Y Đạo Quan Đồ

Chương 1751: Thư họa song tuyệt(1)



Ngày hôm sau Trương Dương đại quan đi làm, tinh thần của hắn hết sức thoải mái, hắn phát hiện ra rằng sau khi hắn tu luyện đại thừa quyết, ngày càng mạnh mẽ hơn về phương diện này, đây là một thu hoạch ngoài ý muốn. Cần phải nói rằng, phụ trách công việc chiêu thương thật sự không tồi, ít nhất không cần phải ngày ngày đến đúng giờ về đúng lúc, có thể tự do khống chế thời gian, khi mới bắt đầu, rất nhiều người nói ra nói vào về đặc quyền này của Trương Dương, nhưng từ sau khi Trương Dương hoàn thành việc chiêu thương với số lượng 8000000000, chẳng ai nói gì được nữa, mọi người đều cảm thấy bình thường với sự tự do của Trương Dương, nếu như anh có bản lĩnh như hắn ta như vậy, anh cũng có thể nhàn hạ như thế.

Khi Trương Dương ra ngoài thì gặp phải phó cục trưởng cục sự nghiệp xã hội Hoàng Tây Dân, Trương Dương chẳng có thiện cảm gì với tên này, biết rằng gã ở phe của phó chủ nhiệm quản ủy hội Lâm Lương Đức, sau khi đến khu đô thị mới hoàn toàn là một cái tai điếc, ngoài việc nịnh nọt, chẳng có chút công việc thực tế nào. Trương Dương thậm chí còn mấy lần đề nghị Tần Thanh đá tên này đi, nhưng Tần Thanh cho rằng công việc của khu đô thị mới vừa bắt đầu, không thích hợp với việc thay đổi nhiều về nhân sự, điều này sẽ gây ảnh hưởng không tốt về sự đoàn kết đối với tầng lớp lãnh đạo của khu đô thị mới.

Hoàng Tây Dân nhìn thấy xe của Trương Dương, vừa vẫy tay vừa cười với hắn, cười rất tà ác, ít nhất là Trương đại quan cảm thấy vậy.

Trương Dương hạ cửa xe xuống, rồi cố gắng nở một nụ cười, người ta đã cười với hắn, hắn cũng phải đối đáp lại, Trương đại quan phần lớn đều rất để ý đến chuyện này. Hoàng Tây Dân nói: “Chào chủ nhiệm Trương!”

Trương Dương không chỉ là phó chủ nhiệm của quản ủy hội, mà con kiêm cả cục trưởng cục sự nghiệp xã hội, là cấp trên của Hoàng Tây Dân. Trương Dương trả lời một câu gọn lỏn: “Chào!”

Hoàng Tây Dân nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi có một việc quan trọng muốn báo cáo với anh.”

Trương Dương chẳng tin rằng gã có thể có chuyện gì đàng hoàng, hắn nói: “Tôi phải đi đến chính phủ thành phố để gặp mặt đoàn đại biểu tập đoàn Trung Thị, chút nữa nói sau nhé.”

Hoàng Tây Dân nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi cũng phải đến chính phủ thành phố làm việc, thuận đường đi xe của anh nhé!”

Người ta đã đề xuất ý kiến rồi, Trương Dương không thể nào từ chối, hắn gật gật đầu, Hoàng Tây Dân cười hà hà kéo cửa xe, vốn dĩ gã kéo cửa sau, nhưng ngay lập tức lại nghĩ tới một việc, nếu như gã ngồi ở đằng sau, chẳng phải có ý là chiếm chỗ của lãnh đạo, để lãnh đạo trở thành lái xe cho mình hay sao? Ngay lập tức gã kéo cửa trước, rồi ngồi xuống ở ghế lái phụ, lại cười với Trương Dương.

Trương Dương không để ý đến gã, ánh mắt nhìn về phía trước.

Hoàng Tây Dân chủ động bắt chuyện: “Chủ nhiệm Trương, kỹ thuật lái xe của anh thật tốt!”

Trương Dương thầm nói anh cứ nịnh nọt đi, bình thường chỉ để ý đến việc nịnh Lâm Lương Đức, sao giờ lại đột nhiên quay ra nịnh tôi rồi? Chẳng lẽ vì đã quen với việc nịnh nọt rồi sao?

