng, hắn đúng là vẫn không hiểu trong bài phát biểu này của Lâm Lương Đức có ý gì.

Trương Dương nói: "Bảo sao hay vậy!"

Hoàng Tây Dân ở trước mặt mọi người bị hắn chế nhạo như vậy, mặt đỏ bừng lên, nhưng Hoàng Tây Dân cũng không dám đối nghịch với Trương Dương, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tần Thanh nói: "Tiểu Trương, anh phải để các đồng chí khác nêu những ý kiến bất đồng chứ."

Trương Dương cười nói: "bí thư Tần, các vị, vừa rồi phó chủ nhiệm Lâm nói mục đích của công tác chiêu thương của chúng ta có vấn đề, tôi không ủng hộ, cho tới nay, công tác chiêu thương đều do tôi và cục trưởng La nắm."

La An Định của cục quản lý Tổng hợp nghĩ thầm mày đúng là hạng chẳng ra gì? Bình thường sao không thấy mày lôi tao ra, đến lúc phải gánh vác trách nhiệm thì lại kéo tao ra cùng, muốn bố mày làm đệm lưng cho mày à? Mày cho rằng tao là thằng ngốc ư! Trên mặt La An Định nở nụ cười khiêm tốn: "Tôi cũng không dám cướp công, công tác cụ thể của ban chiêu thương đều là chủ nhiệm Trương nắm." Ý tứ của y rất rõ ràng, tôi không muốn cướp công của anh, nhưng anh muốn kéo tôi ra làm đệm lưng thì… hắc hắc, xin lỗi, không có cửa đâu.

Trương Dương cười cười: "Nói đến chỗ nào rồi nhỉ? Đúng rồi, tôi đối với những lời nói của phó chủ nhiệm Lâm thì không đồng ý cho lắm, may mà chúng ta hiện tại đang mở hội nghị bên trong đảng tổ, nếu những lời vừa rồi truyền ra ngoài, khẳng định sẽ khiến người ta cười rụng cả răng!"

Lâm Lương Đức kinh ngạc nhìn Trương Dương, y cũng không thấy lời nói của mình có gì buồn cười.

Trương Dương nói: "Xây dựng khu nội thành mới của Đông Giang Chúng ta đã đề xuất là phải trở thành thành thị nhất lưu trong nước, cái gì gọi là nhất lưu trong nước? Cái này phải cần những cán bộ như chúng ta phải đứng cao nhìn xa, làm việc phải có tính đoán trước, đứng vững ở bản địa không sai, nhưng chỉ dựa vào nhà đầu tư bản địa thì anh sao có thể tạo thành được thành thị nhất lưu trong nước? Tôi thấy có một số đồng chí không phải là gặp vấn đề ở bảo thủ, mà là tầm mắt có vấn đề, tôi kiến nghị những đồng chí này nêu đi đọc kỹ lại quy hoạch của khu nội thành mới đi, sau đó hãy phát biểu ý kiến."

Tần Thanh nhíu mày, Lâm Lương Đức vừa rồi quả thực có ý nhằm vào Trương Dương, nhưng Trương Dương trả thù cũng quá nhanh và rõ ràng, cô ta nói khẽ: "Tiểu Trương, chú ý ngôn từ của cậu, mọi người đều là vì công tác."

Trương Dương nói: "Tôi biết, công tác chiêu thương gần đây của tôi không có thành tích sáng chói, có thể rất nhiều đồng chí cho rằng tôi công tác bất lực, nhưng làm việc gì cũng cần phải có một quá trình, có một câu vẫn phải nói lại, Trường Thành không phải là một hai ngày là xây xong."

Hoàng Tây Dân hắng giọng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Là La Mã, La mã." Thằng ôn này giả bộ như hảo tâm nhắc nhở, trên thực tế hắn muốn Trương Dương làm trò cười cho thiên hạ, để báo thù sự trào phúng vừa rồi của Trương Dương đối với mình.

Trương đại quan nhân nhếch môi cười nói: "Lão Hoàng à, anh không biết cái gì gọi là biến thôngư, La Ma không phải là một ngày xây thành, chẳng lẽ Trường Thanh là xây xong trong một ngày à? Cái gì gọi là lấy của người để sử dụng? Anh thật sự cho rằng tôi không biết ư!"

Hoàng Tây Dân mặt lại đỏ bừng, con mẹ nó, không chơi với loại người này nữa, có điều hắn cũng tự trách mình lắm miệng, tự dưng đi lên tiếng làm gì?

Trương Dương nói: "Hạng mục công viên Dieter đã được xác định, chỉ thiếu mỗi ký hợp đồng cuối cùng thôi, chỉ cần đầu tư trên hạng mục này chắc cũng có được khoảng một tỷ rưỡi, công trình trùng kiến chùa Thu Hà đã được lên nhật trình, hai hạng mục này có thể hấp dẫn được ngạch đầu tư khoảng hai tỷ, chiêu thương dẫn tư của khu nội thành mới chỉ vừa mới bắt đầu, tôi tin bắt đầu như vậy cũng không tính là quá kém."

Vẫn là chủ nhiệm hội quản ủy Lưu Bảo Toàn trước giờ không lên tiếng nói: "Nhưng hiện tại hợp đồng thực tế thì ngay cả ba trăm triệu cũng không tới."

Trương Dương nói: "Làm việc gì cũng không có quá trình, tôi tin trước cuối năm sẽ có một loạt hạng mục được ký, lời mạnh miệng thì tôi không dám nói, có điều đầu tư khoảng hai tỷ thì tôi chắc chắn."

Một câu này đã chấn trụ tất cả mọi người, thế mà không phải là mạnh miệng à, hai tỷ là khái niệm gì chứ?

Tần Thanh nhìn thấy bộ dạng tràn đầy lòng tin của Trương Dương, đoán rằng hắn chứng thực chứng thực được chuyện công quốc Dieter, mỉm cười nói: "Tiểu Trương, những gì mà cậu vừa nói mọi người đều sẽ nhớ kỹ đó."

Trương Dương nói: "Những lời mà tôi nói ra tôi sẽ chịu trách nhiệm, không phải là hai tỷ thôi sao? Trước cuối năm tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ một trăm phần trăm!"

Sau hội nghị, Tần Thanh gọi Trương Dương vào văn phòng của mình, không khỏi oán trách trừng mắt lườm hắn một cái: "Anh về sau cũng nên sửa cái tật xấu ăn nói lung tung đi, cách cuối năm còn có một tháng, tới giờ hạng mục ký hợp đồng thực tế còn không đến ba trăm triệu, anh có thể hoàn thành nhiệm vụ hai tỷ ư?" Tần Thanh cũng không tin Trương Dương có thể trong thời gian ngắn tại như vậy hoàn thành được mục tiêu.