Y Đạo Quan Đồ

Chương 1730: Con người sống ở trên đời(2)



Trương Dương nói: “Các người không cho tôi một cách xử lý công bằng, tôi cũng sẽ tra cho ra, tổng giám đốc Lương, cô giúp tôi nói với Lưu Hiểu Trung, trước tối mai phải nói cho ra ngô ra khoai với tôi, trước khi chuyện này hoàn toàn giải quyết, khách sạn Tuệ Nguyên của các cô tốt nhất là ngừng kinh doanh đi."

Khang Thành nghe Trương Dương tuyên bố muốn cho khách sạn Tuệ Nguyên ngừng kinh doanh, ngay lập tức cũng có chút không nhịn được rồi, mặc dù Trương Dương vốn là phó chủ nhiệm hội quản lý khu đô thị mới, đối với ngươi khang Thành cũng không phải mỗi người cũng có thể niết của nhuyễn quả hồng, nghĩ muốn ức hiếp Tôi, không dễ dàng như vậy. Khang Thành nói: "Chủ nhiệm Trương, có gì thì nói, chúng ta lấy ra thành ý nói chuyện với anh, muốn giải quyết chuyện này, nhưng loại thái độ này của anh cơ bản là không muốn giải quyết vấn đề." Trương Dương cười nói: "Thành ý? Tha cho tôi hơi ngốc, cơ bản sẽ không nhìn ra các ngươi của thành ý ở nơi nào?

Đừng nghĩ rằng lấy ra mấy vạn Tệ đến là có thể đại biểu thành ý, có câu nói như thế nào? Tiền tài không phải vạn năng của, người sống một hơi, Tôi hiểu của nói cho các ngươi, Tôi hôm nay muốn tranh phải chính là một hơi, ai ức hiếp rồi Tô Viện Viện, ai mẹ nó chính là không để cho Tôi Trương Dương mặt mũi!" Khang Thành tức đến độ mặt sè xanh mét, hắn lớn tiếng nói: "Chủ nhiệm Trương, loại thái độ này của anh, chúng ta sẽ không phải nói chuyện?"

Trương Dương nói: "Không cần nói, sớm biết rằng thế này, Tôi căn bản là sẽ không đến!"

Lương Tư khuyên nhủ: "Tất cả mọi người xin bớt giận, chúng ta ăn cơm trước, nói chuyện trong hòa bình.

Trương Dương cười nói: "Tổng giám đốc Lương, tốt nhất đừng nói chuyện, nếu nói thêm, tôi sợ không nhịn được muốn đánh người, người như tôi tính tình không tốt, rất nhiều người đều biết điều đó”.,,

Khang Thành lạnh lùng nói: "Không tiễn!,, Kỳ Sơn cũng đứng dậy, trước khi đi, nói với Khang Thành: "Tổng giám đốc Khang, khoản tiền anh nợ tôi lúc nào trả hết cho tôi hả?"

Khang Thành đôi mắt tràn ngập oán độc nhìn Kỳ Sơn, mẹ kiếp, loại dậu đổ bìm leo như anh chính là nhân vật khiến người ta hận nhất!

Kỳ Sơn mới không sợ gã, lạnh lùng đối mặt với gã: "Tổng giám đốc Khang, kỳ hạn cuối cùng cũng đã qua rồi, xem ra anh dù thế nào cũng phải buộc tôi khởi tố anh." Khang Thành nói: "Thích làm gì thì làm!"

Trương Dương cùng Kỳ Sơn đến đến đại sảnh hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nở nụ cười, Kỳ Sơn nói: "Anh dẫn tôi đến ăn rình cơm, cơm không ăn được, nhưng lại ăn được một bụng tức." Trương Dương nói: "Đi, tôi mời anh!" Kỳ Sơn nói: "Đi chỗ nào vậy?" Trương Dương chỉ chỉ phòng ăn nói: "Nhân tiện ở chỗ này ăn luôn, Tôi bỏ tiền ăn cơm, họ phải chiêu đãi tử tế."

Kỳ Sơn vừa nghe vui vẻ, gật đầu nói: "Được, nhân tiện ăn ở đây luôn!"