Trương Dương nói: “Không, tôi không giỏi lái xe, tôi đạp ga quá mạnh, bình thường lại thích lái xe không tuân theo luật, lái xe sau khi uống rượu, rồi vượt đèn đỏ, cái gì tôi cũng dính hết.”

Hoàng Tây Dân cười nói: “Chủ nhiệm Trương thật là cá tính, hèn chi mọi người đều nói anh có tính cách độc đáo.”

Trương đại quan phải quay ra nhìn Hoàng Tây Dân, tên này có kĩ thuật nịnh nọt thật là giỏi, ít nhất thì làm cho người ta nghe xong không cảm thấy đáng ghét, hắn thấp giọng nói: “Vừa rồi, anh nói tìm tôi có chuyện sao?”

Hoàng Tây Dân gật đầu nói: “Là thế này, tôi có một người chú muốn gặp chủ nhiệm Trương một chút.”

Trương Dương hơi ngớ người, cảm thấy việc này hơi đột nhiên, hắn và chú của gã có liên quan gì đến nhau cơ chứ? Không biết rằng Hoàng Tây Dân định giở trò gì.

Hoàng Tây Dân ngay lập tức giải thích: “Chú tôi tên là Hoàng Nhàn Vân, là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh.”

Trương Dương nghe đến đây mới hiểu, hắn đã nghe nói đến Hoàng Nhàn Vân, trong số nhiều đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, có thể nói đây là một người giỏi, nhưng Trương Dương chưa từng gặp mặt với y, Hoàng Nhàn Vân đã đi Nhật Bản vào đầu những năm tám mươi, tác phẩm thư họa của ông ấy được hoan nghênh rất nhiều. Trương Dương nói: “Hoàng tiên sinh trở về rồi sao?”

Hoàng Tây Dân gật đầu nói: “Về được một tuần rồi.”

Trương Dương nói: “Được!”

Hoàng Tây Dân thấy Trương Dương đồng ý, liền vui vẻ nói: “Chủ nhiệm Trương, anh xem lúc nào thì phù hợp?”

Trương Dương nói: “Hay là thế này đi. Sau khi tôi gặp mặt với đại diện tập đoàn Trung Thị xong, sẽ liên lạc với anh, chúng ta cố gắng đi trong buổi sáng.”

Phong cách làm việc của Trương Dương là vô cùng thần tốc, mặc dù hắn chẳng thích thú gì với Hoàng Tây Dân, nhưng danh sĩ thư họa như Hoàng Nhàn Vân, Trương Dương vẫn cảm thấy khá hứng thú, càng huống hồ, ông ấy là đệ tử đắc ý của Thiên Trì tiên sinh.

Tập đoàn Trung Thị có sức ảnh hưởng rất lớn trong cùng ngành, họ đã chọn lựa Đông Giang làm khu quay ngoại cảnh, cũng đã trải qua việc khảo sát hai năm trời, về việc này, Trương Dương chẳng bỏ ra chút công sức nào, điều thật sự làm cho tập đoàn Trung Thị quyết định là vì việc xây dựng khu đô thị mới Đông Giang. Lần này, đại diện mà tập đoàn Trung Thị phái đến để ký hợp đồng chính là chủ nhiệm trung tâm chế tạo phim Mã Quốc Nguyên, đi cùn với gã còn có bốn nhân viên làm việc nữa.

Khi Trương Dương đến phòng của Mã Quốc Nguyên, phát hiện ra nhân viên của họ đều ở đó, và đang nói chuyện với nhau, vì hợp đồng đã từng ký, nên giờ đây không khí rất thoải mái, thấy Trương Dương bước vào, Mã Quốc Nguyên đứng dậy đi về phía hắn, bắt bắt tay với Trương Dương rồi nói; “Chủ nhiệm Trương, anh thật là đúng giờ!”

Trương Dương cười nói: “Không phải đúng giờ, mà đến sớm hơn năm phút.”

