Y Đạo Quan Đồ

Chương 1756: Tên lừa đảo đáng thương(3)



Tào Hiểu Lương dừng một lúc rồi nói: “Cũng là trách tôi tham lam, tôi thấy tiền lãi về nhanh như vậy, nên muốn tiếp tục gia nhập vào, Hà Trác Thành nói với tôi quy định của công ty, số tiền đầu tư nhỏ nhất phải là 1000000, mấy năm gần đây tôi đã tích lũy được một ít, rồi lại tìm bạn bè người thân vay một ít nữa, sau khi đủ 1000000, tôi đã đưa cho ông ta, nhưng sau khi Hà Trác Thành cầm được tiền, mấy ngày sau liền lặn mất tăm mất tích, tôi bắt đầu cảm thấy việc này kỳ lạ, sau này tôi đến hỏi thị trường của chúng tôi, mới biết rằng đã có năm người bị ông ta lừa bằng cách này rồi.”

Tào Hiểu Lương vừa nói vừa khóc: “Tôi là người thê thảm nhất trong số đó, 1000000, thế là đi tong, tôi không tìm được ông ta, nghĩ lại việc ông ta nói với tôi trước đó, nên tôi mới gọi điện cho anh…” Gã nhìn Trương Dương với điệu bộ đáng thương.

Trương Dương nhìn điệu bộ đen đủi của tên này, cũng cảm thấy có chút đồng tình, nhưng nghĩ đến việc tối qua tên này gọi điện đến dọa hắn, lại cảm thấy đáng hận: “Đó là gọi điện thoại sao? Rõ ràng là uy hiếp tôi!”

Khương Lượng nói: “Tào Hiểu Lương, tôi phải nhắc nhở anh, hành vi của anh đã là hành vị phạm pháp, tội hù dọa, tội lừa đảo, mấy năm sau này anh phải ngồi trong tù rồi!”

Tào Hiểu Lương nghe thấy những lời này của Khương Lượng sợ đến độ ngồi sụp xuống đất: “Tôi không còn cách nào khác mới phải làm như thế này, người phạm tộ là Hà Trác Thành, ông ta đã lừa hết tiền tài của tôi, tôi không còn đi đâu về đâu được nữa, nếu không tôi sẽ không làm như vậy…”

Khương Lượng nói: “Hà Trác Thành lừa người khác, nhưng anh nên trình báo với cơ quan công an, chứ không phải là lợi dụng cách này để trả thù, làm như vậy không những không đòi được tiền của anh về, mà còn làm cho anh cũng bị phiền toái lây nữa.”

Tào Hiểu Lương nói: “Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, các anh hãy tha cho tôi đi, 1000000 đó tôi không cần nữa, tôi không cần nữa là được rồi chứ?”

Khương Lượng lắc đầu, bảo một cảnh sát khác giải Tào Hiểu Lương đi.

Trương Dương nói: “Anh ta liệu sẽ gặp phiền phức lắm không?”

Khương Lượng nói: “Hành vi của anh ta đã đủ để cấu thành phạm tội, chỉ cần kiện anh ta, là anh ta nhất định phải ngồi tù.”

Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Thôi, người này cũng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, nếu như không phải vì Hà Trác Thành lừa anh ta thê thảm đến vậy, thì anh ta cũng sẽ không nhớ đến tôi.”

Khương Lượng nói: “Thật sự định thế này thôi sao?”

“Còn thế nào được nữa? Tôi chẳng lẽ phải khởi tố anh ta tống anh ta vào tù sao? Người ta mất 1000000 đã đen đủi lắm rồi, việc gì tôi phải lợi dụng cơ hội để hại thêm chứ.”

Khương Lượng vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: “Không ngờ anh lại có chút lòng thương yêu con người đến vậy.”

Trương Dương cười, tâm trạng của hắn đã bị chuyện này làm ảnh hưởng rất lớn, sau khi rời đi, hắn ngay lập tức gọi điện cho Hà Hâm Nhan, Hà Trác Thành đã không sao, thì hắn phải nói chuyện này lại cho Hà Hâm Nhan, vì hắn sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra với Hà Hâm Nhan, số người Hà Trác Thành đã lừa không ít, nhỡ đâu có một ai đó tìm đến Hà Hâm Nhan, cô không hiểu tình hình chắc chắn sẽ bị lừa.

