Y Đạo Quan Đồ

Chương 1737: Trách nhiệm (2)



Trương Dương cười nói: “Năng lực công tác xuất sắc sao? Ai mà ngồi ở cái vị trí đó đều sẽ tự hát một bài ca tán thưởng cho mình cả, tôi không hiểu lắm về năng lực của hắn, cho nên tôi không có quyền phát ngon, có điều từ mấy lần tiếp xúc với hắn tôi cảm thấy hắn không phải là người tối, Tuệ Nguyên là do em vợ của hắn mở, tôi không tin hắn không biết một chút gì về chuyện Tuệ Nguyên ăn cắp điện. Nếu như không có sự đồng ý của hắn, Lương Tư dám làm như vậy sao? Sau khi sự việc bị bại lộ, phản ứng của hắn cũng coi như là kịp thời, mau chóng làm ra cái việc kiểm tra đột xuất đấy, kéo một loại đơn vị làm đệm đỡ cho Tuệ Nguyên, chị vẫn nghĩ là hắn thật sự đại công vô tư sao, hoàn toàn chỉ là phân tán sự chú ý, để cho ánh mắt công chúng không tập trung vào vấn đề của Tuệ Nguyên mà thôi.”

Lưu Nhạn Hồng nios: “Tôi giờ thật có chút không hiểu cậu, việc này rốt cuộc cậu muốn có một kết quả như thế nào?”

“Công bằng! tôi muốn có một sự công bằng.” ………………….. Đỗ Thiên Dã đến Đông Giang, đến chỗ Thường Hải Tâm, chủ yếu là đến tăm Tô Viên Viên đang bị thương, Trương đại quan nhân đi cùng Đỗ Thiên Dã đến, cả đường bí thư Đỗ lại không hề hỏi đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tô Viên Viên. Việc này làm cho Trương Dương cảm thấy rất kì lạ, xem ra Đỗ Thiên Dã làm bí thư thị ủy càng lâu thì lòng dạ cũng càng trở nên thâm sâu, trong lòng giữ chặt mọi chuyện, không giống như trước đây nữa, gặp Trương Dương là tất cả mọi chuyện đều nói ra, không có gì là không nói. Nghĩ tới đây, Trương đại quan nhân bất giác có chút hụt hẫng, trên quan trường cùng với sự phong phú của kinh nghiệm thì con người cũng dần trở nên thành thục, nhưng Trương Dương không hi vọng sự thay đổi đó xảy ra với bạn của mình.

Đỗ Thiên Dã đến làm cho Tô Viên Viên vô cùng vui mừng, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã bước vào cửa, cô ấy kiên trì ngồi dậy ghế sofa, Đỗ Thiên Dã đặt thuốc dưỡng thương xuống, vội vã nói: “Tiểu Tô, em ngồi xuống, đừng làm động vết thương.”

Tô Viên Viên lúc này mới ngồi xuống, cô chỉ tay vào chỗ bên cạnh, mặt hơi đỏ lên nói: “Bí thư Đỗ, anh cũng ngồi xuống đây đi.”

Đỗ Thiên Dã ngồi xuống.

Trương đại quan nhân mặt mày vui vẻ nói: “Tô Viên Viên, bí thư Đỗ nghe được tin cô bị bỏng, rất lo lắng nên đã từ Giang Thành tới đây, không quản ngày đến, vừa đến là đã tìm gặp cô rồi đấy.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, khuôn mặt Tô Viên Viên đỏ ửng hết cả lên tới tận cả cổ, nhưng trong lòng thì cảm thấy rất ngọt ngào.

Đỗ Thiên Dã trừng mắt nhìn Trương Dương, mỉm cười nói với Tô Viên Viên: “Tiểu Tô, đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, anh đến Đông Giang là để mở một cuộc họp, nghe nói em bị bỏng nên tiện đến thăm.”

Tô Viên Viên ừm một tiếng, sự vui mừng trong lòng lập tức nguội lạnh, tuy lời Trương Dương nói có hơi khoa trương, nhưng cô ấy vẫn thà nghe lời vừa rồi của Trương Dương còn hơn, chứ nói là tiện thể đến gặp cô ấy lại có một ý nghĩa khác, trong tận sâu trong lòng cô ấy, cô ấy đương nhiên hi vọng Đỗ Thiên Dã đặc biệt vì mình mà làm một chuyện gì đó.