Khang Thành và Lương Tư vốn tưởng rằng Trương Dương đã đi, không nghĩ rằng hai người lại chạy đến phòng ăn gọi món ăn cơm, khang Thành tức đến độ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đuổi bọn hắn đi, Tôi không làm việc làm ăn với họ."

Lương Tư dù sao tuổi lớn hơn, trải nghiệm cũng nhiều hơn một chút, cô ấy hiểu Trương Dương hơn so với Khang Thành, cuống quít khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Khang, thôi đi, họ bỏ tiền ăn cơm, thế là khách của chúng ta, chúng ta không thể đuổi bọn họ đi, nếu làm như vậy thật thì anh lại cho bọn họ một lý do gây sự."

Khang Thành tức giận nói: "Rõ ràng vốn là hai người vô lại, tìm mọi cách gây chuyện."

Lương Tư thở dài nói: "Đã biết họ có chủ tâm muốn gây chuyện, thì anh không nên so đo với họ làm gì, Trương Dương kia chuyện gì cũng làm được.,,

Khang Thành nói: "Có gì đặc biệt hơn người cơ chứ?"

Lương Tư cắn cắn miệng, chuyện này trở nên càng ngày càng phiền toái rồi.

Trương Dương và Kỳ Sơn gọi một vài món thức ăn vừa trò chuyện vừa ăn rất vui vẻ, Kỳ Sơn nói: "Chủ nhiệm Trương, anh định làm gì bây giờ?" Trương Dương nói: "Cái gì làm gì bây giờ?"

Kỳ Sơn bỏ cốc rượu xuống nói: "Mới vừa rồi tôi nghe nói anh muốn cho khách sạn Tuệ Nguyên đóng cửa?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi đúng là nghĩ như vậy nhưng có điều vẫn chưa nghĩ ra cách cụ thể." Kỳ Sơn cười nói: "Bản thân tôi có một chủ ý!" Trương Dương ngả người về phía trước, Kỳ Sơn hạ giọng nói: "Tôi nghe nói, đường điện nước của khách sạn Tuệ Nguyên này cũng có vấn đề, nước của khách sạn đều là dùng nước ngầm lấy từ giếng khoan, về phần đường điện, hì hì, Lương Tư chính là em dâu của cục trưởng cục điện lực tỉnh, anh hiểu mà”.,,

Trương đại quan hai mắt sáng ngời, gật đầu với Kỳ Sơn nói: "Kỳ Sơn ơi là Kỳ Sơn anh thật là hiểm độc”. "Tôi đều là nghe nói mà thôi, thật ra tôi và họ không có gì mâu thuẫn với nhau." Trương Dương cười nói: "Khang Thành không phải nợ anh bảy tám trăm vạn sao?"

Kỳ Sơn nói: "Tôi cũng không phải quan tâm đến điều này người sống quan trọng nhất là không được thiệt, tôi không thể chịu thiệt như vậy." Hai người cũng nở nụ cười, lúc này Trương Dương nhìn thấy Lương Tư đi về hướng này, Lương Tư đi tới bên cạnh họ, nhẹ nhàng nói: "Hai vị, không ngại tôi quấy rầy các vị chứ?"

Trương Dương nói: "Tổng giám đốc Lương lúc nào lại trở nên khách khí như vậy?"

Lương Tư kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh họ, rồi nhẹ nhàng thở dài nói: "Chủ nhiệm Trương, việc vừa rồi thật sự là xấu hổ, thật ra tổng giám đốc Khang không có ý đối địch với anh đâu, chúng tôi chỉ là suy tính cho lợi ích khách sạn, chúng ta không hề muốn chuyện này loạn lên, Tô Viện Viện là nhân công của chúng tôi, cô ấy bị bỏng, chúng tôi cũng rất đau lòng, nhưng do nguyên tắc đối xử với khách hàng của chúng tôi là, thà chính mình chịu thiệt, cũng phải làm cho khách hài lòng."