Hà Hâm Nhan nghe thấy cha mình đã gây họa lớn, tức đến độ khóc thành tiếng, Trương Dương an ủi cô: “Nha đầu à, em khóc gì thế? Có phải là chuyện của em đâu chứ.”

Hà Hâm Nhan tức tưởi: “Em khóc vì em cảm thấy có lỗi với anh, em lúc nào cũng gây phiền phức cho anh.”

Trương Dương nói: “Thôi, anh có bị lừa đâu, anh gọi điện cho em để nhắc nhở em thôi.”

Hà Hâm Nhan nói: “Em biết anh nghĩ tốt cho am, Trương Dương, về sau chuyện của ông ấy anh đừng quan tâm làm gì nữa…”

Trương Dương nghe thấy tiếng khóc của cô ấy ở đầu dây bên kia, trong lòng cảm thấy hơi hối hận, có lẽ không nên nói chuyện này cho cô ấy biết.

Hà Hâm Nhan khó khăn lắm mới khống chế được cảm xúc, liền thấp giọng nói: “Anh giúp em nói với những người đã bị lừa, em sẽ cố gắng hết sức để trả lại số tiền bị lừa cho họ.”

Trương Dương nói: “Hâm Nhan, làm vậy không giải quyết được vấn đề đâu.”

“Em biết, đây là việc cuối cùng em làm cho ông ấy, từ bây giờ trở đi, bất cứ việc gì của ông ấy đều không liên quan đến em!”

Thứ bảy, Vũ Ý mời Trương Dương đến ăn cơm, sau khi Trương Dương đến quán ăn, phát hiện ra rằng người được mời không chỉ có hắn, mà còn có cả Kỳ Sơn, Vũ Ý mời Kỳ Sơn đến là vì khi cô ấy bị thương, Kỳ Sơn đã đến thăm. Vũ Ý không biết rằng Kỳ Sơn đến thăm cô ấy đều là vì cảm thấy áy náy trong lòng, người đánh Vũ Ý và một người chụp ảnh khác thật ra là do Kỳ Sơn phái đi, chính gã đã làm cho giọt nước tràn ly, làm cho giới thông tin trở nên phẫn nộ, làm cho cục diện vốn không thể khống chế của Tuệ Nguyên giờ càng xấu thêm.

Vũ Ý nói: “Đã thua phải nhận, chủ nhiệm Trương có khả năng làm việc xuất chúng, kéo được cả nguồn vốn 8000000000, giành được thắng lợi trong lần này, mặc dù tôi là một phóng viên thực tập nhỏ bé, nhưng tôi cũng phải giữ lời, bữa cơm này là để giữ lời hứa của tôi.”

Kỳ Sơn nói: “Rất vinh hạnh tôi cũng được đi cùng!”

Vũ Ý nói: “Anh cũng không phải là do tôi gọi đến để cùng ngồi ăn đâu, khi tôi bị thương anh có thể đến bệnh viện thăm tôi, tôi rất cảm ơn, lúc đó tôi đã muốn mời anh ăn cơm rồi, vì vậy, tôi gộp hai bữa cơm này vào làm một, chẳng còn cách nào cả, ai bảo tôi là một phóng viên thực tập, nghèo xơ xác cơ chứ.”

Kỳ Sơn nói: “Để tôi trả tiền.”

Trương Dương nói: “Đấy đấy đấy đấy, cô cuối cùng đã làm rung động lòng đồng tình của tổng giám đốc Kỳ rồi.”

Vũ Ý nói: “Việc nào ra việc nấy, hôm nay đương nhiên là tôi mời, dù sao thì ăn cá nấu nước cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”

Trương Dương và Kỳ Sơn đều cười, Vũ Ý rất đơn thuần, và làm cho người khác yêu quý, trong lòng Kỳ Sơn cảm thấy rất ngại, lúc đầu nếu như không phải vì muốn làm cho Tuệ Nguyên sập tiệm, thì gã cũng không sử dụng thủ đoạn đó, giờ đây nghĩ lại thật sự là hơi bỉ ôi, mặc dù Kỳ Sơn cảm thấy ngại, nhưng gã không hề cho rằng mình đã làm sai, để đạt được mục đích của mình, cần phải sử dụng một vài thủ đoạn.