Đỗ Thiên Dã nói: “Vết bỏng có nặng không?”

Tô Viên Viên lắc đầu nói: “Loại cao trị thương mà chủ nhiệm Trương cho em rất tốt, bây giờ không còn đau một chút nào nữa, hai ngày nữa sẽ không sao.”

Đỗ Thiên Dã nhìn Trương Dương, anh ta tương đối hiểu về y thuật của Trương Dương, biết được chỉ cần hắn ra tay thì Tô Viên Viên nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Thường Hải Tâm bê lên một tách trà, Trương Dương nhân cơ hội nói: “Thường Tâm, anh có vài vấn đề về máy tính muons hỏi em, đi, chúng ta đến phòng em nói chuyện.”

Thường Hải Tâm biết hắn cố ý tìm cớ để đi, để cho Tô Viên Viên và Đỗ Thiên Dã có cơ hội nói chuyện, liền mỉm cười đưa hắn về phòng của mình.

Sau khi hắn rời khỏi, Tô Viên Viên và Đỗ Thiên Dã trở nên trầm lặng lại, không khí trở nên gượng gạo, Tô Viên Viên cúi mặt xuống, tim không ngừng đập thình thịch.

Đỗ Thiên Dã cho dù phải đối mặt với chín trăm vạn dân chúng Giang Thành cũng không thấy ngại, nhưng lúc ở một mình với Tô Viên Viên lại có chút ngại. anh ta ho một tiếng nói: “Vết thương của em có nặng không?”

Tô Viên Viên ngẩng mặt lên, hơi ngạc nhiên nhìn Đỗ Thiên Dã: “Vừa nãy hình như anh hỏi rồi.”

Đỗ Thiên Dã cười lên, Tô Viên Viên cũng cười, nụ cười của bọn họ làm không khí trở nên tự nhiên hơn nhiều, Đỗ Thiên Dã nói: “anh quả thật đã hỏi rồi, nhưng gần đây công việc quá bận, nói chuyện có chút lung tung.”

Tô Viên Viên nói: “đừng chỉ quan tâm đến công việc, phải chú ý đến sức khỏe của mình.”

Đỗ Thiên Dã ừ một tiếng, trong lòng vì câu nói của Tô Viên Viên mà cảm thấy rất ấm áp, Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu Tô, sự việc xảy ra như thế nào? Em hãy nói thật cho anh nghe, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng.”

Tô Viên Viên lắc đầu nói: “Thôi, sự việc đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa, em không muốn phiền các anh.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Không phải là làm phiên, xã hội của chúng ta là một xã hội công bằng, nếu như em coi anh là bạn bè thì đừng giấu diếm gì, tiểu Phương, chân của em có phải là do Lưu Hiểu Trung làm bị thương không?”

Tô Viên Viên cắn cắn môi.

Đỗ Thiên Dã yên lặng nhìn cô ấy, ánh mắt đầy sự cổ vũ.

Tô Viên Viên nhỏ giọng nói: “trong bữa cơm khó trách khỏi gặp chút phiền phức, tối hôm đó có thể là vị cục trưởng đó uống hơi quá chén, cho nên có chút không tỉnh táo.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Em là nói chính Lưu Hiểu Trung làm em bị bỏng?”

Tô Viên Viên nói: “Em tin rằng ông ta không có cố ý, bí thư Đỗ, tin tức ngày nay em đều đã xem qua một chút, em biết anh và Trương Dương rất quan tâm em, nhưng em thật sự không muốn chuyện này mà làm các anh gặp phiền phức, dù sao em cũng không sao, việc này bỏ qua được không?”

Đỗ Thiên Dã nhìn Tô Viên Viên, vẻ mặt kiên định mà quả quyết, từng chữ từng câu một nói: “Không được! có anh ở đây, không ai được ức hiếp em.”

Nghe thì chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại làm cho nội tâm Tô Viên Viên chấn động, một cảm giác khó nói trào lên trong lòng cô ấy, giờ phút này cô không thể nào khống chế được tình cảm của mình, đôi mắt đỏ lên.

Sự yếu đuổi và ấm ức của người phụ nữ luôn là thứ vvux khí có thể khơi dậy sự đồng của của người đàn ông nhất.