Trương Dương nói: "Tôi không biết nguyên tắc của các người, Tôi cũng không muốn hiều, tổng giám đốc Lương, nếu như cô đến đây là để nói chuyện này, tôi nghĩ muốn mục đích của cô đã đạt được rồi." Hắn không nể mặt Lương Tư, căn nguyên của chuyện này chính là ở anh rể của Lương Tư là Lưu Hiểu Trung, mặc dù Lương Tư tại giả bộ đáng thương, hơn nữa giả bộ rất ra trò, nhưng Trương đại quan sẽ không bị mê hoặc bởi dáng điệu đó.

Lương Tư nói: "Việc của Tô Viện Viện chúng tôi đã điều tra xong, buổi tối hôm đómấy vị lãnh đạo của cục điện lực tỉnh ăn cơm ở chỗ này không phải là giả, nhưng người làm bỏng Tô Viện Viện chính là một vị tên Trương Khánh Phong, anh ta vô tình, chủ nhiệm Trương, anh cứ nhận định là Lưu cục, không phải tôi thiên vị anh rể của tôi, nhưng chuyện này không có chút quan hệ với anh ấy." Lương Tư vội vàng thể hiện mình không có quan hệ gì với anh rể.

Trương Dương cười nói: "Các cô đúng là người một nhà, người làm em dâu phải bảo vệ anh rể là chuyện bình thường.” Những lời này Trương Dương làm Lương Tư cảm giác trên mặt hơi nóng lên, cô ấy luôn nghĩ rằng Trương Dương nói có ý có tứ, dường như hắn phát hiện ra quan hệ của cô ấy và anh rể có gì đó bất bình thường, có câu có tật giật mình, trong lòng Lương Tư bất giác có chút tức giận, nhưng vừa lại không thể thể hiện ra, có điều sắc mặt đã không hòa ái như mới vừa rồi, cô ta nghiêm mặt nói: "Chủ nhiệm Trương, những điều tôi nói đều là sự thật, anh nếu như muốn truy cứu đến cùng, người anh nên tìm cũng phải là Trương Khánh Phong."

Trương Dương nói: "Tổng giám đốc Lương, chúng ta không nói chuyện này nữa, đang tử tế tự dưng lại ảnh hưởng tới nhã hứng uống rượu của mọi người." Lương Tư nghe hiểu ý của Trương Dương, người ta đang hạ lệnh đuổi khách đây, nói chính mình ảnh hưởng tới nhã hứng uống rượu của hắn và Kỳ Sơn. Lương Tư từ trước đến giờ cũng không phải là một người phụ nữ mặt dày, từ sau khi sự việc xảy ra, cô ấy vẫn chủ trương giải quyết hòa bình, cô ấy không muốn trêu chọc Trương Dương, nhưng khi cô ấy ý thức được trận này gió bão đã không thể tránh tránh được, Lương Tư bắt đầu suy nghĩ lại phương pháp ứng phó, cô ấy quyết không phải là một phụ nữ sợ việc, càng huống chi cổ đông lớn nhất của khách sạn Tuệ Nguyên cũng không phải là cô ta, trời sập xuống, còn có người chống. Mặc dù Trương Dương lợi hại, nhưng khang Thành cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hậu thuẫn của gã vốn là bộ trưởng tổ chức tỉnh Khổng Nguyên, chính thức đấu với nhau, Trương Dương chưa chắc có thể chiếm được bao nhiêu ưu thế. Điều làm cho Lương Tư cảm thấy làm phức tạp, chính là Trương Dương đem mấu chốt của mâu thuẫn chỉ hướng về phía anh rể Lưu Hiểu Trung của cô ta, buổi tối hôm đó Lưu Hiểu Trung lại có mặt tại hiện trường, chân Tô Viện Viện bị bỏng mặc dù không phải gã trực tiếp gây nên, nhưng cũng có quan hệ nhất định với gã. Trương Dương bày ra điệu bộ tìm lại công bằng, nhưng hắn không phải là nhắm vào khách sạn Tuệ Nguyên, hắn muốn mượn gió bẻ măng, hắn là muốn nhắm vào Lưu Hiểu Trung để làm khó dễ gã.

Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng Lương Tư vẫn cáo từ hai người rất lịch sự.