Trương Dương hơi quan tâm đến sự việc của Kỳ Phong, sau khi uống mấy cốc rượu, hắn liền nhắc đến chuyện của Kỳ Phong.

Kỳ Sơn thở dài rồi nói: “Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa liên lạc được với nó, bên cảnh sát cũng không có thông tin gì.”

Trương Dương nói: “Vì chuyện trong gỗ có tàng trữ ma túy, Thu Hà Tự cũng đã ngừng xây dựng mấy ngày nay rồi, vừa rồi mới được xây dựng lại.”

Kỳ Sơn cảm thán: “Lần này là tôi đã làm liên lụy đến Thu Hà Tự.”

Trương Dương cười nói: “Anh không cần đẩy hết trách nhiệm lên người mình như vậy, chẳng ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện này.”

Vũ Ý cũng rất quan tâm đến tin tức về Thu Hà Tư: “Cảnh sát vẫn chưa phá được án cơ à? Sao hiệu suất công việc lại thấp vậy nhỉ?”

Trương Dương nói: “Cô tưởng rằng phá án dễ như mời khách ăn cơm sao? Người ta đã làm việc xấu, thì sẽ không để cô phát hiện dễ như vậy.”

Vũ Ý không phục nói: “Tôi cảm thấy khả năng phá án của bên cảnh sát rất thấp, cứ lấy việc của tôi ra mà nói, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, mà vẫn chưa tìm ra hung thủ là ai!”

Trương Dương nói: “Bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên cũng chỉ có mấy người, gọi từng người một đến để thẩm vấn, chẳng phải là rõ ràng rồi sao? Đúng rồi, cảnh sát có bảo cô đi nhận diện không?”

Vũ Ý nói: “Đã đi rồi, nhưng không nhận ra!”

Trương Dương nói: “Việc này khá thú vị đấy nhỉ.”

Kỳ Sơn đương nhiên hiểu rằng việc này rốt cuộc là thế nào, gã cầm cốc nước ngọt trước mặt lên rồi nói: “Những việc không vui chúng ta đừng nói đến nữa, tóm lại là, chúc mừng cho phóng viên Vũ đã gặp hung hóa cát, bình an vô sự.”

Trương Dương hưởng ứng theo.

Vũ Ý nói: “Giờ đây tôi bắt đầu nghi ngờ việc này có âm mưu.”

“Âm mưu gì?” Trương Dương hỏi.

“Tôi đã nhận diện một cách cẩn thận những bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên, trong số đó không có ai là người đã đánh tôi cả, các anh nói xem, liệu có phải có người cố ý phái người đến giả vờ là bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên, đánh chúng tôi, rồi đổ tội cho khách sạn Tuệ Nguyên, từ đó làm cho Tuệ Nguyên trở thành mục tiêu của đám báo giới không?”

Kỳ Sơn cười nói: “Nghe cô nói vậy cũng rất có lý, có điều theo lô gic của cô, thì tôi có lẽ là người hiềm nghi nhất.”

Vũ Ý và Trương Dương đều nhìn Kỳ Sơn với ánh mắt kỳ lạ.

Kỳ Sơn nói: “Hai người biết không? Lương Tư đã bán cổ phần trong tay cô ta cho tôi rồi, giờ đây ngoài Khang Thành, tôi là cổ đông lớn thứ hai của Tuệ Nguyên, có thể nói tôi đã được cái lợi lớn, vì vậy tôi có hiềm nghi lớn nhất.”

Trương Dương cười nói: “Anh nói như vậy, làm cho tôi cũng cảm thấy nghi ngờ, sự việc có phải là do anh làm không?”

Trương đại quan trong lòng đã chắc chắn đến 8, 9 phần, việc này xem ra thật sự có liên quan đến Kỳ sơn, giờ đây gã nói vậy, chỉ là muốn xóa bỏ hiềm nghi mà thôi.

Có điều cô gái đơn giản như Vũ Ý lại tin rồi, cô cười nói: “Không thể nào, tổng giám đốc Kỳ tốt như vậy, không thể là anh.”