Mã Quốc Nguyên cười hà hà một tiếng, rồi mời Trương Dương ngồi xuống, Trương Dương nói: “Lần này tôi đến một là để chắc chắn về phần hiệp định bổ sung, hai là để đại diện bộ chỉ huy khu đô thị mới gửi lời mời đến các anh, tối nay, chúng tôi sẽ mở tiệc ở Nam Quốc Sơn Trang để mời đoàn đại biểu của chủ nhiệm Mã.”

Mã Quốc Nguyên cười lắc lắc đầu nói: “Chủ nhiệm Trương, hiệp ước bổ sung không có vấn đề gì là được rồi, còn về phần ăn uống thì thôi vậy, chúng tôi chiều nay phải đi Vân An, để thị sát tình hình xây dựng hạng mục trường quay tại thành phố Hưng Nam của chúng tôi.”

Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Mã bận rộn vậy à!”

Mã Quốc Nguyên cười nói: “Giờ đây Trung Thị chúng tôi cũng đang cải cách mà, cùng với sự phát triển của thời đại, mô hinh lũng đoạn trong ngành trước kia đã bị phá vỡ rồi, cạnh tranh mà chúng tôi phải đối mặt cũng lớn hơn, muốn giữ vững vị trí người đứng đầu trong ngành thì cần phải không ngừng phát triển bản thân mình, giờ đây tôi một năm thì có đến nửa năm phải chạy đôn chạy đáo ở nogafi, muốn ngồi yên ổn ở trong phòng làm việc đã trở thành một điều mơ ước.”

Trương Dương cười, hắn và Mã Quốc Nguyên mặc dù vừa mới quen, nhưng từ hành vi của người này có thể thấy rằng đây là một người làm được việc thật sự.

Trương Dương giao bản hiệp ước bổ sung họ đã chuẩn bị xong cho Mã Quốc Nguyên, đây là hiệp ước bổ sung thêm mấy điều sau khi hai bên đã ký hợp đồng, Mã Quốc Nguyên nhìn qua một chút, rồi ký tên trên đó, trong nội bộ tập đoàn Trung Thị, Mã Quốc Nguyên là thành viên trong ủy ban đảng ủy, cũng là một trong những người nắm thực quyền của Trung Thị, rất nhiều việc đối ngoại đều do gã đứng ra giải quyết. Khi Trương Dương đang chuẩn bị cáo từ, Mã Quốc Nguyên lại có khách đến thăm, điều làm Trương Dương không ngờ được là, người đến lại là phóng viên thực tập của Đông Nam Nhật Báo, Vũ Ý, Vũ Ý cũng không ngờ Trương Dương lại ở đây, mấy ngày trước, vì chuyện phỏng vấn khách sạn Tuệ Nguyên, Vũ Ý đã bị người ta đánh, nhưng có điều chỉ bị thương ngoài da, giờ đây đã hoàn toàn hồi phục, thấy Trương Dương, cô liền cười nói: “Chủ nhiệm Trương, sao anh cũng ở đây thế này?”

Trương Dương cười nói: “Tôi đến để đưa hiệp ước cho chủ nhiệm Mã, tôi đi bây giờ đây, cô đến để phỏng vấn sao?”

Vũ Ý gật gật đầu. Trong lòng Trương Dương không tin điều đó, vừa rồi khi Vũ Ý bước vào cửa, hắn đã nghe thấy Vũ Ý gọi một tiếng chú Mã, xem ra Vũ Ý nhất định đã quen với Mã Quốc Nguyên từ trước, làm nghề phóng viên, nếu như ở đằng sau có ngọn núi là Mã Quốc Nguyên, nhất định có tiền đồ sáng lạn, thật ra, Trương Dương đã nhận ra từ lâu rằng Vũ Ý có chút bối cảnh, nếu không thì một phóng viên thực tập sẽ không to gan như vậy. Trương Dương cũng không hỏi nhiều, cười rồi nói: “Không làm lỡ việc phỏng vấn của cô nữa, tôi đi trước đây.”

Mã Quốc Nguyên đứng dậy tiễn Trương Dương đi ra ngoài cửa.