Tô Viên Viên không muốn chuyện này tiếp tục ồn ào hơn, trong thời gian cô dưỡng thương cũng đọc tin tức, biết Trương Dương vì đòi lại công bằng cho cô mà đã làm không ít chuyện với Tuệ Nguyên. Những hành động ấy của Trương Dương làm cho cô ấy cảm thấy lo lắng bất an, dù sao giữa cô và hắn không có gì cả, thậm chí từng có thời gian cô khá phản cảm với con người của Trương Dương, Tô Viên Viên không hiểu được tại sao Trương Dương lại quan tâm tới mình như vậy. Bây giờ thì cô cũng đã tìm được nguyên nhân, Trương Dương có lẽ là vì nể mặt Đỗ Thiên Dã mà giúp đỡ mình, điều này làm cho Tô Viên Viên rất cảm động, không phải vì Trương Dương mà là vì Đỗ Thiên Dã.

Tô Viên Viên nhỏ tiếng nói: “bí thư Đỗ, có câu nói này của anh là đã đủ rồi, em không sao, không ấm ức.” Đỗ Thiên Dã gật gật đầu.

Khi Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cùng nhau rời khỏi, Tô Viên Viên chống gậy bước tới gần cửa sổ, đến khi thấy hình dáng Đỗ Thiên Dã khuất hẳn mới thở dài một tiếng.

Sau lưng vang lên tiếng Thường Hải Tâm: “Nếu như đã thích anh ấy tại sao lại không nói với anh ấy?” khuôn mặt Tô Viên Viên đỏ lên, cô lắc đầu nói: “Tôi không xứng với anh ấy.”

Thường Hải Tâm nói: “Cô chưa thử làm sao mà biết?”

Tô Viên Viên nhẹ giọng nói: “Thực ra thích một người không nhất thiết phải có được người đó, có thể nhìn thấy anh ấy hạnh phúc là tốt rồi.” câu nói này làm dấy lên sự đồng cảm của Đường Hải Tâm, cô ấy cũng đến trước cửa sổ, nhìn chiếc xe đã đi xa, trong lòng lại nghĩ về một người khác.”

Trương Dương quan sát sắc mặt của Đỗ Thiên Dã từ kính chiếu hậu, hắn và Đỗ Thiên Dã quen nhau nhiều năm như vậy nên hắn có thể đoán được cảm xúc của anh ta lúc này, xem ra tâm trạng của Đỗ Thiên Dã không hề tốt, Trương Dương nói: “Cậu yên tâm, Tô Viên Viên không sao đâu.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Lưu Hiểu Trung đến giờ vẫn chưa có một lời nào à?”

Trương Dương cười nói: “hắn cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa đâu, kỉ ủy đã điểu tra hắn rồi, bí thư Lưu của kỉ ủy chúng ta cũng không thuận mắt với hắn.”

Đỗ Thiên Dã không nói gì

Trương Dương nhìn Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi nghe nói, trước đây cậu khi làm ở kỉ ủy trung ương có quan hệ không tồi với bí thư Lưu?”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Sao chứ? Cậu nghi ngờ chuyện này là do tôi đứng sau à?” Trương Dương nói: “Tô Viên Viên là người của cậu, hắn đã dám ức hiếp Tô Viên Viên chính là không nể mặt cậu, nếu như cậu không thể hiện chút gì thì người ta sẽ cho rằng bí thư Đỗ cậu quá nhu nhược, ngay cả một người con gái cũng không bảo vệ được.” Đỗ Thiên Dã nói: “cậu đang dùng kế kích tướng đấy à, có phải muốn tôi đập cho Lưu Hiểu Trung hắn một trận không?” Trương Dương nói: “Lưu Hiểu Trung mặt mỏng không thể chịu đòn được, hơn nữa hiện giờ phiền phức của hắn cũng không nhỏ, đánh hắn cũng không cần thiết.”

Đỗ Thiên Dã nói: “khách sạn Tuệ Nguyên cũng có chút bối cảnh đấy.”

Trương Dương nói: “những nơi như thế không có bối cảnh thì hoàn toàn không dám huênh hoang như thế, ban đầu tôi rất buồn bực, tại sao đột nhiên lại mọc ra một khách sạn năm sao, mãi mới hiểu hóa ra có Khổng Nguyên đứng sau lưng chống đỡ, chẳng trách gọi là khách sạn Tuệ Nguyên, chữ Nguyên này chính là lấy tên Khổng Nguyên.”