Kỳ Sơn nhìn Lương Tư đi khỏi, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, người ta là một đại mỹ nữ chủ động cầu hòa với anh, anh lại nhẫn tâm từ chối."

Trương Dương cười nói: "Làm người phải có nguyên tắc, không thể bởi vì nhìn thấy người ta có vài phần sắc đẹp, mà quên mất lập trường địch ta. Mỹ nhân kế ai mà không biết dùng, nếu nghe được mấy câu bùi tai đã quên mất lập trường của mình, thì xứng đáng là thành viên đảng cộng sản sao?" Kỳ Sơn giơ ngón cái về phía Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, tôi bây giờ thật là tâm phục khẩu phục anh rồi, trước kia tôi tưởng rằng lập trường kiên định đấu chí mạnh mẽ đều là thứ tồn tại bên trong bài hát, hôm nay mới phát hiện trong hiện thực cũng có thật."

Trương Dương cầm cốc rượu cùng Kỳ Sơn chạm chén, hắn uống cạn chén rượu rồi nói: "Kỳ Sơn, hôm nay hai ta xem như đứng ở cùng một chiến hào rồi, chính là chiến hữu của nhau."

Kỳ Sơn cười nói: "Có thể cùng chủ nhiệm Trương sóng vai chiến đấu là vinh hạnh của tôi."

Trương Dương nói: "Nói thật, tôi cũng không nghĩ tới có thể mặt đối mặt uống rượu với anh, giống như bạn cũ vậy, gì ấy nhỉ, tôi hỏi anh một câu, anh nói với tôi một cách chân thật, trước kia giữa chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh rốt cuộc có hận tôi hay không?" Kỳ Sơn rõ ràng lặng đi một chút, sau đó cười ha ha lên.

Trương Dương nói: "Cười cái gì? Tôi đang hỏi anh thật đó"...

Kỳ Sơn chậm rãi hạ chén rượu xuống nói: "Chủ nhiệm Trương! Nơi này chỉ có hai người chúng ta, tôi cũng sẽ không chơi trò giả tạo, trước khi anh tới Đông Giang, tôi đã nghe nói đại danh của anh, đầu tiên anh đem xe của em trai tôi đập vỡ, sau đó là đánh người, sau đó lại khiến cho nó đem việc làm ăn tốt đẹp của thực phủ Giang Nam chuyển nhượng cho người khác, buộc nó rời khỏi Đông Giang, nếu nói tôi không hận anh, chỉ sợ anh sẽ không tin tưởng." Trương Dương gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Kỳ Sơn.

Kỳ Sơn nói: "Nhưng mọi chuyện tôi đã làm rõ rồi, mỗi việc đều là Kỳ Phong chọc giận anh trước, nếu như không phải nó chủ động trêu chọc anh, anh cũng không ra tay trả thù nó như vậy, nếu là người khác, Tôi nhất định cũng sẽ nghĩ, hai anh em tôi cũng được coi là có tiền có thế, cho dù Kỳ Phong ức hiếp người khác, nó không có lý, cùng lắm thì bồi thường chút tiền là xong việc, nhưng nó lại gặp phải anh, nói thật ra, hai anh em tôi không đủ bản lĩnh gây sự với anh." Trương Dương cười nói: "Tôi là hỏi nanh có hận tôi hay không, không có hỏi anh có đủ bản lĩnh để gây sự với tôi hay không."

Kỳ Sơn nói: "Tôi không đủ bản lĩnh gây sự với anh, sao lại hận anh, mấy việc đó mặc dù gây cho tôi tổn thất không nhỏ, nhưng tôi thua tâm phục khẩu phục, vốn là em trai tôi trêu chọc anh trước, chúng tôi yếu lý. Chủ nhiệm Trương, người sống trên đời phải thức thời, anh nói đúng không?,,

Trương Dương nở nụ cười: "Kỳ Sơn, anh thật sự là dối trá, đến bây giờ vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Kỳ Sơn nói: "Chưa từng hận anh, thật vậy, cho dù chúng ta không thể trở thành bạn bè, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không lựa chọn là kẻ địch của anh.”

Trương Dương cầm chén rượu nói: "Với câu này của anh, Tôi kính anh!"!.