Trương Dương đến bãi đỗ xe ở dưới nhà, gọi điện cho Hoàng Tây Dân, Hoàng Tây Dân đã làm xong việc từ lâu, lúc này đang ngồi ở trong vườn hoa của ban chiêu đãi số 1 của chính phủ thành phố để đợi Trương Dương, nhận được điện thoại của Trương Dương, gã vội vàng đến bãi đỗ xe, thấy dáng vẻ tức tốc của gã, rõ ràng là đã chạy đến đây. Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm Hoàng, sao anh không gọi điện cho tôi sớm?”

Hoàng Tây Dân nói: “Tôi sợ…ảnh hưởng đến…công việc của chủ nhiệm Trương…” Tên này vẫn không ngừng thở dốc.

Trương Dương cười, thấy gã tôn kính mình như vậy, ít nhiều đã xóa đi được phần nào ác cảm với gã, Trương Dương nói: “Đi, chúng ta đến chỗ Hoàng tiên sinh thôi!”

Hoàng Tây Dân gật gật đầu, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán: “Tôi đã liên lạc rồi, chú tôi đang ở nhà!”

Trương Dương vừa kéo cửa xe, thì thấy Vũ Ý cũng từ trong khách sạn đi ra, không ngờ cô ấy đến nhanh như vậy, Vũ Ý cười rất ngọt với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, anh đi đâu vậy?”

Trương Dương nói: “Tử Kim Uyển!”

Vũ Ý nói: “Vậy tốt quá, thuận đường đưa tôi đến tòa soạn báo đi nhé!”

Trương Dương gật gật đầu, Hoàng Tây Dân vốn muốn ngồi ở vị trí phó lái, nhưng giờ đây đã thêm một cô Vũ Ý, vội vàng chủ động xuống ngồi ở đằng sau.

Vũ Ý nhắc nhở Trương Dương: “Buổi tối thứ bảy, cùng ăn cơm đấy nhé, anh đừng quên!”

Trương Dương cười nói: “Đồng ý nhận thua, cô đúng là một người giữ lời hứa.”

Vũ Ý nói: “Thua thì phải nhận, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, mặc dù tôi là một học sinh nghèo, nhưng vẫn có thể trả chút tiền này.”

Trương đại quan cười, không nói gì cả, từ cách ăn mặc của Vũ Ý đã có thể nhận ra gia cảnh của cô ấy không tồi chút nào, trên đường đến tòa soạn báo, điện thoại của Vũ Ý vang lên mấy lần, Trương Dương để ý đến chiếc điện thoại cô ấy dùng cùng một kiểu với mình, một phóng viên thực tập không thể nào dùng nổi chiếc điện thoại như vậy. Trương Dương đưa Vũ Ý đến cửa của tòa soạn báo Đông Nam Nhật Báo, khi Vũ Ý xuống xe, không quên nhắc nhở Trương Dương một lần nữa.

Tử Kim Uyển nằm ở bên cạnh tòa soạn Đông Nam Nhật Báo, đây là một khu biệt thự, việc quản lý ở đây rất nghiêm ngặt, phải đăng ký, rồi tìm chủ nhà xác nhận, họ mới được đi vào trong.

Hoàng Nhàn Vân ở ngôi biệt thự A5 của khu này, một tòa nhà riêng biệt, nằm ở bên cạnh hệ thống nước của khu, vị trí rất tuyệt, tòa biệt thự này là do Hoàng Nhàn Vân mua vào đầu những năm 90, sau khi trang trí xong đều không vào ở. Hoàng Nhàn Vân là chú họ của Hoàng Tây Dân, hai người còn một tầng quan hệ nữa, ngày trước cùng học tiểu học với nhau, là bạn tiểu học.

Hoàng Nhàn Vân năm nay bốn mươi sáu tuổi, đang ở vào thời kỳ hoàng kim của việc sáng tác, thầy thư tháp của gã là Thiên Trì tiên sinh, nhưng quốc họa của gã lại có nét độc đáo riêng, trong rất nhiều đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, người có thể đạt đến danh hiệu thư họa song tuyệt, chỉ có Hoàng Nhàn Vân.

Trương Dương đã nghe danh thư họa đại sư này trên trường quốc tế đã lâu, nhìn thấy Hoàng Nhàn Vân với bộ đồ âu phục, giày tây sáng bóng, ít nhiều làm cho hắn bất ngờ, trong ấn tượng của hắn, thư họa đại sư hầu như đều ăn mặc truyền thống.