Sau bữa tối hôm đó, Kỳ Sơn và Trương Dương cùng đưa Vũ Ý về chỗ ở của cô ấy, khi trong xe chỉ còn Kỳ Sơn và Trương Dương, Kỳ Sơn thấp giọng nói: “Tôi chưa nói ra, thật ra việc của mấy người Vũ Ý là do tôi làm.”

Trương Dương không cảm thấy bất ngờ, hắn cười nói: “Tôi đã đoán được rồi, có điều không ngờ rằng anh sẽ thừa nhận trước mặt tôi.”

Kỳ Sơn nói: “Việc này vốn đã chẳng giấu được anh, lúc đó tình hình đã rất khó xử, tôi chỉ có thể dùng biện pháp này mới có thể để dư luận nghiêng về phía chúng ta.”

Trương Dương thở dài nói: “Những người làm ăn các anh làm gì cũng chỉ là để lấy lợi ích thôi.”

Mặc dù hắn không tán đồng cách làm của Kỳ Sơn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, với tình hình lúc đó, Kỳ Sơn dùng cách này quả thật là rất có ích.

Kỳ Sơn nói: “Giờ đây tôi bắt đầu tin vào trên đời này có cái gọi là báo ứng rồi, tôi lợi dụng thủ đoạn để đối phó với khách sạn Tuệ Nguyên, để ép Lương Tư đưa ra cổ phần của cô ta, nhưng ngay lập tức sau đó, em trai tôi lại xảy ra chuyện.”

Trương Dương nói: “Anh nghi ngờ rằng Lương Tư hại anh ta ư?”

Kỳ Sơn lắc đầu nói: “Tôi không biết, giờ đây việc duy nhất có thể làm là xem bên cảnh sát điều tra rồi, từ sau khi sự việc xảy ra, Kỳ Phong chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại, đến giờ tôi vẫn chưa liên lạc được với nó.”

Trương Dương nói: “Yên tâm đi, tôi pháp thuật của chúng ta rất công bằng, nếu như việc đó thật sự không phải anh ta làm, thì sớm muộn gì cũng điều tra rõ ràng ra được thôi.”

Kỳ Sơn cười nói: “Tôi chỉ hi vọng nó được bình an là được rồi!”

Kỳ Sơn đưa Trương Dương về đến cửa của bộ chỉ huy khu đô thị mới, nhìn Trương Dương bước gần đến chiếc cửa, gã thấp giọng thở dài một hơi, quay xe, nhưng không về ngay, mà dừng lại ở bên bờ đê Thanh Long Đàm.

Ánh trăng như sương làm cho khung cảnh xung quanh như phủ một màn trắng bạch, Kỳ Sơn đứng dưới ánh trăng, nhìn mặt hồ gợn sóng, nhặt một hòn đá từ dưới dất ném xuống mặt hồ, gần như cùng lúc đó, điện thoại của gã vang lên, Kỳ Sơn móc điện thoại ra, số này của gã rất ít người biết.

Trong điện thoại là tiếng của Bàng Thanh Sơn: “Ông chủ, tôi tìm được cậu ấy rồi!”

Kỳ Sơn rất vui mừng: “Nó có sao không?”

“Không sao, rất khỏe, chỉ là sợ thôi! Có hai người muốn đối phó với cậu ấy, đã bị tôi giải quyết rồi!” Ngữ khí của Bàng Thanh Sơn rất bình thản, nói về việc giết hai người giống như đang nói chuyện phiếm vậy.

Kỳ Sơn nói: “Để nó nói chuyện với tôi.”

Không lâu sau, đầu dây bên kia vang lên giọng run rẩy của Kỳ Phong: “Anh…” Gã tưởng rằng lần này nhất định sẽ bị mắng, từ nhỏ đến lớn, gã luôn làm cho anh trai lo lắng cho mình.

Nhưng thái độ của Kỳ Sơn lại ôn hòa một cách bất ngờ: “Tiểu Phong, em không sao chứ?”

“Không sao, em rất khỏe…” Không hiểu tại sao, âm thanh của Kỳ Phong như nghẹn cứng lại.